Chương ba mươi hai

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Buổi chiều Điền Chính Quốc đúng giờ về nhà, trên tay còn cầm thêm mấy túi thức ăn nấu sẵn vẫn còn bốc hơi nóng. Vốn dĩ cậu muốn về nhà tự nấu ăn, thức ăn ở bên ngoài dù tiện thế nào cũng không sạch sẽ bằng ở nhà, nhưng làm việc bận rộn cả ngày, bây giờ cậu không còn sức lực nào để làm cơm nữa.

Điền Chính Quốc mở cửa bước vào nhà, trong nhà không bật đèn. Bây giờ đã vào đông, trời tối sớm hơn rất nhiều, chưa hơn 6 giờ bao lâu trời đã đen, vừa mở cánh cửa này ra, bên ngoài cùng trong nhà liền chung một màu, nếu không nhờ vào ánh đèn đường le lói, cậu hoàn toàn không nhìn thấy gì.

Cậu lần mò tìm công tắt đèn, bật đèn lên, mọi ngóc ngách trong nhà phút chốc bừng sáng.

Trong nhà rất im ắng, đảo mắt một vòng không nhìn thấy ai, nhưng vẫn cảm nhận được hơi thở của một người tồn tại. Đây là cảm giác có một người nữa ở trong nhà, không còn là lạnh lẽo như những lần trở về trong bao năm qua, mà là một cảm giác ấm áp. Không biết có phải là ấm áp của lò sưởi hay là ấm áp vì một cái gì khác, chỉ là trong lòng như có dòng nước ấm chảy qua.

Điền Chính Quốc nghĩ Kim Thái Hanh có lẽ là đã lên phòng ngủ, người bệnh cần thời gian nghỉ ngơi nên cậu không vội đánh thức hắn, trở về phòng dự định tắm xong sẽ qua gọi hắn dậy ăn cơm.

Điền Chính Quốc đi vào phòng, đầu tiên là bật đèn, sau khi có được ánh sáng, ánh mắt cậu ngay lập tức bị một thứ trên giường hấp dẫn sự chú ý.

Trên giường là một cục tròn tròn, lộ ra bên ngoài phần tóc xoăn lộn xộn, Điền Chính Quốc liếc một cái liền biết thứ này là thứ gì.

Kim Thái Hanh không ngủ ở phòng cho khách mà lại ngủ ở phòng cậu? Hay là ý thức mơ hồ nên đi nhầm?

Điền Chính Quốc mặc kệ hắn, ngủ thì cứ để hắn ngủ đi, mình trước tiên đi tắm cái đã.

Khi tiếng nước trong phòng tắm vang lên, Kim Thái Hanh cũng đồng thời mơ mơ màng màng mở mắt ra, vẫn chưa hoàn toàn thoát khỏi giấc ngủ, chỉ là bị tiếng động làm hơi giật mình.

Hắn kéo cái chăn trên đầu mình xuống, ánh đèn trên trần nhà bất ngờ tập kích vào mắt làm cho hắn nhăn cả mặt. Tổng giám đốc người khác xem là lạnh lùng, ngay lúc này đây lại chẳng khác gì một đứa trẻ, khuôn mặt phụng pha phụng phịu bĩu môi, nhíu nhíu mày tiếp tục cuộn mình trong chăn an tĩnh nhắm hờ hai mắt.

Lúc Điền Chính Quốc một thân hơi nước bước ra, đã thấy người trên giường thay đổi tư thế. Tóc cũng không còn thấy nữa, mọi bộ phận trên cơ thể đều bị giấu trong chăn, cuộn lại như một cái banh bao khổng lồ.

Điền Chính Quốc đi tới, chọt chọt cái bánh bao vài cái, không động tĩnh gì.

Điền Chính Quốc nắm góc chăn, dùng sức kéo một cái, không kéo được.

"Mau dậy, nhanh lên." Cậu đập đập lên bánh bao vài lần, người bên trong tựa hồ không nghe thấy cậu, vẫn không động đậy.

Trong lúc cậu nghĩ mình sẽ dùng phương pháp mạnh một chút, người trên giường đột ngột tung chăn ra, một giây sau cậu liền cảm giác được tay bị ai đó kéo một cái, cả người cứ như vậy mà ngã nhào xuống giường. Mọi thứ xảy ra rất nhanh, như là chỉ mất vài giây, cậu còn chưa kịp định thần lại trước mắt mình đã xuất hiện một khuôn mặt và một mái tóc loạn như ổ gà.

Kim Thái Hanh từ trên cao nhìn cậu, ý cười nồng đậm.

Lúc đầu hắn đúng là chưa hết buồn ngủ, vốn nhắm mắt định đánh tiếp một giấc, nhưng nghe được tiếng nước lúc có lúc không bên ngoài hắn dần dần tỉnh táo lại, không muốn ngủ nữa. Khi Điền Chính Quốc đến vờn hắn một hồi, hắn cố ý không đáp lại, lựa cơ hội kéo cậu xuống, áp người ở dưới thân, Kim Thái Hanh chơi đến là vui vẻ.

"Anh quậy cái gì đấy?" Điền Chính Quốc nhìn Kim Thái Hanh vui vẻ như vậy, không nỡ đẩy hắn ra, đây chẳng khác nào giật đồ chơi trên tay người ta cả.

Điền Chính Quốc cậu bây giờ triệt để xem Kim Thái Hanh là một đứa bé rồi, nhìn vẻ mặt trẻ con này tay chân lẫn tim liền mềm nhũn, cái gì cũng không nỡ.

Kim Thái Hanh không trả lời, ngược lại cúi người dụi dụi vào ngực cậu, tay ở hai bên ôm lấy eo cậu, mái tóc mềm mại của hắn lướt qua lướt lại vào phần áo ở trước ngực, tựa như lướt qua tim cậu, ngưa ngứa, lại tê dại. Điền Chính Quốc vuốt ve mái tóc hắn, mặc kệ hắn nắm trên người mình dụi tới dụi lui, hoàn toàn dung túng cho hắn muốn làm gì thì làm.

Cho đến khi, cậu cảm nhận được cái gì đó cứng rắn đang chọc vào đùi, cậu mới giật mình trợn tròn mắt, vội vàng đẩy vai Kim Thái Hanh ra.

"Em đừng cử động." Kim Thái Hanh vẫn siết chặt vòng tay, từ trên ngực cậu ngẩng đầu lên, khuôn mặt đỏ bừng, không khó để đoán được hắn là đang rất nhẫn nhịn.

"Anh..." Điền Chính Quốc nói không nên lời, ngay lập tức nằm bất động, thở cũng không dám thở mạnh. Vì khi cậu động một cái, thứ kia cơ hồ cứng và lớn thêm một vòng, nhiệt độ thứ đó cũng càng lúc càng tăng lên, cách một lớp quần áo cũng cảm nhận được nó nóng đến lợi hại.

Cậu nhìn dáng vẻ chịu đựng của Kim Thái Hanh, có chút đau lòng.

Điền Chính Quốc cũng là đàn ông, hiểu được cảm giác nín nhịn này có bao nhiêu thống khổ.

Nhưng cậu cũng không biết giúp Kim Thái Hanh bằng cách nào, cậu không có kinh nghiệm gì về việc này hết, mà quan hệ của cậu với hắn cũng không thể đi tới bước đó được, sẽ rất xấu hổ.

"Anh, anh vào phòng tắm giải...giải quyết đi." Điền Chính Quốc nhìn Kim Thái Hanh, càng nhìn càng thấy lòng mình khó chịu.

Kim Thái Hanh nghe vậy cũng không nhúc nhích, tiếp tục úp mặt vào ngực cậu, thở hổn hển. Hắn không muốn ở trong nhà cậu mà tuốt đâu, cảm thấy không ổn tí nào, hắn muốn nằm như vậy cho đến khi nó tự động xìu xuống.

Nhưng lại không thể ngờ tới, nằm thật lâu nó cũng không chịu xìu xuống chút nào, ngược lại càng thêm trướng. Có lẽ là do Điền Chính Quốc vừa mới tắm xong, nằm trên người cậu liền ngửi được mùi hương sữa tắm nhàn nhạt, là một mùi đào, vừa ngọt vừa mát, mùi hương ấy đi vào khoang mũi hắn làm hắn muốn nhịn xuống cũng nhịn không được.

Kim Thái Hanh cắn răng, đứng lên vụt vào phòng tắm.

Điền Chính Quốc ở ngoài nằm trên giường, tay chân cứng ngắc, cảm giác vật ấy chọc vào mình vẫn còn ở đây, cậu không muốn thừa nhận một điều là...cậu cũng có phản ứng.

Điền Chính Quốc hai tay ôm mặt, lăn một vòng trên giường. Trong vấn đề này, với cậu rất ít khi xuất hiện, cậu không thích cái hoạt động về đêm đó cho lắm, từ trước tới nay số lượng cậu tự thỏa mãn có thể đếm trên đầu ngón tay. Vì người khác mà cứng cũng không có, vậy mà hôm nay cậu vì Kim Thái Hanh ảnh hưởng mà...cứng lên.

"Ai..." Điền Chính Quốc thấp giọng kêu lên, lại lăn ở trên giường thêm vài vòng. May là Kim Thái Hanh không phát hiện, không thôi thì mất mặt chết, bao nhiêu cái hố cũng không đủ chôn.

Kim Thái Hanh giải quyết một lần là giải quyết đến hơn một tiếng rưỡi, cái thời gian này...cũng là quá trâu bò đi.

Lúc Kim Thái Hanh bước ra ngoài, Điền Chính Quốc đã khôi phục lại trạng thái bình thường, cậu ngẩng đầu lên, nhìn hắn một thân ướt nhẹp đi ra. Hông quấn mỗi một cái khăn lỏng lẻo, tựa hồ chỉ cần chạm một cái thôi là sẽ rớt xuống vậy, thân trên để trần lộ ra khuôn ngực và cơ bụng rắn chắc, thậm chí còn vài giọt nước còn đang chảy dọc xuống. Điền Chính Quốc nhìn giọt nước kia lăn lăn trên cơ thể Kim Thái Hanh, rồi mất hút trong chiếc khăn màu trắng, bỗng dưng cổ họng khô khốc, mặt hơi nóng.

Điền Chính Quốc bỗng dưng nhớ lại cái bụng phẳng của mình, cảm thán, đây là sự khác biệt của người có tập thể hình và người không tập thể hình ha, phải chi lúc trước mình siêng năng một chút đi tập thì có lẽ bây giờ mình cũng có cơ thể đẹp như vậy rồi, haiz.

Điền Chính Quốc đứng lên đi tới tủ quần áo tìm một bộ quần áo, vừa tìm vừa nói:"Bệnh mà còn ăn mặc như vậy."

Kim Thái Hanh đã tốt hơn rất nhiều, dưới sự chăm sóc và nghỉ ngơi như vậy sao mà không tốt lên được, hắn cười cười:"Tôi đã đỡ hơn rồi, em xem." Hắn đi tới cầm tay Điền Chính Quốc đặt ở trên trán mình, chứng minh mình đã hạ sốt:"Có phải không?"

Điền Chính Quốc ngước mắt lên nhìn Kim Thái Hanh, cẩn thận xem hắn lại một lần, gật đầu muốn rút tay lại.

Kim Thái Hanh vội nắm lấy, đặt ở bên mặt mình, cùng cậu mắt đối mắt, trong con ngươi lộ ra ánh sáng và ôn nhu, hắn nhẹ giọng nói:"Chính Quốc, cảm ơn em."

Điền Chính Quốc biết Kim Thái Hanh cảm ơn mình vì cái gì, không để ý gật gật đầu:"Không có gì đâu." Nói xong muốn rút tay lại tiếp tục tìm quần áo, nhưng có rút thế nào cũng không rút ra được.

Kim Thái Hanh nắm chặt tay cậu đặt ở bên mặt mình, dùng một bên má cọ cọ vào lòng bàn tay Điền Chính Quốc. Làn da của hắn rất đẹp, không nhìn thấy một khuyết điểm nào, xúc cảm rất tốt, còn có thể cảm thấy được một ít lông tơ cọ vào lòng bàn tay cậu. Cậu không phủ nhận là mình thích cảm giác này.

Thời gian như bị lắng động tại khoảnh khắc này, Kim Thái Hanh cùng Điền chỉnh Quốc mắt chạm mắt, tia ôn nhu đồng loạt xuất hiện ở đáy mắt cả hai, bầu không khí tựa như biến hóa thành bông, mềm mềm mại mại. Không một ai lên tiếng, cũng không một ai muốn phá vỡ sự im lặng trao đến cảm giác kì diệu này, cả hai vì nhờ vào sự im lặng đó, mà nghe ra được tiếng con tim mình đang đập rộn ràng từng hồi một, đập mạnh tới nổi muốn nhào ra khỏi lồng ngực.

Kim Thái Hanh không nhịn được, cúi người xuống.

Điền chính Quốc hô hấp không điều đặn, chớp mắt nhìn khuôn Kim Thái Hanh càng lúc càng phóng đại ở trước mắt mình.

Khi hai đôi môi chỉ còn một chút khoảng cách, trạng thái cả hai đều ăn khớp, thì đúng lúc này, bên ngoài vang lên tiếng chuông cửa.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net