Chương ba mươi bốn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Điền Chính Quốc bị hàng loạt hành động này của Kim Thái Hanh dọa cho mở to mắt, tay nhanh chóng trượt xuống đẩy vai hắn, miệng bị người hôn lấy phát ra tiếng ê a không rõ, thân thể vùng vẫy không ngừng.

Kim Thái Hanh một tay siết chặt eo Điền Chính Quốc, ép sát hai người lại với nhau, tay còn lại ấn gáy cậu, ngón tay luồng vào những sợi tóc mềm mại. Lưỡi nhanh chóng tiến công vào, quấn lấy chiếc lưỡi e thẹn bên trong. Kim Thái Hanh toàn thân đều mùi cồn, còn là đặc biệt nồng đậm, khi lưỡi hắn tiến vào khoang miệng cậu, cậu lập tức cảm nhận được một sự đắng chát.

Kim Thái Hanh gắt gao siết lấy người trong lòng, môi lưỡi gấp gáp không theo nhịp điệu nào, cắn mút đến đầu lưỡi và môi Điền Chính Quốc phát đau. Bị cướp đi hơi thở, Điền Chính Quốc tay chân vô lực, không biện pháp phản kháng lại, mềm nhũn tựa vào Kim Thái Hanh. Cậu không đáp lại hắn, mà cho dù có đáp lại cũng không theo kịp tốc độ môi lưỡi này của hắn.

Không biết Kim Thái Hanh học được cách hôn môi điêu luyện này từ bao giờ, hôn đến Điền Chính Quốc mơ mơ màng màng, mọi dây thần kinh hoàn toàn bị tê liệt. Cậu giống như bị nhiễm lấy chất cồn từ trong người Kim Thái Hanh, cả người và đầu óc đều nóng lên, tựa hồ trở thành người say. Còn say hơn cả Kim Thái Hanh, say tới nỗi quên mất mọi thứ, quên những điều mình vẫn ngày ngày dặn lòng, quên hết tất thảy, trước mắt chỉ còn nhớ mỗi khuôn mặt Kim Thái Hanh. Từ ánh mắt, sóng mũi, đôi môi, hơi thở, lời nói của hắn, nhớ lồng ngực hắn ấm áp đến cỡ nào, nhớ đôi tay lành lạnh chạm vào cậu, đôi tay từng nắm lấy tay cậu, mười ngón đan xen, nhớ những kí ức cùng hắn, nhớ những ôn nhu của hắn.

Điền Chính Quốc nhắm mắt lại, hai tay trước ngực hắn chậm rãi đi lên, cuối cùng vòng tay lên cổ Kim Thái Hanh, ôm chặt. Dù cho giờ đây đã không còn thở nổi, cũng cố chấp chẳng muốn tách rời, thậm chí còn nhẹ nhàng đáp lại, môi và môi chặt chẽ, lưỡi và lưỡi quấn quanh.

Điền Chính Quốc quả thật là say rồi, say thật rồi, say đến đầu óc mịt mù, say đến khóe mắt nóng lên.

Kim Thái Hanh dưỡng khí đến cực hạn, không thể không tách ra. Hắn và Điền Chính Quốc ôm nhau thở hổn hển, cổ họng cũng khô khốc, ánh mắt mơ hồ. Kim Thái Hanh mạnh bạo như vậy cuối cùng cũng chỉ là hôn môi, từ đầu tới cuối tay chân không hề quá phận chút nào. Hắn cho dù muốn đi chăng nữa, cũng sẽ không chạm đến cậu. Bởi hắn tôn trọng cậu, chỉ khi cậu thật lòng nguyện ý, hắn mới có thể cùng cậu làm chuyện đó. Mà bây giờ hắn thậm chí còn chưa là gì của cậu, hôn môi là đã quá đủ đối với hắn rồi, làm sao có thể mơ cao hơn nữa.

Cả hai không ai gấp gáp lên tiếng, im lặng bình ổn hô hấp, xung quanh chỉ có tiếng nước chảy và tiếng hít thở đan xen, mắt mỗi người đặt một nơi bất định.

Kim Thái Hanh vẫn còn choáng váng, đầu óc quay cuồng, thế nhưng giấc ngủ ngắn đã giúp hắn vớt lại lí trí, không làm loạn cũng không nói loạn. Hắn gục đầu xuống vai Điền Chính Quốc, giống như tựa vào một nơi bình yên, an tĩnh nhắm hờ mắt lại.

Điền Chính Quốc không nói gì, đầu loạn như mớ bòng bong, động một cái cũng chẳng động, cứ yên lặng như vậy cho Kim Thái Hanh tựa vào.

Qua một lúc, Kim Thái Hanh thấp giọng gọi tên cậu:"Chính Quốc."

Điền Chính Quốc ừm một tiếng.

Kim Thái Hanh cười giọng mũi, âu yếm Điền Chính Quốc ở trong lòng, mắt vẫn nhắm hờ, thì thầm ở bên tai cậu:"Tôi yêu em."

Yêu em, đời này đều yêu em, yêu một người tên Điền Chính Quốc.

Muốn một đời che chở cho em, một đời trân trọng nâng niu.

Kim Thái Hanh chưa bao giờ nghĩ mình sẽ yêu ai đó qua ánh đầu tiên, bởi vì trên đời này làm gì có thứ gọi là tình yêu sét đánh. Thế nhưng, ngày ấy khi gặp Điền Chính Quốc ở quán bar, đôi mắt chạm vào khuôn mặt cậu, hắn lập tức tin chuyện đó là thật. Kim Thái Hanh cũng chưa từng nghĩ tới, mình sẽ yêu một người nhiều đến thế, dành hết tình cảm, thời gian, quan tâm cùng ôn nhu, trong đôi mắt duy nhất một bóng hình.

Kim Thái Hanh cảm thấy, yêu chỉ cần đặt người đó ở trong lòng, ngàn lời yêu thương cũng không sánh bằng một hành động, vì vậy những câu nói này hắn cũng không nói nhiều lần. Nhưng mà, Kim Thái Hanh hôm nay bỗng dưng thật muốn nói, nói hắn yêu cậu rất nhiều rất nhiều, nhiều hơn cả những vì sao trên bầu trời.

Điền Chính Quốc mắt cay mũi cay, chớp mắt một cái, vậy mà nước mắt rơi rồi.

Điền Chính Quốc khóc, vì một câu chân tình.

Một câu nói ra nhẹ nhàng như thế, làm sao có thể đặc biệt chân thành đến vậy, tựa như móc tim mình ra cho người ta nhìn một cái. Cậu cảm thấy lúc này bản thân mình vô lực vô cùng, bờ vai cho Kim Thái Hanh tựa vào rũ xuống, ngược lại phải nhờ vào hắn mà chống đỡ, nước mắt cũng ào ạt rơi tựa cơn mưa rào, cơ thể trở nên đặc biệt run rẩy, run lên tựa như lòng cậu lúc này.

Điền Chính Quốc lắc đầu, chôn mặt vào cổ Kim Thái Hanh.

Kim Thái Hanh tất nhiên phát hiện người trong ngực khóc, nhưng hắn cũng không nói gì, im lặng làm nơi cho cậu dựa dẫm, nhẹ nhàng vuốt tóc cậu tựa như an ủi, truyền cho cậu hơi ấm.

Điền Chính Quốc yêu hắn rồi có phải không? Cho dù không phải vậy, thì cứ để cho hắn mơ một lần như thế đi.

Mơ một lần Điền chỉnh Quốc vì câu nói yêu của hắn mà khóc.

Điền Chính Quốc mạnh mẽ lạnh lùng, nhưng lại hết lần này đến lần khác ở trước mặt người đàn ông này mà nước mắt tràn khỏi mi, vì người đàn ông này mà rơi nhiều giọt lệ đến thế. Đây là một ngoại lệ, ngoại lệ của riêng Điền Chính Quốc.

Kim Thái Hanh buông người ra, điền Chính Quốc khóc lâu, mắt đều sưng lên hết cả, hắn đau lòng vuốt khóe mắt cậu, rồi nhẹ nhàng hôn lên.

"Em chỉ có thể mỉm cười, không thể và cũng không nên khóc."

Điền Chính Quốc nhìn hắn, biểu tình không lộ ra điểm gì, cũng không trả lời.

Kim Thái Hanh cũng không cần cậu trả lời, hắn vuốt vuốt mái tóc cậu, ánh mắt chạm ánh mắt, rồi sau đó mỉm cười, đặt lên vầng trán trơn bóng một nụ hôn dịu dàng.

Đây là bảo vật quý giá nhất đời này của Kim Thái Hanh, hắn phải dịu dàng mà đối đãi, phải tôn trọng yêu thương.

"Khuya rồi, đi ngủ thôi." Kim Thái Hanh cố gắng chống đỡ thân thể, tắt đi vòi nước, cùng Điền Chính Quốc đi lên lầu.

Điền Chính Quốc tới trước cửa phòng vẫn còn thẩn thờ, Kim Thái Hanh thấy cậu không động đậy, giúp cậu mở cửa. Điền Chính Quốc ngước mắt lên nhìn hắn, hắn vẫn một vẻ mặt ôn nhu nhìn cậu, đôi mắt không một chút đổi thay, thủy chung chứa hình bóng cậu ở trong đấy. Cậu hít sâu một hơi, nói:"Ngủ ngon."

Kim Thái Hanh ừ một tiếng:"Em ngủ ngon."

Điền Chính Quốc đi vào phòng, khép cánh cửa lại. Kim Thái Hanh ở bên ngoài một lúc lâu, cũng trở về phòng.

Cả hai đều nói với nhau một câu 'chúc ngủ ngon', ấy vậy mà chẳng một ai ngủ được, mở to mắt nhìn lên trần nhà, trong đầu một mảng suy tư rối loạn, trằn trọc hết cả một đêm.

Cho tới sáng ngày hôm sau, đôi mắt vẫn không thể nhắm lại một lần.

Kim Thái Hanh chưa khỏi bệnh hẳn, còn uống bia, cộng thêm một đêm không ngủ thần sắc xuống thấp, cả người cũng mệt mỏi.

Hắn vệ sinh cá nhân và thay quần áo, dùng keo vuốt lại mái tóc, vỗ mặt cho mình tỉnh táo lại. Dù khuôn mặt mang vẻ tiều tụy, nhưng sau khi chỉnh trang lại một hồi cũng xem như tạm ổn, không lộ ra quá nhiều mệt mỏi. Kim Thái Hanh nhìn mình trong gương, hít sâu một hơi, đi ra ngoài.

Hôm nay hắn phải trở lại công ty.

Điền Chính Quốc dậy sớm còn hơn cả Kim Thái Hanh, mà cũng không thể nói là dậy sớm, vì cậu căn bản cả đêm không hề ngủ, nói chính xác phải là cậu ra ngoài sớm hơn Kim Thái Hanh.

Khi Kim Thái Hanh vừa bước xuống lầu đã nhìn thấy Điền Chính Quốc quần áo chỉnh tề ngồi trên sô pha ngẩn người.

Kim Thái Hanh đi đến, ở phía sau dùng hai tay ôm cổ cậu, nghiêng đầu hôn lên má cậu một cái.

Điền Chính Quốc không phản ứng, vẫn mất hồn.

Kim Thái Hanh vòng qua ngồi ở trước mặt Điền Chính Quốc, ngước mắt lên nhìn cậu, hỏi:"Em sao vậy?"

Điền Chính Quốc lúc này như mới bừng tỉnh, hơi giật mình nhìn Kim Thái Hanh.

"Không có gì."

Kim Thái Hanh thấy thái độ này của cậu cũng không muốn hỏi thêm nữa, cùng cậu đến công ty.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net