Chương ba mươi mốt

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Kim Thái Hanh bị tiếng điện thoại di động reo tỉnh.

Hắn mò mẫm xung quanh không tìm được điện thoại, ngồi dậy nghe kĩ mới nghe ra được tiếng chuông phát ra ở tận chiếc sô pha đối diện, áo vest của hắn đang được vắt ở đó.

Kim Thái Hanh chật vật đứng dậy đi đến sô pha bên kia, lấy trong áo mình điện thoại còn đang ầm ĩ, không nhìn người gọi tới đã ấn nút nghe.

"Alo, người anh em! Mày thế nào rồi hả!"

Kim Thái Hanh bị âm thanh vang dội này của Trịnh Hiệu Tích làm cho điếc cả tai, đầu cũng choáng váng. Hắn vội đem điện thoại ra xa một chút, bất lực nói:"Mới sáng sớm mày la réo cái gì."

Trịnh Hiệu Tích đầu dây bên kia điều chỉnh lại âm lượng:"Tao nghe Trí Mân nói mày bị bệnh nên đặc biệt chạy đến nhà mày thăm mày đây này, ai mà dè bấm nát cái chuông cũng không thấy mặt mày đâu, hỏi xem mới biết tối qua mày vốn không về nhà!" Gã hùng hổ:"Mau nói xem là đang ở đâu đó! Có phải là đang ở nhà cậu bé lạnh lùng của mày không! Người ta đưa mày về nhà người ta luôn rồi cơ đấy!"

Kim Thái Hanh lúc này mới định thần lại mà nhìn xung quanh một lượt, khi nãy không để ý lắm, bây giờ mới nhận ra đây không phải nhà mình. Mà căn phòng này cũng có chút xa lạ, nhưng màu sắc cùng phong cách trang trí so với nhà Điền Chính Quốc không sai biệt lắm, chắc là căn phòng ngủ còn lại của cậu.

Trịnh Hiệu Tích không thấy Kim Thái Hanh trả lời, bắt đầu ở trong điện thoại kêu liên hồi, Kim Thái Hanh bị gọi như gọi hồn, thở dài nói:"Im mồm đi, tao hiện tại là người bệnh, mày đang làm phiền người bệnh đó mày có biết không."

Trịnh Hiệu Tích:"Đồ không có lương tâm như mày, uổng công tao gọi điện lo lắng hỏi han, hứ, tao nhìn lầm mày rồi!"

Kim Thái Hanh tựa lưng vào ghế sô pha, bắt đầu cùng Trịnh Hiệu Tích pha trò:"Ai da, tao không có ý đó đâu mà, tao muốn nói là tao cảm ơn mày, đặc biệt cảm ơn sự quan tâm cùng lo lắng của mày dành cho tao, ôi tao thật sự rất rất là cảm động, chưa bao giờ thấy cảm động như hiện tại..." Hắn thiếu điều kết thúc câu bằng mấy cái hôn gió để tỏ lòng thành, nói xong còn tự mình cảm thấy buồn nôn.

Trịnh Hiệu Tích cười ha hả:"Bệnh cũng không ảnh hưởng đến tâm trạng của tổng giám đốc Kim nhỉ?" Gã à một tiếng, quái gở nói:"Phải rồi, được người ta đem về tận nhà chăm sóc mà, bây giờ có thể còn cảm thấy lần này bệnh là còn may mắn nữa là."

Trịnh Hạo Thạc không hổ danh là anh em chí cốt từ nhỏ mặc chung một cái quần, hiểu Kim Thái Hanh hơn ai hết.

Mắt Kim Thái Hanh đảo một vòng trên bộ đồ ngủ xanh nhạt hơi ngắn trên người mình, ý cười dâng trào:"Còn thay quần áo nữa đấy nhé."

Trịnh Hiệu Tích chậc một tiếng:"Xem người ta đắc ý kia kìa." Gã lại nói:"Thôi không làm phiền người bệnh nghỉ ngơi nữa, tao cúp đây."

Kim Thái Hanh đứng dậy:"Ừ, hôm nào rảnh nói chuyện một bữa, tao có chuyện muốn nói với mày."

Trịnh Hiệu Tích nghiêm túc:"Được, tao cũng có chút chuyện, mày sắp xếp thời gian đi."

Kim Thái Hanh ừ một cái, cúp máy.

Hắn vứt điện thoại sang một bên, mở cửa đi xuống lầu, nghe ở phòng bếp có vài tiếng động, hắn đi đến, đúng lúc nghe được tiếng nói chuyện.

"Không nghiêm trọng, nhưng so với lúc trước đã yếu hơn thấy rõ. Công việc đảm đương quá nhiều, tôi nghĩ cậu nên trở về đi thôi, ở ngoài như thế là đủ rồi."

Hai người không nhìn thấy Kim Thái Hanh đứng phía này, hoặc nói là do hai người kia tâm tư đang ở cành cây, không để ý đến xung quanh nên chẳng phát hiện hắn từ lúc nào đã đứng ở đó.

Kim Thái Hanh nhìn Điền Chính Quốc thần người ngồi ở trên ghế, sự vui vẻ biến mất không còn tăm hơi, thay vào đó là một sự mờ mịt.

Về nhà? Điền Chính Quốc về đâu? Ở bên ngoài đủ rồi là ý chỉ cái gì?

Kim Thái Hanh thừa sức đem chuyện từ đầu đến đuôi của Điền Chính Quốc lôi ra nhìn không thiếu một việc, nhưng hắn không muốn làm vậy, hắn muốn mọi chuyện tự nhiên. Thế nhưng ngay lúc này hắn bỗng dưng cảm thấy mình nên làm một cái gì đó, bởi vì sự mờ mịt này khiến hắn khó chịu, nghe những lời này trong lòng hắn bỗng dưng cảm nhận được một sự sợ hãi cùng bất an nào đó không thể hình dung.

Điền Chính Quốc không biết vì điều gì mà đến bây giờ không chấp nhận hắn, cũng không biết đến bao giờ mới có thể chấp nhận. Kim Thái Hanh đối với việc này có đầy sự kiên nhẫn, bởi vì Điền Chính Quốc luôn ở đây, trước mặt hắn, chỉ cần mỗi ngày có thể nhìn thấy cậu thì cứ mơ mơ hồ hồ thế này hắn cũng không bất mãn. Vì Điền Chính Quốc luôn ở bên cạnh hắn, không rời đi.

Nhưng người đàn ông kia nói như vậy là như thế nào? Biểu cảm của cậu là như thế nào? Lẽ nào cậu muốn như những lời người đàn ông kia nói, 'nên trở về nhà' sao?

"Ồ, cậu tỉnh rồi à?" Ôn Hạo kêu lên một tiếng, Điền Chính Quốc thoát khỏi trạng thái ngẩn người, liếc mắt nhìn Kim Thái Hanh một cái sau đó liền thu lại tầm mắt.

Kim Thái Hanh hơi giật mình nâng mí mắt nhìn người đàn ông kia, gật đầu một cái rồi đi vào phòng bếp, rất tự nhiên kéo ghế ngồi ở bên cạnh Điền Chính Quốc.

Ôn Hạo cũng không nhận ra cái gì khác lạ, tốt bụng đứng lên giúp Kim Thái Hanh lấy bửa sáng, đặt ở trước mặt hắn:"Thần sắc không tồi, xem ra tốt hơn rất nhiều rồi, vậy một lát tôi xin phép cáo từ vậy."

Kim Thái Hanh nhìn Ôn Hạo, đầu óc hơi chậm chạp, nghe anh ta nói như vậy cũng chưa đoán được anh ta là ai và nên trả lời anh ta như thế nào, đem ánh mắt mơ hồ dán lên người Ôn Hạo.

Điền Chính Quốc đầu cũng không ngẩn lên khỏi bát cháo, nhàn nhạt nói:"Anh ta là bác sĩ tôi mời đến."

Kim Thái Hanh lúc này mới à một tiếng, nhìn vẻ mặt mệt mỏi và đôi mắt thâm quầng của Ôn Hạo, cùng với lời nói của anh ta tỉ mỉ kết hợp lại, liền biết được anh ta một đêm qua đã ở lại đây chăm sóc mình, đáy mắt ngay lập tức lộ ra một tia cảm kích:"Cảm ơn anh đã chăm sóc, làm phiền anh rồi."

Ôn Hạo xua tay, cười nói:"Đừng khách khí, đây là trách nhiệm của bác sĩ, với lại tôi đâu phải là làm việc không công." Anh ta khoanh tay lên bàn, lại bắt đầu nhiều lời:"Tôi thì chẳng có nhầm nhò gì, Chính Quốc mới là người cực khổ nhất đấy, cả đêm không ngủ, ở bên giường cậu suốt, buổi sáng còn ngủ..."

Còn chưa nói hết, Điền Chính Quốc đã cầm một cái bánh bao nhét vào miệng anh ta:"Mau ăn của anh đi, lắm mồm làm gì."

Kim Thái Hanh giương khóe môi hơi tái nhợt, tâm tình bất chợt lại trở nên vui vẻ, nghiêm túc ăn hết một bát cháo cùng ba cái bánh bao, sau đó uống thuốc mà Điền Chính Quốc đưa cho.

Ăn và dọn dẹp xong, lúc này Ôn Hạo đã rời đi, Điền Chính Quốc thì quần áo chỉnh tề, cúi đầu dặn dò Kim Thái Hanh mấy thứ. Kim Thái Hanh rất ngoan ngoãn mà nghe cậu nói, cậu bảo hắn còn yếu nên ở lại nghỉ ngơi không được đi làm, hắn đưa đôi mắt cùng bộ mặt như trẻ con hướng cậu gật đầu, cậu dặn hắn ở nhà đúng giờ ăn rồi uống thuốc, hắn cũng gật đầu, cậu nói hắn phải ở nhà đợi cậu về, hắn dạ một tiếng ngọt sớt...

Điền Chính Quốc nghe một tiếng này, liền bị chấn động, tư thế đứng khom lưng của cậu như bị người ta điểm nguyệt, sững lại như một pho tượng.

Bây giờ Điền Chính Quốc mới cẩn thận quan sát bộ dạng của Kim Thái Hanh lúc này. Hắn hiện tại đang ngồi trên ghế sô pha, bộ quần áo trên người hơi ngắn một chút, hắn ngồi xếp bằng, ôm một cái gối trong lòng ngước mắt lên nhìn cậu, khuôn mặt hơi tái nhợt nhưng đôi mắt lại đặc biệt sáng ngời, mái tóc xoăn hơi xù lên, rối bù, nhìn từ trên xuống dưới chỗ nào cũng thấy đáng yêu, càng thêm giống như một đứa trẻ lớn xác.

Tim Điền Chính Quốc bỗng dưng mềm nhũn.

Cậu duỗi tay xoa xoa tóc Kim Thái Hanh, hơi mỉm cười, nhẹ nhàng nói:"Ngoan, chiều tôi sẽ về nhà sớm, nghỉ ngơi đi." Cậu lúc này không hề nhớ đến là đứa trẻ trước mặt mình cũng có nhà, đáng lý ra là phải trả đứa trẻ này về nhà mới đúng.

Điền Chính Quốc nói xong, đứng thẳng người, bước được một bước quần áo đã bị đứa trẻ trên sô pha nắm lấy, giật giật mấy cái.

Kim Thái Hanh đôi mắt vẫn rất sáng, giọng mang ý vị làm nũng:"Hôn người bệnh một cái được không?"

Điền Chính Quốc quay đầu, do dự một chút, bộ dạng như trẻ con này khiến cậu không bài xích. Cậu nhìn vẻ mặt chờ cho kẹo kia của Kim Thái Hanh, cuối cùng quyết định trở lại hôn lên tóc hắn một cái, sau đó rời đi.

Kim Thái Hanh sờ sờ phần tóc được hôn, cười híp cả mắt. Điền Chính Quốc hôn hắn một cái, còn nói với hắn đây là 'nhà', Điền Chính Quốc quan tâm hắn, chăm sóc hắn, Kim Thái Hanh quả thật là vui đến điên rồi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net