Chương ba mươi chín

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Điền Chính Quốc rời khỏi quán bar, bắt đầu đi lang thang.

Trời vừa mới sáng không lâu, đường tấp nập người qua lại, thành phố nhộn nhộn nhịp nhịp đón chào ngày mới, vậy mà lại có một kẻ mang một đống tâm tư chen vào giữa dòng người.

Điền Chính Quốc không biết hình dung cảm xúc hiện tại của mình là gì, nó hỗn tạp quá nhiều tư vị không nói thành lời. Ngày hôm trước cậu còn suy nghĩ đến một tương lai cùng Kim Thái Hanh, suy nghĩ sẽ thổ lộ với hắn, cùng hắn ở chung một chỗ. Vậy mà hôm nay chưa kịp nói gì, đã bị chuyện này chặn đứng nơi cuống họng, có thể vĩnh viễn không thể tuông ra được nữa.

Cậu không trách bất kỳ ai cả, cậu chỉ tự trách chính mình.

Cậu tự trách chính mình không nhận ra tình cảm của mình sớm hơn, không suy nghĩ thấu đáo, chẳng biết được hành động của cậu chỉ hại Lâm Mạng Hi càng thêm mù quáng với một thứ tình cảm không được đáp lại. Cuối cùng là dẫn đến kết cục ngày hôm nay.

Điền Chính Quốc vuốt vuốt khuôn mặt mệt mỏi của mình, đi được một đoạn nữa rồi bắt xe về nhà.

...

Điền Chính Quốc trở về nhà, đầu tiên là đi tắm rửa cho sạch sẽ, sau đó ngồi lên bàn làm việc mở máy tính ra, viết đơn từ chức.

Cậu vốn dĩ muốn nói trước với Kim Thái Hanh về việc cậu về nhà, nhưng bây giờ thì không cần nói nữa, cứ trực tiếp nghỉ việc, trực tiếp rời khỏi hắn là được.

Cậu biết hiện tại mình không nên xuất hiện ở trước mặt Kim Thái Hanh nữa. Hiện tại cậu rất sợ gặp mặt hắn, cậu sợ, sợ tới lúc đó, cậu sẽ không nhịn được mà tham luyến hắn, nhịn không được mà nhào vào lồng ngực của hắn. Huống hồ bây giờ hắn còn là người sắp có gia đình, cậu càng không thể lượn lờ quanh hắn được. Vậy nên cậu chỉ còn cách dứt khoát, không một tiếng động rời đi.

Tiếng lạch cạch lạch cạch vang lên đều đều trong căn phòng yên ắng, Điền Chính Quốc nhanh chóng gõ xong đơn từ chức, trực tiếp gửi qua mail của Kim Thái Hanh, sau đó gập máy tính lại. Cậu cúi đầu, hình ảnh của Kim Thái Hanh bắt đầu như sóng lớn ùa vào, khắc sâu nhất vẫn là ánh mắt bi thương và thống khổ của hắn, đâm vào tim cậu như một ngàn nhát dao.

Vốn dĩ cậu nghĩ mình đã bình tĩnh trở lại, vốn dĩ nghĩ mình không yếu đuối, là một người rất biết kiềm chế. Thế nhưng sự thật hoàn toàn không giống như cậu nghĩ, cậu không thể cưỡng ép nước mắt của mình vào trong lòng, đặc biệt là ở một nơi yên tĩnh như thế này, nước mắt trong một chốc đã rơi trên mặt bàn lạnh lẽo.

Nghĩ đến thời gian sau này sẽ không được gặp mặt Kim Thái Hanh nữa, đôi vai Điền Chính Quốc càng thêm kịch liệt run rẩy. Cậu cũng chẳng biết tình cảm của mình từ khi nào đã nhiều đến như thế, tưởng tượng tới tương lai của mình sẽ chẳng có bóng hình Kim Thái Hanh, tương lai của Kim Thái Hanh cũng không có sự xuất hiện của mình, lòng cậu liền một mảnh khó chịu, đau nhức nhối.

Nhưng, số phận có lẽ đã định như thế, cậu cũng chẳng còn cách nào ngoài cách chấp nhận

Điền Chính Quốc ngã người xuống giường, mệt mỏi nên không bao lâu liền ngủ mất.

Khi Điền Chính Quốc thức dậy mặt trời cũng đã dần xuống núi, ánh sáng chỉ còn lờ mờ. Cậu ngồi dậy, vươn tay bật chiếc đèn ngủ trên tủ đầu giường lên, ánh sáng bất ngờ tập kích đến khiến cậu phải nheo nheo mắt lại mấy lần. Có lẽ là do khóc nhiều và ngủ lâu, nên cậu cảm nhận được mắt mình có chút đau nhức.

Điền Chính Quốc nhắm mắt lại hồi lâu mới mở ra, lết thân xác mệt mỏi vào nhà vệ sinh tắm rửa, lại xuống bếp tìm thứ gì đó ăn qua loa, sau đó lấy điện thoại gọi cho Điền Sâm.

Điện thoại đổ hai hồi chuông mới có người bắt máy, tiếp đó là thanh âm khàn khàn vang lên:"Alo?"

Điền Chính Quốc nghe được giọng cha mình, liền thấy những cơn sóng trong lòng mình thoáng yên ả trở lại. Đây chính là sức mạnh của gia đình, nghe giọng cha một chút thôi đã thấy lòng an tâm. Cậu nhẹ giọng:"Cha đã về nhà chưa?"

"Ta về từ sớm rồi, sau khi con đi một lúc liền về." Điền Sâm nhẹ than một tiếng:"Aiz, ta ghét nhất là mùi bệnh viện, không ở trong đó lâu được, phải về nhanh."

Điền Chính Quốc tưởng tượng bộ dạng nhăn mày khó chịu của Điền Sâm, khẽ mỉm cười. Cậu nhìn giờ trên đồng hồ treo tường, phát hiện cũng không trễ lắm, chỉ mới hơn 5 giờ chiều. Trời vào đông tối rất sớm, bên ngoài đã tối hẳn rồi, cậu còn tưởng đã trễ, nào ngờ chỉ mới hơn 5 giờ thôi. Cậu nói với Điền Sâm:"Chờ cơm con nhé, con sẽ về ngay."

Điền Sâm ngay lập tức phấn khởi, vui vẻ nói:"Được, ta chờ con."

"Vâng."

Điền Chính Quốc cúp điện thoại, đi lên phòng, bắt đầu thu dọn hành lý.

Cậu biết hành động của mình chẳng khác nào trốn chạy, nhưng cậu muốn nhanh chóng rời khỏi chỗ này, rời khỏi nơi mang kí ức của cậu và Kim Thái Hanh, đồng thời không muốn chen vào giữa Kim Thái Hanh và Lâm Mạng Hi.

Điền Chính Quốc gấp quần áo lại đặt ngay ngắn trong chiếc vali to, cậu đến bàn làm việc, gom những thứ quan trọng và cần thiết lại. Bất chợt, cậu nhìn thấy một thứ vốn đã bị mình bỏ quên từ lâu.

Là chú hổ bông Kim Thái Hanh gắp cho cậu trong trung tâm mua sắm.

Sau ngày Kim Thái Hanh gắp được cho cậu chú hổ con này, cậu đã đặt nó ở trên bàn làm việc, lâu lắm rồi cũng không để ý đến nó, nay nhìn thấy nó khóe mắt liền không nhịn được hơi cay cay.

Điền Chính Quốc cầm nó lên, ngồi xuống ghế, nhéo nhéo cái tai nhỏ của nó. Cậu nhìn khuôn mặt ngốc nghếch của nó, càng nhìn càng nhớ đến Kim Thái Hanh.

Điền Chính Quốc xoa xoa đầu hổ nhỏ, khẽ nói:"Thái Hanh, anh bây giờ ra sao rồi?"

Không có tiếng trả lời. Điền Chính Quốc kéo lên khóe môi nặng nề cười giễu một tiếng, tiếp tục lẩm bẩm:"Chắc là đang trách em, trách em không tin tưởng anh. Em tin anh, tin anh không làm đều đó, nhưng em không thể nói ra."

"Em biết Mạng Hi làm như vậy là không đúng, nhưng mà cô ấy chỉ là vì quá yêu anh, đừng giận cô ấy nhé. Mạng Hi là một cô gái tốt, hy vọng thời gian sống chung sau này sẽ khiến anh yêu cô ấy, chăm sóc cô ấy giúp em, nhé?"

Xung quanh vẫn im ắng như vậy, chẳng ai đáp lại Điền Chính Quốc. Cậu siết chặt chú hổ bông trong tay, cổ họng nghẹn đắng. Lâm Mạng Hi không phải là một người thủ đoạn như thế, cô ấy là một cô gái đơn thuần nhất cậu từng gặp, nhưng cô ấy lại bị tình yêu mãnh liệt của mình sai khiến làm ra loại chuyện dơ bẩn như vậy, mục đích chỉ vì nhận được một cơ hội ở gần Kim Thái Hanh. Việc cô làm rất khó để người ta chấp nhận, nhưng lại thể hiện rõ tình cảm của mình, cậu không ủng hộ cũng chẳng oán trách, vì mọi chuyện đã xảy ra, trách ai hiện tại cũng chẳng còn ý nghĩa.

Điền Chính Quốc nhìn nhìn chú hổ bông kia một hồi, quyết định mang nó theo.

Bởi đây là món quà duy nhất Kim Thái Hanh tặng cho cậu, cũng là thứ duy nhất có liên hệ giữa cậu và hắn, cậu nhất định phải mang theo, và giữ gìn nó cẩn thận.

Điền Chính Quốc xách vali xuống lầu, nhìn một lượt căn nhà. Dường như mọi ngóc ngách trong ngôi nhà này đều vương vấn mùi hương và hình bóng của Kim Thái Hanh, hơi thở của hắn thậm chí còn đọng lại ở nơi này, vây lấy cậu, khiến cậu cảm thấy hít thở không thông. Hình ảnh hai người ngồi trên ghế sô pha xem TV, hay hình ảnh cùng nhau ăn cùng, rồi đến cả hình ảnh nụ hôn ngày hôm đó tựa như hiện hữu ngay trước mắt, đè nén lồng ngực cậu một cách nặng nề.

Điền Chính Quốc nhắm mắt lại, dứt khoát kéo vali đi đến ga ra, bỏ vào trong cóp xe, rồi lái chiếc xe đã bị bỏ rơi bao tháng năm về nhà.

Thành phố về đêm nhộn nhịp, đèn đóm sáng chưng như ban ngày, người qua người lại tấp nập. Điền Chính Quốc xuyên qua mọi con đường, nhìn ngắm đô thị phồn hoa, vô tình lại lướt qua khu trung tâm mua sắm mình đã từng cùng Kim Thái Hanh đến, lòng ngột ngạt chua xót từng hồi.

Là kí ức rồi.

Điền Chính Quốc đạp mạnh chân ga, chiếc xe màu đen tuyền lao vun vút trên đường, bỏ lại cuộc tình chưa kịp chớm nở đã nhanh chóng lụi tàn lại phía sau.

Điền Chính Quốc đã lâu không lái xe, nhưng cậu lại dùng tốc độ gần như là nhanh nhất của chiếc xe này để lao về nhà. Cảm giác chạy xe với tốc độ cao quả thật khiến tinh thần người ta rất sảng khoái, chạy xe mà cậu cảm tưởng như mình đã bay lên luôn vậy, đầu óc cũng từ đó mà trống rỗng, tạm thời quên hết đi những thứ không nên nhớ đến.

Quãng đường 2 tiếng rưỡi được cậu rút ngắn lại còn 1 tiếng rưỡi, lúc đến nhà thì đã gần đến 8 giờ rồi.

Nhà Điền Chính Quốc ở một nơi hoàn toàn tách biệt, trong khu đất rộng lớn này chỉ có duy nhất một căn biệt thự xa hoa lộng lẫy, to lớn chẳng khắc gì cung điện của vua, so với căn biệt thự của Kim gia cơ hồ còn to hơn. Cậu rất thích lối kiến trúc cổ điển này, dựa vào sự cân đối và cả những đường cong uốn lượn mềm mại, cả màu sắc hài hòa quý phái. Trong vườn có đủ loại bông hoa, khung cảnh và không khí xung quanh cũng rất thoải mái nhẹ nhàng, từng đặc điểm nhỏ cũng khiến cậu yêu thích. Chẳng qua là nó quá lớn, lớn quá mức cho phép, để mỗi lần di chuyển rất tốn thời gian, hầu như là từ trong ra ngoài cổng đều phải đi bằng xe, nếu là người trưởng thành đi bộ thì cũng phải mất 15 phút.

Cổng tự động nhận diện xe của Điền Chính Quốc xong liền mở ra, cậu lái thẳng vào, sau đó ném chìa khóa cho vệ sĩ chạy vào ga ra, còn mình thì kéo vali vào nhà.

Điền Sâm và Đinh Liễu Vân đang ngồi chờ Điền Chính Quốc trong phòng khách, thấy cậu kéo vali vào liền vui vẻ đứng lên. Điền Chính Quốc đi đến trước mặt cha mẹ mình, ôm hai người. Khi cậu tựa vào hơi ấm này, cảm giác như mọi mệt mỏi đều bỗng chốc biến tan, sự ấm áp mà cha và mẹ mang lại khiến cậu thật sự muốn òa khóc một trận, muốn nói ra những chuyện mình đã trải qua, một lần nói hết.

Buông người ra, khóe mắt Đinh Liễu Vân đã hồng hồng, làm mũi cậu cũng cay xòe theo. Bà vuốt vuốt má cậu, nói:"Về nhà là tốt rồi, về nhà là tốt rồi."

Điền Sâm cũng có chút xúc động, nhưng ông kiềm lại, hắng giọng nói:"Vào ăn cơm thôi, con trai lái xe về mệt, ăn cơm còn cho nó nghỉ ngơi."

Điền Chính Quốc cởi áo khoác giao cho quản gia, cùng hai người đi vào bếp dùng cơm.

Sau khi ăn cơm xong, nhà ba người lại ngồi ở phòng khách ăn điểm tâm trò chuyện, những năm này có rất nhiều điều để nói, ba người liền một mạch nói tới tận khuya mới chịu thôi.

Điền Sâm bảo Đinh Liễu Vân về nghỉ trước, ông có chuyện cần bàn với Điền Chính Quốc, bà hiểu gật đầu rồi về phòng, cậu thì theo cha mình vào phòng làm việc.

Hai người ngồi trên ghế sô pha, Điền Sâm cười dịu dàng:"Sao về vội thế? Không phải con nói cho con chút thời gian sao?"

Điền Chính Quốc mím môi, thật không biết lựa lời nào để mà giải thích. Cậu đã đoán trước được việc Điền Sâm sẽ hỏi cậu vấn đề này, trước đó cậu đã nói cần thời gian thu xếp, bây giờ lại về gấp gáp như vậy, ông mà không hỏi mới là lạ.

Điền Sâm thấy Điền Chính Quốc im lắng, biết trong lòng cậu có điều khó nói, ông lại dịu dàng:"Ta biết con có chuyện gì đó, và ta cũng biết nó không dễ dàng gì nói ra, ta cũng không ép con. Chỉ là con hãy nhớ, ta luôn ở bên con mọi lúc mà con cần, ta luôn là bờ vai vững chắc cho con tựa vào. Ta không ép buộc con quên nó đi, nhưng ta mong con đừng lúc nào cũng nhớ đến, thời gian rồi cũng sẽ nguôi ngoai, con trai của ta rất mạnh mẽ, sẽ có thể vượt qua được thôi."

Điền Chính Quốc đã không nhịn được nước mắt, cậu tiến tời ngồi xuống bên chân Điền Sâm, cúi đầu ở bên đùi ông khóc nấc lên tựa như một đứa trẻ.

Đúng vậy, thời gian sẽ nguôi ngoai. Hiện tại cậu không quên được Kim Thái Hanh, thì sau này nhất định sẽ quên được. Người đàn ông đó vốn ngay từ đầu đã không thuộc về cậu, hiện tại càng không thuộc về cậu. Cậu sẽ cố quên người đàn ông đó đi, cho dù biết rằng điều đó khó đến nhường nào.

Điền Sâm xoa xoa mái tóc đen mượt của Điền Chính Quốc, im lặng để cậu trút hết những giọt nước mắt.

...

Kim Thái Hanh sau khi nhờ luật sư làm thủ tục kết hôn, liền nhốt mình trong phòng mấy ngày liền. Trong phòng chỉ có duy nhất ánh đèn vàng nhỏ trên bàn làm việc, Kim Thái Hanh ngồi thẩn thờ trên ghế nhìn khung ảnh nhỏ của Điền Chính Quốc, ngồi nhìn như vậy liền nhìn qua mấy ngày, không ăn cũng không uống, động cũng không buồn động, cứng đờ ngồi trên ghế tựa như người chết, ánh mắt vô hồn.

Đến khi lượng công việc dồn lại quá nhiều, Kim Vĩ Thành trực tiếp gọi điện mắng hắn một hồi hắn mới ra ngoài, sửa soạn lại đến công ty, và cũng đến ngày hôm đó, hắn mới xem được đơn từ chức mà Điền Chính Quốc đã gửi cho hắn.

Sau khi đọc xong, Kim Thái Hanh tức giận đến mức tay chân run rẩy, vứt bỏ công việc chạy đến nhà Điền Chính Quốc.

Nhưng không có ai cả.

Điền Chính Quốc từ chức, rồi không một tiếng động mà biến mất, không nói với hắn một lời.

Kim Thái Hanh nghĩ mình thua rồi, thua người đàn ông kia rồi. Theo đuổi một người không có tình cảm với mình thì không hề có kết quả, hắn đã quyết định sẽ từ bỏ cậu, thế nhưng hắn vẫn chưa nghĩ đến việc cậu sẽ không bao giờ xuất hiện trước mặt hắn nữa.

Hắn đã từng nói, thà rằng cứ không đặt tên cho mối quan hệ này, cứ như thế mãi cũng chẳng sao, bởi vì Điền Chính Quốc luôn ở trong tầm mắt hắn, không rời đi.

Nhưng bây giờ, cậu đã đi rồi, không muốn xuất hiện ở trước mặt hắn nữa! Người đau là hắn, cậu khiến hắn chịu tổn thương, cậu tàn nhẫn như vậy, giờ cậu lại giả vờ như mình là một nạn nhân rồi trốn chạy khỏi tên xác nhân là hắn ư? Cậu thì có tư cách gì mà đi chứ!

Cậu có thể thích người khác, cậu có thể không yêu hắn, cậu có thể không tin tưởng hắn, cậu có thể đẩy hắn cho người khác, nhưng hắn không cho phép cậu rời khỏi tầm mắt hắn, cậu không thể rời đi!

Cho dù trái tim Kim Thái Hanh bị những thứ này khoét thủng một lỗ lớn, nhưng đâu tàn nhẫn bằng không nhìn thấy người mình yêu nữa. Hắn có thể không trông mong được đáp lại tình cảm, nhìn cậu hạnh phúc bên người ta cũng được, chỉ là, chỉ là đừng để hắn không nhìn thấy cậu, chỉ cần nhìn thấy là hắn đã mãn nguyện rồi, hắn chẳng mong gì nữa, chỉ mong hằng ngày được nhìn thấy cậu một lần đối với hắn là đủ rồi.

Thế nhưng tại sao, tại sao cậu lại không một lời mà biến mất.

Kim Thái Hanh đứng trước nhà Điền Chính Quốc một lúc lâu, bỗng dưng hắn nhớ ra một điều quan trọng, vội vàng lấy điện thoại ra gọi cho một người, bảo người đó điều tra Điền Chính Quốc.

Vì sao hắn lại quên mất chuyện này chứ, lần trước Ôn Hạo và Điền Chính Quốc đã nói chuyện với nhau về việc cậu trở về nhà, hiện tại hắn chỉ cần điều tra nhà cậu ở đâu thì hắn đã có thể đến đó tìm.

Kim Thái Hanh hối thúc người kia điều tra bằng tốc độ nhanh nhất có thể sau đó cúp điện thoại, lái xe về công ty.

Điều tra cặn kẽ thông tin một người không phải là việc gì quá khó khăn, khi Kim Thái Hanh lái xe về tới công ty thì toàn bộ hồ sơ đã được gửi vào máy tính của hắn.

Kim Thái Hanh mở ra, nghiêm túc đọc, càng đọc mày hắn càng nhíu chặt.

Kim Thái Hanh không ngờ Điền Chính Quốc lại có thân phận như vậy. Người thừa kế duy nhất của Điền thị, một công ty đứng hàng đầu cả nước, công ty của hắn cũng không phải nhỏ, nhưng so với Điền thị thì vẫn thua một bậc. Người thừa kế duy nhất lại đi làm thư ký cho hắn, hắn tu hành bao nhiêu năm mới có được phúc phần như vậy nhỉ?

Đáng tiếc, có lẽ hắn chỉ mới tu được một nửa để nhận được phước phần này, còn phước phần có được trái tim Điền Chính Quốc thì hắn vẫn còn thiếu một nửa. Nhưng hắn đã hết cơ hội rồi, ông trời chỉ có hắn tu một lần, không có lần hai để mà tu nốt nửa còn lại.

Hắn không còn cơ hội nữa.

Kim Thái Hanh không có cơ hội có được trái tim Điền Chính Quốc, giờ lại thêm không có cơ hội được gặp cậu. Hắn vốn nghĩ điều tra cậu để đến nhà tìm cậu, lại chẳng ngờ gia thế cậu hiển hách thế này, hắn không còn biện pháp nào để tìm đến nữa.

Toàn bộ khu đất đó thuộc quyền sở hữu của Điền gia, rộng lớn gấp hai lần Kim gia, an ninh chắc chắn rất cao, hắn không có lí do chính đáng sẽ không thể vào, mà thám tử của hắn cũng sẽ không thể đến gần.

Kim Thái Hanh gục đầu xuống bàn, đấm mạnh lên bàn một cái.

Hắn và cậu từ đây sẽ biến thành hai đường thẳng song song sao?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net