Chương ba mươi lăm

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Kim Thái Hanh muốn cho Điền Chính Quốc vào công ty trước, nên dừng xe ở trước cổng công ty.

Trước hắn là một chiếc xe thể thao màu đỏ chói mắt, biển số xe cùng màu sắc này liếc một cái liền biết chủ nhân của nó là ai. Cái màu sắc lẳng lơ cùng biển số xe đẹp thế này đương nhiên là của Trịnh Hiệu Tích, và con xe này chính là bé cưng của gã.

"Đồ khốn kiếp, anh mau cút đi!"

"Có gì mình từ từ nói mà cục cưng!"

"Anh im ngay cho tôi!"

Kim Thái Hanh ló đầu ra nhìn, phát hiện Trịnh Hiệu Tích và Phác Trí Mân đang kéo tay kéo chân. Phác Trí Mân thì trừng mắt, gỡ con sam ra khỏi người mình, mà Trịnh Hiệu Tích thê nô kia đang không ngừng xin lỗi.

Một người là trợ lý, một người là bạn thân, sáng sớm ở trước công ty hắn nháo cái gì thế này?

Kim Thái Hanh gõ gõ vào xe mấy tiếng, nói:"Chồng chồng có cái gì thì về nhà giải quyết, ở đây là công ty của tôi!"

Phác Trí Mân nghe tiếng nói của tổng giám đốc, ngay lập tức dừng lại động tác, hất tay Trịnh Hiệu Tích, vội vàng xin lỗi sếp.

Trịnh Hiệu Tích không thèm để tâm đến tên tổng giám đốc kia, vẫn tiếp tục nài nỉ xin lỗi Phác Trí Mân:"Cục cưng à, anh xin lỗi, anh không cố ý đâu! Tại anh say quá nên kiềm chế không được!"

Phác Trí Mân giận đến run da đầu, đạp vào chân Trịnh Hiệu Tích một cái, khiến gã phải thét lên một tiếng kinh hồn.

Loại chuyện như vậy ở giữa chỗ đông người mà cũng có thể tuột ra khỏi miệng! Có phải anh bị điên rồi không!

Kim Thái Hanh nghe một cái liền hiểu, thằng bạn thân không biết tiết chế này của hắn thì ra đêm qua đã hành người ta lên bờ xuống ruộng, bây giờ phải đi xin lỗi.

Cũng đáng đời, việc gì cũng phải có chừng mực thôi, không thể làm quá sức, phải xem người kia có chịu đựng được không cái đã, cái gì cũng phải ôn nhu dịu dàng. Tên Trịnh Hiệu Tích này làm cho người ta giận đến như vậy, chắc là đêm qua đã cày cấy hăng say lắm, và kết cục thì chẳng tốt đẹp gì.

Nhìn liếc qua Điền Chính Quốc vẫn không nói lời nào ở bên cạnh, Kim Thái Hanh nghĩ mình sau này nếu cùng cậu chung một chỗ rồi, nhất định phải nhẹ nhàng.

Kim Thái Hanh nói:"Trí Mân cậu lên làm việc đi."

Phác Trí Mân nhận lệnh, xoay người đi lên. Trịnh Hiệu Tích không giữ được người, đứng ở phía sau nhìn chằm chằm bóng lưng cậu.

Kim Thái Hanh bất lực nói:"Đừng có nhìn nữa, về rồi giải quyết." Nghĩ một chút hắn lại nói:"À sẵn dịp rồi, mày lên phòng tao luôn đi, chúng ta bàn chuyện."

Trịnh Hiệu Tích vẫn còn khá ủ rũ, chỉ ừ một tiếng, leo vào trong xe chạy vào ga ra.

Kim Thái Hanh ngồi đàng hoàng lại, đóng cửa kính xe, quay sang gọi:"Chính Quốc."

Không có tiếng trả lời, Điền Chính Quốc vẫn như pho tượng ngồi bất động.

Kim Thái Hanh lay lay người Điền Chính Quốc, cậu lúc này mới có phản ứng, đưa mắt nhìn hắn.

Kim Thái Hanh nhíu mày:"Em sao vậy? Sáng tới giờ cứ như người mất hồn."

Điền Chính Quốc vẻ mặt không đổi, nói:"Không việc gì."

Kim Thái Hanh biết một khi Điền Chính Quốc không muốn nói, hỏi nữa kết quả cũng như vậy, nên không hỏi nữa.

"Em lên công ty trước đi, tôi đi đậu xe." Hắn bổ sung thêm:"Đúng rồi, pha giúp tôi hai ly cà phê, một ly cho nhiều đường một chút."

"Được."

Kim Thái Hanh và Trịnh Hiệu Tích sóng vai nhau lên phòng làm việc. Khuôn mặt Trịnh Hiệu Tích từ đầu tới cuối như một bông hoa héo, đặt mông lên ghế sô pha trong phòng rồi vẫn thở dài. Nếu không phải bạn thân thì Kim Thái Hanh đã tống cổ gã ra ngoài rồi, mới sáng sớm mặt mũi kiểu này chẳng khác nào cửa hàng người ta mới mở cửa mà đã vào ngồi chống cằm, thế là nguyên một ngày ế chổng ế chơ, không làm ăn gì được hết. Công ty hắn hôm nay mà gặp chuyện không may, hay tổn thất cái gì, hắn sẽ bằm tên này ra.

Kim Thái Hanh ngồi xuống đối diện, đẩy ly cà phê cho Trịnh Hiệu Tích:"Mày cười một cái xem nào."

"Cười ông nội mày, tối nay có nguy cơ cao là đi ra ngoài ngủ, ông đây cười không nổi." Trịnh Hiệu Tích bực bội bưng cà phê lên uống, vừa uống một ngụm liền muốn phun ra ngoài:"Má, mày không thấy tình cảnh của tao đã đắng cay rồi hay sao mà còn cho tao thêm ly cà phê này!"

Kim Thái Hanh à lên một tiếng, nghĩ mình đã đưa nhầm ly, nhìn hai ly không khác gì làm hắn không phân biệt được. Điền Chính Quốc đem cà phê vào xong cũng lãnh đạm không nói một lời, không nói ly nào cho nhiều đường ly nào cho ít đường, vậy nên hắn không biết cái nào là cho Trịnh Hiệu Tích.

Kim Thái Hanh đẩy nốt ly còn lại cho Trịnh Hiệu Tích:"Uống cái này, ly kia vốn dĩ là của tao."

Trịnh Hiệu Tích bưng lên uống một ngụm, sự ngọt ngào đến ngấy này khiến gã thoải mái khà một tiếng, cái này mới là hương vị cà phê tuyệt vời.

Kim Thái Hanh thấy Trịnh Hiệu Tích đã lên trạng thái nghiêm túc, bắt đầu vào vấn đề:"Mày với cha mày có xích mích gì rồi?"

Từ trước tới giờ cũng đã không ưa thích gì, Trịnh Mãn luôn không hài lòng với người con trai này, suốt ngày ăn chơi trác tán, không phụ giúp được gì, chỉ phụ được mảng sài tiền. Mà còn là sài như cỏ rác, vung tay một cái liền dùng một đống tiền, nhưng toàn bộ đều là đổ vào những điều vô ích. Trịnh Mãn quả thật ghét cay ghét đắng điều này, nhưng vẫn cắn rắng cho Trịnh Hiệu Tích tiền. Bởi vì ông có duy nhất một thằng con trai, nó chơi bời nhưng vẫn biết chừng mực, không động vào những thứ không nên động, cộng thêm việc bà Trịnh thương yêu nuông chiều, mỗi lần ông có ý định cắt tiền của con trai liền ra mặt cầu xin ông, dù sao cũng là con trai, không nên đối xử với con như thế.

Trịnh Mãn nghe những lời này, lại xuất phát từ tình máu mủ, suy nghĩ lại cũng thấy không đành lòng để nó chịu khổ, cuối cùng vẫn khoác tay mặc nó làm gì thì làm, miễn là đừng chạm đến giới hạn của ông.

Hai cha con xung đột không ít lần, thế nhưng cuối cùng cũng trở lại yên bình, chưa bao giờ thấy cạch mặt nhau. Nhưng bữa tiệc hôm đó, Trịnh Hiệu Tích mặt dày như bê tông dù cho cùng Trịnh Mãn sóng gió thế nào vẫn có thể đương nhiên chạy đến trước mặt ông nhảy múa vậy mà không xuất hiện, cũng không nể mặt bà nội đến chúc mừng một tiếng. Lại thêm vẻ mặt của Trịnh Mãn khi Kim Thái Hanh nhắc đến Trịnh Hiệu Tích có phần là lạ, với đầu óc thông minh của Kim Thái Hanh liền nhanh chóng phát hiện điều khác thường. Xem ra hai người này lại tiếp tục cãi vã, mà lần cãi vã này vô cùng kịch liệt, cả hai bên đều không chịu nhượng bộ ai, cứng rắn cùng người kia đối đầu.

Trịnh Hiệu Tích và Phác Trí Mân hiện tại cũng không còn lén lén lút lút giống như làm chuyện sai trái nữa, mà là quang minh chính đại xuất hiện cùng nhau, hắn nghĩ Trịnh Hiệu Tích chắc chắn đã ngã bài với cha mình, hoặc là...đã bị phát hiện.

Sự việc năm đó Kim Thái Hanh hiểu rõ hơn ai hết, biết rõ Trịnh Mãn đối với Phác Trí Mân là loại chán ghét đến cùng cực, với mối quan hệ mập mờ cùng tình cảm của Trịnh Hiệu Tích dành Phác Trí Mân càng thêm hận cậu đến thấu xương. Suy nghĩ cổ hủ đã khiến ông đổ hết tất cả lên đầu Phác Trí Mân, chính cậu đã khiến Trịnh Hiệu Tích thành ra như thế này.

Quả nhiên Kim Thái Hanh đoán không hề sai, Trịnh Hiệu Tích ngồi đối diện hắn nghe hỏi vậy liền gật đầu, nói:"Bị lão cha phát hiện rồi, đoạn tuyệt với tao luôn." Gã thở dài:"Còn triệt đường sống của tao, tao không thể xin bất cứ công việc gì dù chân tay hay đầu óc, bây giờ đang ăn bám người yêu đây này."

Trịnh Hiệu Tích tựa lưng vào ghế sô pha, hai tay đặt sau đầu, ngửa mặt lên nhìn trần nhà:"Cũng may Trí Mân làm việc ở chỗ mày, cha tao biết mày sẽ không vì lí do cá nhân mà sa thải người làm việc cho mình, nên mới không biện pháp ép Trí Mân đến đường cùng."

Kim Thái Hanh nghe tới đây thì trầm mặc. Hắn biết rõ Trịnh Hiệu Tích hiện tại trong lòng rất khó chịu, loại cảm giác không bảo vệ được người mình yêu thương, ngược lại còn phải nhờ người đó đưa lưng về phía mình che chắn bảo bọc là một điều vô cùng khó chịu. Gã không nói ra, không biểu hiện gì, bên ngoài tựa như vẫn là mình suốt ngày cà lơ cà phất, thế nhưng trong lòng đã rất không thoải mái.

Kim Thái Hanh từ chuyện này của Trịnh Hiệu Tích mà bỗng nghĩ đến chuyện của mình. Trịnh Mãn và cha hắn là cùng một loại người, cùng một loại cổ hủ như nhau. Trịnh Mãn phát hiện Trịnh Hiệu Tích yêu đàn ông đã phản ứng mãnh liệt như thế, còn cắt đứt tình cha con, hắn không biết sau này khi Kim Vĩ Thành biết được hắn cũng yêu thích đàn ông sẽ phản ứng như thế nào, có lẽ cũng như Trịnh Mãn vậy đi?

Kim Thái Hanh cũng không nhịn được trong lòng buông một tiếng thở dài. Nhưng mà, dù cho sau này có sóng gió gì, cho dù ông có phản đối như thế nào, thì hắn cũng sẽ cố gắng giữ lấy hạnh phúc của chính mình, hắn sẽ bảo vệ Điền Chính Quốc bằng mọi giá.

Kim Thái Hanh im lặng một lúc lâu, mới hỏi:"Mày định làm gì tiếp theo?"

Trịnh Hiệu Tích nghiêm túc:"Tao muốn làm ăn, và tao cần mày giúp."

Trịnh Hiệu Tích có một người bạn đang muốn mở quán bar, nhưng nguồn vốn không đủ, muốn tìm người cùng góp vốn. Trịnh Hiệu Tích thấy việc này rất có tiềm năng, liền bán hết số xe phiên bản giới hạn của gã, xe bán ra chỉ được một nửa giá gốc, nhưng thu lại cũng được một khoảng tiền không nhỏ. Thế nhưng vẫn chưa đủ, vẫn còn thiếu một khoảng nữa, và gã muốn mượn Kim Thái Hanh một ít.

Kim Thái Hanh vui vẻ đáp ứng:"Muốn bao nhiêu cũng được, tao chuyển liền cho mày."

Đối với người thân cận, Kim Thái Hanh sẽ không bủn xỉn, mượn, hắn sẽ thoải mái cho. Dù sao tiền hắn nhiều, cũng không biết làm gì, chỉ nghĩ đến sau này dùng để nuôi Điền Chính Quốc. Chỉ là bây giờ người chưa tới tay, tạm thời cho Trịnh Hiệu Tích bàn chuyện làm ăn cũng được.

Chuyện mở quán bar này, Kim Thái Hanh tin tưởng Trịnh Hiệu Tích sẽ ăn nên làm ra. Ngày tháng ăn chơi của Trịnh Hiệu Tích không uổng công, việc đó đã giúp gã có quan hệ rộng rãi, anh em qua lại uống vài ly rượu nhiều không đếm xuể. Mở một cái quán bar, nói tên Trịnh Hiệu Tích ra, còn không phải khách sẽ vào nườm nượp hay sao? Đầu óc kinh doanh của Trịnh Hiệu Tích Kim Thái Hanh lại chưa bao giờ nghi ngờ, lần này lại là một lần quyết định, một lần khiến cho Trịnh Mãn mở to con mắt, để cho Trịnh Mãn biết rằng con trai không có ông ta cũng không vô dụng. Vì những lí do này, nhất định Trịnh Hiệu Tích sẽ dồn hết sức lực, làm nên thành công.

Trịnh Hiệu Tích cười cười, vỗ vai Kim Thái Hanh vài cái:"Tao phúc ba đời mới có mày làm anh em!"

Kim Thái Hanh đắc ý nhướng mày

Trịnh Hạo Thạc nói:"Nhưng mà, giúp tao thêm một việc." Thấy Kim Thái Hanh gật đầu, Trịnh Hiệu Tích tiếp tục:"Việc làm ăn này, sẽ dựa trên danh nghĩa của mày."

Kim Thái Hanh không do dự gật đầu. Đây là tránh Trịnh Mãn, ông ta biết con trai mình đi làm ăn, chắc chắn sẽ đủ đường ngăn cản phá đám, nếu để trên danh nghĩa cá nhân của Kim Thái Hanh, bảo đảm sẽ không vấn đề gì.

Bàn chuyện xong, Trịnh Hiệu Tích vỗ vai Kim Thái Hanh, rời đi. Lúc đi ngang qua bàn làm việc của Điền Chính Quốc, lơ đễnh nhìn một cái, phát hiện cậu đang ngồi thẩn thờ như mất hồn, tài liệu trên bàn cũng chưa được mở ra.

Trịnh Hạo Thạc cảm thấy là lạ, nhưng cũng không thể quan tâm, thẳng tắp rời đi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net