Chương bảy

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trong lúc dùng bữa, điện thoại trong túi Kim Thái Hanh đột ngột reo lên, hắn sau khi nhìn thấy cái tên nổi bật trên màn hình liền ho sặc sụa, khiến Điền Chính Quốc nhìn thấy liền luống cuống tay chân rót nước cho hắn.

Điện thoại reo lên một chút liền tắt, nhưng rất nhanh chóng đổ chuông lần nữa. Kim Thái Hanh xoa xoa thái dương, bất lực nhìn điện thoại. Muốn tắt nhưng lại không thể tắt, mà nghe thì chắc chắn sẽ ăn một bài hát thật là dài của bà nội cho xem.

"Tổng giám đốc không muốn nghe? Vậy cảm phiền anh có thể tắt máy chứ? Nó rất ồn ào."

Điền Chính Quốc nhíu mày nhìn điện thoại của người bên cạnh hết đen tới sáng lên, hết reo rồi đến tắt, thật ra thì tai muốn nổ tung luôn rồi. Dù sao không nghe thì cũng nên tắt đi chứ?

Kim Thái Hanh lúc này mới giật mình, bắt đầu để ý tới xung quanh. Hắn vô tình lạc vào những dòng suy nghĩ của bản thân mà nhất thời quên mất điện thoại của mình đang làm phiền tới người khác cũng như là cậu, nghe qua giọng nói oan trách của cậu kìa, có vẻ như hắn chọc cho người này không vui rồi.

"Xin lỗi, bây giờ tôi sẽ ra ngoài nghe điện thoại."

Kim Thái Hanh nói xong liền rời đi.

Lúc này mày Điền Chính Quốc mới dần giãn ra, cậu tiếp tục vào món thịt vừa được phục vụ đem tới, khó chịu cho vào miệng nhai.

"Nè Quốc Quốc."

Lâm Mạng Hi buông nĩa, xoay người nhìn Kim Thái Hanh đang nói chuyện điện thoại qua tấm kính, rồi xoay lại gọi cậu. Cô chống tay lên bàn rồi tựa cằm lên, nụ cười thoáng có chút ngại ngùng.

"Việc gì?"

Điền Chính Quốc vẫn cặm cụi ngồi ăn, trong lòng thầm đánh giá món ở đây cũng thật tuyệt, cho dù không ngon bằng của tổng giám đốc làm, nhưng có lẽ lần sau nên đến đây một lần nữa.

"Cậu thân thiết với Kim Thái Hanh lắm hả?"

"Khụ khụ..."

Đang uống nước, nghe xong, Điền Chính Quốc liền ho sặc sụa, nước hầu như chạy lên đến mũi, khiến mũi cậu nhất thời đỏ ửng.

"Cậu nghĩ điều đó có thể hay không? Với một người như tớ?"

Sau khi cơn khó chịu từ mũi đi qua, Điền Chính Quốc vuốt vuốt ngực thêm vài cái nữa, rồi chăm chú nhìn cô.

"Tớ nghĩ là không, nhưng cũng sẽ thân mà phải không? Cậu với anh ta dù sao cũng là con trai với nhau, ít nhất thì sau này cũng dễ dàng thân hơn mà."

Lâm Mạng Hi lại đảo mắt, lần nữa đặt ánh mắt của mình lên Kim Thái Hanh ở ngoài kia.

Nhìn điệu bộ này của cô, Điền Chính Quốc nhíu mày, híp mắt nguy hiểm hỏi:"Rốt cuộc là có chuyện gì sao? Cậu có cần nói vòng vo như vậy không?"

Ngoài ba mẹ cô ra, cậu chắc chắn cậu hiểu cô nhiều nhất. Nếu không, vậy thì cậu còn là bạn thân của cô hay sao? Nhìn thái độ của cô và cả lời nói này nữa, cậu hiểu ngay người này đang cố ý vòng vo để một lát nữa nhờ vả cậu thứ gì đó. Cậu thì việc gì cũng có thể, nhưng cũng có một số chuyện, cậu không thể hoàn thành hoặc chấp nhận, đại loại như thân thiết với chàng trai khác...

"Thật ra...Thật ra..."

Lâm Mạng Hi ấp úng, hai bên má chợt phiếm hồng. Và điều này thành công khiến sự tò mò của Điền Chính Quốc lên đến mức đỉnh điểm. Cậu ngã người lên một chút, ánh mắt đầy mong chờ.

"Thật ra thì, tớ thích Kim Thái Hanh."

May mắn thay, lần nay Điền Chính Quốc không uống nước nữa, nên cũng không ho sặc sụa như lúc nãy. Nếu như cậu uống nước trong lúc cô nói câu đó, cậu chắc chắn cậu sẽ ho nữa, ho đến khan cổ luôn cho mà xem.

Lâm Mạng Hi yêu thích một người tất nhiên cậu vui mừng và ủng hộ, nhưng cậu đâu ngờ sẽ là tên tổng giám đốc đó. Tuy rằng hắn giỏi giang thật, đẹp trai thật, nấu ăn ngon thật, nhưng tính cách thì có chút thất thường.

Nhiều lúc thấy hắn lạnh lùng quá mức, nhiều lúc lại mặt dày quá mức, giống như có hai tính cách luôn vậy. Cô thích hắn thật sao? Nhưng mà cô có bao tiếp xúc nhiều với hắn đâu chứ, theo cậu thấy thì lần này chỉ là lần thứ hai thôi, nói thích là liền thích? Thật sự thích? Huống hồ hai người nói chuyện cũng chưa tới 5-10 câu, hỏi xem biết bản thân mình thích hắn chứ? Chả lẽ lại giống mấy bộ phim truyền hình, là yêu từ cái nhìn đầu tiên hả?

Có thật hay không vậy?

"Thật sao? Cậu thích anh ta?"

Lâm Mạng Hi cắn môi, gật gật đầu. Trên khuôn mặt thêm một tầng màu hồng, rõ ràng là ngại muốn chết rồi.

"Nhưng mà, nó có liên quan gì tới việc tớ và anh ta có thân thiết hay không?"

"Thì...Thì..."

"Thì?"

Điền Chính Quốc nhướng mày, ghé sát vào cô.

"Anh quay lại rồi à?"

Lâm Mạng Hi bối rối đẩy Điền Chính Quốc ra, nở nụ cười đầy gượng gạo với Kim Thái Hanh vừa mới đi vào.

"Hai người nói chuyện gì mà vui vậy?"

"Là-"

"À tớ đi vệ sinh một chút nhé!"

Lâm Mạng Hi vội vàng cắt lời, đứng lên đi về hướng có nhà vệ sinh, lúc vừa dậy còn không quên liếc mắt với cậu vài cái, tay thì lắc đầu cũng lắc, ý bảo cậu đừng nói, đừng tiết lộ thứ gì cả!

Điền Chính Quốc nhìn đến khi cả người cô khuất sau bức tường đằng kia, mới đảo mắt đi chỗ khác, hay làm sao lại chạm vào ánh mắt mơ hồ của Kim Thái Hanh.

"Lúc nảy hai người nói chuyện gì vậy?"

Nói chuyện kiểu gì nà cứ xáp xáp vào nhau vậy? Nhướn người gần đến nỗi muốn chạm vào môi người ta luôn rồi!

"Là chuyện riêng tư."

Điền Chính Quốc uống nước, dùng khăn giấy lau miệng thật sạch, sau đó nhấc mông đứng dậy đi vào nhà vệ sinh. Bỏ mặt Kim Thái Hanh khóc không ra nước mắt, chỉ biết gào thét ở trong lòng.

...

Kết thúc bữa ăn, Điền Chính Quốc và Lâm Mạng Hi lần nữa được Kim Thái Hanh đưa về. Nhưng hắn phát hiện, hai người này từ khi cùng lúc ra khỏi nhà vệ sinh thì thật sự rất lạ, cứ liếc mắt với nhau mãi, dường như là có việc gì đó, mà cái việc gì đó thì hắn không được biết. Và cậu sẽ chẳng bao giờ nói cho hắn nghe đâu, đó là điều khiến hắn thực thấy đau lòng lắm.

Nhưng mà đánh mắt hoặc liếc mắt với nhau thì hắn không nói, còn lần này thì cả hai còn hành động kì lạ nữa cơ.

Điền Chính Quốc và Lâm Mạng Hi đã đổi chỗ ngồi cho nhau.

Vốn dĩ lúc đi, cậu ngồi ở ghế phụ lái, cô ngồi ở phía sau. Vậy mà hiện tại cô lại ngồi ở ghế phụ lái còn cậu thì ngồi ở đằng sau.

Chuyện này đối với hai người họ thì có quan trọng gì đâu? Ngồi ở đâu thì cũng được. Nhưng hắn thì khác đó, hắn chỉ muốn dành ghế phụ lái cho riêng cậu mà thôi!!

Mấy người ai hiểu cho lòng tôi hả?!

Thế rồi Kim Thái Hanh cắn răng chịu đựng lái xe. Hắn quyết định sẽ đưa Lâm Mạng Hi về nhà trước, còn cậu thì hắn sẽ đưa về sau. Lợi dụng cơ hội ở gần cậu thêm một chút nữa, một chút thôi hắn đã thấy mãn nguyện rồi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net