Chương ba mươi tám

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Trò chuyện cho đến tận khuya, tới khi đôi mắt không gượng ép mở ra được nữa Điền Sâm mới dừng lại, bảo Điền Chính Quốc mau về nghỉ ngơi.

Điền Chính Quốc chỉnh lại góc chăn cho Điền Sâm, chúc ông một câu ngủ ngon sau đó ra khỏi phòng.

Vừa ra ngoài liền thấy Hà Cường.

"Anh chưa về nữa sao?"

Hà Cường gật đầu:"Anh ở đây cùng em."

Điền Chính Quốc hơi mỉm cười:"Cảm ơn anh, nhưng mà chị ở nhà thì thế nào..." Chị ấy cũng gần sinh rồi, Hà Cường không ở bên cạnh thì không ổn lắm.

Hà Cường nói:"Không sao, có mẹ anh ở bên cạnh em ấy."

Điền Chính Quốc ừm một tiếng, Hà Cường cũng không nói gì nữa. Hai người đứng đối diện nhau im lặng chẳng nói lời nào, bầu không khí trong phút chốc trở nên vô cùng kì lạ, ánh mắt Hà Cường nhìn cậu khiến cậu có cảm giác bản thân mình đã bị nhìn thấu một điều gì đó.

"Em muốn ăn khuya không?" Hà Cường bỗng dưng hỏi.

Điền Chính Quốc máy móc gật đầu:"Được." Nếu cứ giữ sự trầm mặc này, cậu có khi sẽ ngạt chết. Cậu biết Hà Cường đang có điều muốn nói, bên nhau nhiều năm như vậy cậu còn không nhìn ra sao. Nhưng anh cứ trầm mặc như vậy, khiến cậu có chút áp lực.

Hai người đi đến căn tin, Hà Cường gọi hai bát cháo, im lặng ăn.

Điền Chính Quốc có chút đói, nhưng sự im lặng này làm cậu có chút ăn không vô:"Anh...muốn nói gì với em sao?"

Hà Cường nghe vậy gác đũa, khoanh tay tựa lưng vào ghế, nhìn Điền Chính Quốc từ trên xuống dưới, nói:"Người hồi trưa là bạn trai của em à?"

Không biết hôm nay là ngày gì, mà cứ hết người này đến người khác hỏi cậu vấn đề này.

Điền Chính Quốc lắc đầu:"Không phải."

Hà Cường gật gật:"Nếu không phải là bạn trai, thì cậu ta đang tương tư em đúng không?"

Điền Chính Quốc biết lí do vì sao mình có cảm giác bị nhìn thấu rồi. Những người xung quanh cậu tại sao lại thông minh và nhạy bén một cách quá đáng như vậy, cái gì cũng có thể nhìn ra, cậu còn đang có ý định muốn giấu giếm, đợi khi nào cả hai ổn định một chút mới đưa Kim Thái Hanh về nhà, nào ngờ không cần nói gì Hà Cường đã tự mình đoán ra.

Điền Chính Quốc nhìn mặt bàn, nhỏ giọng:"Bao nhiêu năm làm con sâu trong bụng em, anh không biết chán à?"

Hà Cường bật cười, dí cái trán trơn bóng của cậu một cái:"Tiểu Quốc của chúng ta nghĩ cái gì cũng viết lên mặt, mắt anh còn tốt lắm, còn không nhìn thấy sao?"

Điền Chính Quốc xoa xoa trán mình, đối với người anh trai duy nhất này phá lệ phụng phịu chu môi, lí nhí:"Em nào có..."

Hà Cường Khoanh tay lên bàn, nhướng người lên một chút, cười cười:"Em cũng thích anh ta đúng không?"

Điền Chính Quốc không do dự, chắc nịch gật đầu. Dù sao cũng giấu không được, lớn lên bên nhau, Hà Cường là hiểu cậu nhất, thậm chí cha mẹ cậu còn không hiểu cậu bằng anh nữa. Với kĩ thuật nói dối gà mờ của cậu thì căn bản cũng chẳng thể qua mặt được, mà cậu thì cũng không có lí do gì phải giấu người anh trai này, anh ấy cũng là người thân của cậu.

Hà Cường xoa đầu Điền Chính Quốc:"Tiểu Quốc của chúng ta biết yêu rồi." Anh nhìn cậu, bỗng dưng thở dài một tiếng:"Anh xin lỗi, hại hai đứa hiểu lầm nhau rồi."

Điền Chính Quốc nhớ lại chuyện lúc trưa, cũng không nhịn được thở dài. Cái này cũng không thể đổ lỗi cho Hà Cường, là do cậu lúc trước biện ra một lí do ngớ ngẩn như vậy. Cậu cũng không nghĩ Kim Thái Hanh ấy vậy mà vẫn còn nhớ rõ những lời đó, vậy hắn có phải đã đau buồn biết bao nhiêu khi cậu nói như thế hay không?

Có lẽ...sẽ rất đau.

Điền Chính Quốc thử tưởng tượng đến việc Kim Thái Hanh nói thích người khác một chút thôi mà tim đã nhói lên rồi, huống chi hắn còn nhìn thấy cậu và Hà Cường đi bên nhau như vậy. Việc Hà Cường xoa đầu hay an ủi cậu đối với cậu là một chuyện bình thường, bởi vì trong lòng cả hai chẳng có gì ngoài tình cảm anh trai và em trai cả, và việc này Hà Cường đã làm từ nhỏ cho đến khi cậu trưởng thành, cậu cũng tựa như một thói quen mà để anh làm như thế. Nhưng đối với Kim Thái Hanh, nó không hề giống như vậy. Điền Chính Quốc thử đặt mình vào Kim Thái Hanh, liền cảm thấy ngực mình bị người ta bóp lấy. Đây chính là cảm giác của hắn, cảm giác đau đớn của hắn.

Hà Cường nói:"Cậu ta có vẻ yêu em rất nhiều." Vẻ mặt và ánh mắt đau đớn kia tựa như vẫn còn khắc sâu vào tâm trí anh, anh nhớ rất rõ ràng hình ảnh ngỡ ngàng của Kim Thái Hanh, khoảnh khắc hắn xoay lưng rời đi, bóng lưng một khoảng câm lặng cô đơn. Vì một người mà lộ ra một vẻ khổ sở và ánh mắt bi thương đến cùng cực như thế, chắc chắn tình cảm dành cho Điền Chính Quốc không cạn, ngược lại vô cùng vô cùng sâu, sâu tới chẳng thấy đáy.

Điền Chính Quốc mím môi. Qua bao nhiêu chuyện như vậy, cậu đâu có mù mà không nhìn thấy tình cảm của Kim Thái Hanh nhiều đến bao nhiêu, nhiều đến nỗi làm cậu tự lúc nào đã rung động.

Hà Cường khẽ cười, nhìn vẻ mặt Điền Chính Quốc liền không muốn tiếp tục đề tài này:"Anh biết rõ rồi, không cần hỏi nữa. Đi, chúng ta đi mua bia, vừa uống vừa tán gẫu."

Điền Chính Quốc quả thật cũng không muôn nói về chuyện này nữa, càng nói càng đau lòng, càng nói lại càng nhớ Kim Thái Hanh. Cậu gật đầu:"Được."

Hà Cường mua một túi bia, cùng Điền Chính Quốc tìm một góc nhỏ vừa nhâm nhi vừa nói chuyện. Kể lại một số chuyện xấu hổ lúc còn bé, rồi nói về cuộc sống hiện tại, không hề nhắc đến Kim Thái Hanh nữa, cứ thế vui vẻ uống bia, vui vẻ chuyện trò.

Hà Cường vứt lon bia cuối cùng vào trong túi ni lông, hỏi:"Mấy giờ rồi nhỉ?"

Điền Chính Quốc lần mò trong túi quần tìm điện thoại xem giờ, nhưng tìm hoài không thấy, chợt nhớ ra mình đã để điện thoại trong phòng bệnh.

Hà Cường bên này cũng tìm điện thoại xem giờ, nhìn con số hiển thị trên màn hình, anh lắc đầu:"Đã 3 giờ sáng rồi, không ngờ lại nói chuyện lâu như vậy."

Điền Chính Quốc cũng bất ngờ, nói lung tung thôi mà cũng trôi qua ba tiếng rồi, thời gian đúng là trôi thật nhanh.

Điền Chính Quốc nói:"Anh về nghỉ ngơi đi."

Hà Cường xoa đầu cậu:"Lâu rồi không thoải mái như vậy, em cũng nghỉ ngơi đi, anh về trước." Trước khi đi còn không quên dặn dò cậu:"Có chuyện gì cứ đến tìm anh, người anh trai này luôn là bờ vai vững chắc của em."

Điền Chính Quốc cong mắt:"Em biết rồi."

Điền Chính Quốc tạm biệt Hà Cường đi về phòng bệnh, đứng trước cửa phòng cậu có chút do dự. Cậu muốn vào lấy điện thoại để gọi cho Kim Thái Hanh, nhưng sợ làm phiền cha cậu nghỉ ngơi. Nghĩ nghĩ một hồi quyết định không vào, cha cậu đang bệnh, người già lại khó ngủ, cậu không nên vào thì hơn.

Điền Chính Quốc lại tiếp tục đi loanh quanh, cũng không biết là đi đâu, cứ đi dạo như vậy. Đã 3 giờ sáng rồi mà cậu không cảm thấy có một chút buồn ngủ nào, trong lòng cứ ẩn ẩn sự khó chịu, nguyên do có lẽ là do chuyện lúc chiều chăng?

Đi hết một vòng bệnh viện, rồi quay về trước cửa phòng bệnh. Điền Chính Quốc ngồi xuống chiếc ghế cạnh cửa, nhìn màn đêm ở bên ngoài. Đêm nay không có trăng cũng chẳng có sao, vậy mà cậu vẫn ngồi đó nhìn một chút cách chăm chú, nói chính xác hơn là đặt mắt vào đêm đen rồi thẩn thờ.

Cậu không biết tại sao lại như vậy, chỉ là thấy trong lòng có chút...cảm giác kì quái không nói thành lời.

Bất an chăng?

Có cái gì bất an chứ?

Điền Chính Quốc tựa người vào ghế, thơ thẫn một hồi lại mơ màng ngủ mất.

Điền Chính Quốc ngủ nông, khi bệnh viện bắt đầu vang lên tiếng bước chân cậu đã thức. Cậu dụi dụi mắt, đứng lên tìm nhà vệ sinh vệ sinh cá nhân một chút, lại đi mua đồ ăn sáng, cầm túi mang về phòng bệnh.

Cậu nhẹ nhàng đẩy cửa vào, thấy Ôn Hạo đang xem xét bệnh tình của Điền Sâm.

Ôn Hạo dừng lại động tác ghi chép trong tay:"Đêm qua cậu không về?" Nhìn bộ quần áo liền biết rồi.

Điền Chính Quốc gật đầu, mang thức ăn vào trong, đặt lên bàn. Điền Sâm nghe Ôn Hạo nói vậy hơi cau mày, nhìn Điền Chính Quốc trách móc:"Ta đã bảo con về nhà nghỉ ngơi, sao lại không về?"

Điền Chính Quốc vừa mở túi ni lông vừa nói:"Con thuê một phòng khách sạn ở gần đây, nghỉ ngơi đủ rồi ạ."

Điền Sâm nghe vậy mới thôi cau mày, nhận lấy đồ ăn từ Điền Chính Quốc, bắt đầu ăn. Điền Chính Quốc chỉ mua một phần, cậu định mang đến thăm cha một chút rồi về, cậu còn phải về thu sếp mọi thứ nữa.

Ôn Hạo bấm cây bút một cái rồi bỏ vào túi áo:"Thu xếp trong bao lâu? Có cần tôi giúp cậu không?"

Điền Chính Quốc lắc đầu:"Chắc khoảng một tuần hoặc vài ngày. Không cần giúp gì đâu, tự tôi làm được."

Ôn Hạo gật đầu, xoay người ra ngoài.

Điền Chính Quốc lục lọi trong áo vest tìm điện thoại ra xem giờ, nhìn thấy trên màn hình hiển thị một tin nhắn được gửi vào tối ngày hôm qua.

Từ Lâm Mạng Hi, địa chỉ cũng quá đỗi quen thuộc.

Lại đi uống rượu. Điền Chính Quốc bỏ điện thoại lại trong túi, cầm áo vest khoác lên người, nói với Điền Sâm:"Cha, con còn có việc, về trước nhé. Xong việc con sẽ đến thăm cha."

Điền Sâm lắc đầu:"Không cần, hôm nay ta về nhà rồi, có gì thì trực tiếp về nhà luôn."

Điền Chính Quốc nói:"Vâng, con biết rồi." Nói xong xoay người rời đi. Điền Chính Quốc không chắc Lâm Mạng Hi đã về nhà chưa, nhưng cậu vẫn lo lắng nên quyết định đến một chuyến. Lỡ như cô ấy ở đó gây chuyện thì rắc rối rồi, cô uống say ít khi nào mà chịu an phận.

Điền Chính Quốc bắt taxi đến quán bar, tìm hỏi nhân viên trong quán, biết được Lâm Mạng Hi đã thuê một căn phòng. Cậu xin số phòng, rồi lên tầng tìm. Đứng trước cửa phòng, cậu phát hiện cửa không hề khóa.

...

Kim Thái Hanh tỉnh dậy, cơn đau đầu lập tức ập đến, khiến hắn phải nhíu chặt lông mày, khuôn mặt cũng nhăn nhó. Kim Thái Hanh chống tay ngồi dậy, chăn trên ngực rơi xuống, hắn cúi đầu day day trán mình, bỗng dưng nhận ra một điều không đúng.

Sao hắn lại không mặc quần áo?

Kim Thái Hanh nhìn xuống sàn nhà, sàn nhà vương vãi quần áo, mà liếc thoáng qua liền nhận ra đây là quần áo của hắn. Mà cạnh đó, là một chiếc váy...

Hô hấp Kim Thái Hanh có phần đình trệ.

Phần giường còn lại bỗng phát ra một tiếng động thật khẽ, sống lưng Kim Thái Hanh cứng nhắc, xoay đầu lại.

Lâm Mạng Hi nhìn thấy hắn, vội vàng hét lên, lấy chăn quấn lấy thân thể không một mảnh vải của mình, vẻ mặt khiếp sợ, đôi mắt mở to.

Hai người đều không mặc quần áo, còn chung một chiếc giường, trên cổ Lâm Mạng Hi thậm chí còn mấy vết đỏ hồng, giường cũng lộn xộn nhăn nhúm, liếc một cái liền biết chuyện gì đã xảy ra.

Kim Thái Hanh hoàn toàn đông cứng.

Chuyện quái gì đang xảy ra thế này? Hắn nhớ hắn đi đến quán bar uống rượu, sau đó, sau đó thì...

Không thể nào! Ngoài cảm giác đau đầu ra hắn không còn thể thân thể mình có chỗ nào không đúng nữa, không giống như là người mệt mỏi cả đêm. Hắn không thể làm chuyện đó được, đây là một sự hiểu lầm! Tuy rằng mấy vết đỏ trên cổ Lâm Mạng Hi hắn không thể lý giải được, nhưng hắn chắc chắn một điều rằng hắn không làm gì cả!

Kim Thái Hanh nhìn Lâm Mạng Hi chôn mình trong góc giường, muốn nói gì đó, đúng lúc này có tiếng cửa bật mở.

Kim Thái Hanh và Lâm Mạng Hi đồng loạt nhìn về phía cửa, rồi trong một khắc ba đôi mắt chạm nhau, cả ba đều ngỡ ngàng, thân thể tựa như bị người ta điểm nguyệt, không nói nên lời.

Điền Chính Quốc đứng chôn chân tại chỗ, đôi mắt cậu dại ra nhìn quần áo nằm trên sàn nhà, nhìn Kim Thái Hanh và Lâm Mạng Hi trên giường, cổ họng nghẹn đắng, hô hấp cũng trở nên dồn dập, tim còn co rút liên hồi.

Kim Thái Hanh và Lâm Mạng Hi...

Điền Chính Quốc lắc đầu, ánh mắt cậu chạm vào ánh mắt của Lâm Mạng Hi, đôi mắt cô chứa đựng một sự giãy giụa kịch liệt, hướng cậu lắc đầu, cuối cùng chôn mặt mình vào chăn bật khóc.

Kim Thái Hanh không hề để tâm đến cô gái bên cạnh, vội vàng xuống giường, thấy cơ thể mình quá không ổn liền với lấy chiếc quần mặc vào. Gấp gáp chạy đến cửa đè đôi vai cậu lại, cúi đầu hít sâu một hơi để trấn định lại cảm xúc của mình, rồi ngẩn đầu nhìn vào mắt cậu, nói:"Chính Quốc, tin tôi, tôi không làm điều đó. Đây...đây không phải là sự thật."

Điền Chính Quốc thờ thẩn nhìn Kim Thái Hanh, rồi nhìn Lâm Mạng Hi, trong lòng đấu tranh một trận. Cậu không ngốc, đương nhiên cậu biết Kim Thái Hanh không làm việc này, tất cả đều là do Lâm Mạng Hi sắp đặt. Nhưng Lâm Mạng Hi vì Kim Thái Hanh mà bán luôn cả lòng tự trọng, cúi mình làm một chuyện hèn hạ như vậy, cô hi sinh tất cả chỉ để đến bên Kim Thái Hanh, cậu còn có thể làm gì đây?

Điền Chính Quốc hối hận, cậu rất hối hận! Hối hận vì ngày hôm đó không thừa nhận hết mọi chuyện, cắt đứt tất cả niềm hy vọng nhỏ nhoi còn sót lại của Lâm Mạng Hi. Để bây giờ cô lại bất chấp tất cả, dùng thủ đoạn này để chiếm lấy Kim Thái Hanh.

Điền Chính Quốc đôi mắt đã đỏ hoe, nhưng cậu gắng gượng đè ép mình, cố gắng không để nước mắt trong hốc mắt rơi ra, cậu bình tĩnh đáp:"Chịu trách nhiệm đi."

Tựa như sét đánh ngang tai, Kim Thái Hanh khó tin nhìn Điền Chính Quốc, tay gắt gao siết lấy vai cậu, trầm giọng:"Em nói cái gì?"

Điền Chính Quốc gạt tay Kim Thái Hanh, nâng cao tông giọng:"Tôi nói anh mau chịu trách nhiệm với cô ấy đi!"

Kim Thái Hanh lùi lại một bước, ánh mắt hắn chất chứa một tầng bi thương, khóe mắt cũng hoen đỏ, hắn cười khẩy một tiếng:"Chính Quốc, em không tin tưởng tôi sao?"

Ở cạnh tôi lâu như vậy còn không tin tưởng tôi sao? Em không yêu tôi thì thôi đi, đến cả lòng tin về tôi em cũng không có sao? Điền Chính Quốc em cũng quà tàn nhẫn rồi đó, tàn nhẫn khoét vào tim tôi một lỗ to, khoét đến máu chảy không ngừng, đau đớn không ngừng.

Điền Chính Quốc không trả lời, quay đầu tránh né ánh mắt của hắn, cậu cắn môi, cật lực đè nén nước mắt. Cậu không đành lòng Kim Thái Hanh, càng không đành lòng Lâm Mạng Hi. Người con gái thứ đó là quan trọng nhất, cho dù đây chỉ là do cô một tay dàn xếp, nhưng không quần áo nằm chung giường với một người đàn ông đã là một chuyện không đẹp đẽ gì, nếu truyền ra ngoài, ai còn dám lấy cô nữa. Vì vậy, cho dù là sự thật hay không sự thật, Kim Thái Hanh cũng phải chịu trách nhiệm.

Yết hầu Kim Thái Hanh động đậy, hắn lui về sau mấy bước, há miệng thở dốc một hồi, cuối nghiến răng quát lên:"Được thôi! Tôi chiều theo ý em!" Hắn nhặt quần áo của mình lên đi vào nhà vệ sinh mặc lại chỉnh tề, rồi không nói một lời lướt qua người cậu rời đi, từ đầu đến cuối không nhìn lấy cậu một cái.

Điền Chính Quốc một lần rồi lại một lần đẩy hắn cho người khác, cậu không tin tưởng hắn, cậu đã có người mình thích, hắn còn mơ mộng cái gì nữa! Người đó vô tâm vô tình, là do hắn ngu ngốc theo đuổi, ngu ngốc yêu, đến cuối cùng chẳng nhận lại được gì cả, còn bị người ta làm cho đau đớn đến như thế này. Người mình yêu nhất không tin tưởng mình, cảm giác này thật mẹ nó thống khổ!

Điền Chính Quốc thừ người nhìn Kim Thái Hanh lướt qua, tim thắt lại từng đợt. Nhưng cậu không còn cách nào khác cả, Lâm Mạng Hi cũng không còn cách nào khác nữa.

Cánh cửa bị người thô bạo đóng lại, Kim Thái Hanh đã rời đi. Điền Chính Quốc ngẩng đầu, áp chế lại mọi cảm xúc, áp chế lại giọt nước trên khóe mi. Cậu xoay người lại, đi đến bên cạnh giường nhìn Lâm Mạng Hi:"Cậu sẽ không hối hận chứ? Cậu sẽ không hối hận với quyết định của mình đúng không?"

Lâm Mạng Hi run rẩy, cô cắn môi, cúi đầu.

Ngay từ đầu quyết định một việc như vậy, cô đã không nghĩ đến chuyện mình sẽ hối hận. Nhưng đứng trước mặt là người bạn thân của cô, còn cả loại ánh mắt ấy của Điền Chính Quốc nhìn cô, cô quả thật có mang theo một sự hối hận. Chỉ là mọi chuyện đã không thể vãn hồi, cô chỉ còn cách Kim Thái Hanh một bước nữa thôi, một bước nữa là có thể ở bên hắn rồi...

Lâm Mạng Hi run run ngẩn đầu, cuối cùng cắn răng gật đầu một cái.

Điền Chính Quốc hít sâu một hơi, ánh mắt xuất hiện một tia ôn nhu, cậu vuốt má cô:"Mạng Hi, tớ tôn trọng quyết định của cậu, tớ chỉ hy vọng, cậu có thể hạnh phúc."

Điền Chính Quốc nói xong, xoay người rời đi, tựa như chạy trốn.

Lâm Mạng Hi nhìn cánh cửa đóng chặt, ôm mặt bật khóc.

...

tốt hơn một chút liền nhảy vào viết chương mới!

ngược nhưng tác giả viết chẳng giống ngược luôn nha =))) đỉnh kout công nghệ nhật bẻn!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net