Chương bốn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Buổi tối, Kim Thái Hanh nằm trên giường, mắt nhìn thẳng trên trần nhà, cốt chỉ là đang nghĩ cách để thu phục thư ký Điền. Thì Kim tổng từ khi gặp thỏ nhỏ đó tới giờ, nếu đang tập trung suy nghĩ điều gì đó chỉ có thể nghĩ về việc kia thôi, còn việc nào xứng đáng để hắn đặt lên hàng đầu như vậy nữa.

"Thứ bảy, phải rồi! Là thứ bảy!"

Kim Thái Hanh rơi vào trạng thái trầm tư, hắn vắt tay lên trán suy nghĩ. Liệu có nên đi tìm hiểu một chút không? Chắc không sao đâu nhỉ?

...

Buổi tối thứ bảy, đúng 9 giờ tối Điền Chính Quốc có mặt tại quán bar, và cũng là cái quán bar chết tiệt ngày hôm trước. Cậu thầm nghĩ không lẽ Lâm Mạng Hi muốn đi tìm bọn đầu gấu thật sao? Nhiều bar như vậy lại chỉ chọn một bar này, không chán à?

Không phải là không chán, mà là Lâm Mạng Hi đặc biệt thích thiết kế, cách trang trí cùng rượu ở đây, vì thế mới tiếp tục chọn nơi này.

Điền Chính Quốc thở dài thườn thượt, đẩy cửa bước vào. Mọi loại âm thanh hòa trộn vào nhau truyền vào tai cậu, khiến cậu muốn lập tức rời khỏi chỗ này. Cái nơi khốn kiếp này tại sao Lâm Mạng Hi lại thích đến như vậy? Ở nhà không phải tốt hơn sao?!

"Sao đứng đây vậy? Mau cùng vui đi!"

Lâm Mạng Hi từ đâu đó đi lại, kéo tay cậu lôi đi. Điền Chính Quốc trong lòng tự hỏi, cô gái này có phải là ma hay không? Sao cứ lúc nào cũng xuất hiện bất thình lình, cậu đây không quen là đã sớm bị hù chết.

"Hửm?"

Hai người chọn một ghế sô pha tương đối lớn nằm ở một nơi không sáng không tối của quán bar, Lâm mạng Hi đưa cho Điền Chính Quốc ly rượu màu đỏ, nói một câu trong cuống họng, khuôn mặt được trang điểm kỹ càng dưới ánh đèn mờ ảo xinh đẹp tựa tiên nữ giáng trần khoác lên mình một bộ dạng quyến rũ.

Điền Chính Quốc lần nữa thở dài, đón lấy ly rượu từ tay cô đưa lên miệng nhấm một ngụm. Vị rượu nồng và cay nồng chạm vào đầu lưỡi khiến lưỡi cậu như muốn tê liệt, thứ nước uống có cồn này bao giờ cũng thật đắng chát, đến cuống họng rồi còn cảm thấy vị nồng nồng và chát của chất lỏng màu đỏ. Chung quy lại vẫn là một thứ khó mà nuốt trôi, lại còn gây khó chịu, cũng như hại đến sức khỏe.

"Hôm nay là sinh nhật cậu, chúc cậu sinh nhật vui vẻ!"

Rốt cuộc cũng có thể quay về vấn đề chính ngày hôm nay, Điền Chính Quốc cứ nghĩ Lâm Mạng Hi lo nhún nhảy mà quên luôn mục đích đến đây là gì chứ. Từ khi bắt đầu hiểu chuyện, cậu không mong muốn điều gì vào ngày đặc biệt của mình, nhưng khi làm bạn với Lâm Mạng Hi, năm nào đến sinh nhật cậu là y như rằng sẽ có một món quà nho nhỏ mà đầy tấm lòng của người kia, lòng cậu cảm thấy thật sự rất ấm áp, hiện giờ cậu cũng chẳng mong gì hơn là các lời chúc của những người thân nhất, như vậy cậu đã cảm thấy mãn nguyện rồi.

"Tớ sẽ vui vẻ hơn khi cậu tha cho cái mạng của tớ!"

Điền Chính Quốc than vãn, lại uống vào một ngụm rượu, nói xong còn không quên bật cười thật khẽ chỉ để một mình Lâm Mạng Hi nhìn thấy.

Lâm Mạng Hi đương nhiên hiểu câu nói của cậu chỉ là đùa giỡn, cô thừa biết tính cách người kia, đã hứa đi chơi cùng cô thì chắc chắn cậu sẽ không bỏ cô mà về trước.

Cô bật cười, vỗ vỗ vai người bên cạnh, sẵn tiện khoác vai người bạn. Lâm Mạng Hi kề mặt mình sát đến mặt cậu, nhướng mày thách thức:"Hôm nay phải không say không về! Chơi không?"

Điền Chính Quốc cũng không kém, nhướng mày thách thức ngược lại cô, giọng nói có biết bao nhiêu tự tin:"Tớ sợ cậu chắc!"

Có lẽ ở bên Lâm Mạng Hi Điền Chính Quốc mới có thể từ con người lạnh lùng mà biến thành con người vui vẻ và cười đùa, cậu xem cô là một người quan trọng trọng trong cuộc sống của cậu, cô là người bạn mà cậu trân trọng nhất. Người như cậu khó đoán lại khó gần đến nỗi không ai muốn làm bạn, vậy mà cô vẫn vui vẻ bên cậu, kết bạn với cậu. Nếu ngày trước cậu nói cậu không cô đơn là nói dối, nhưng tính cách của cậu chẳng thích hợp với việc kết bạn với người khác, vì thế cậu chỉ có một mình. Đến một ngày Lâm Mạng Hi xuất hiện, cô mang lại một phần nào đó niềm vui cho cậu, là một người bạn tốt nhất.

Quay sang nhìn cô bạn đang say sưa uống rượu, Điền Chính Quốc khẽ cười, con người này quả thật đơn giản, nghĩ gì làm đó, lại vô tư vô lo. Cậu chỉ mong rằng sau này, cô tìm được một người tốt có thể dựa dẫm, chăm sóc cho cô một khoảng thời gian còn lại của đời người, mang lại cho cô hạnh phúc.

Điền Chính Quốc và Lâm Mạng Hi ly cạn ly, khoác vai nhau vừa trò chuyện vừa uống rượu.

"Thư ký Điền, trùng hợp quá."

Giữa những tiếng nhạc ồn ào của quán bar, Điền Chính Quốc nghe loáng thoáng giọng nói trầm ấm mà có vẻ quen thuộc. Cậu ngẩng đầu, lập tức nhìn thấy Kim Thái Hanh đang chuẩn bị ngồi xuống bên cạnh mình. Hắn đưa ly chạm nhẹ vào ly rượu của cậu rồi uống một ngụm, bộ dạng có vẻ hưởng thụ.

Lúc đầu Kim Thái Hanh chỉ có ý định ngồi đó quan sát Điền Chính Quốc, nhưng các hành động thân mật kia khiến hắn thấy chướng mắt. Người mình thích lại thân thiết với cô gái khác như thế, làm sao trong lòng hắn không gợn sóng. Điều này càng thoi thúc hắn phải nhanh chân chạy qua đó, nếu không hắn sẽ chết vì đau tim mất.

"Ai vậy Tiểu quốc?"

Uống được một lúc lâu rồi, Lâm Mạng Hi ánh mắt bây giờ có lẽ đã mơ màng, giọng nói nghe đã khản đặc. Cô quay sang lay lay Điền Chính Quốc, rồi nghiêng đầu nhìn về phía người mới xuất hiện. Từ trên xuống dưới diện tây trang mắc tiền càng làm tôn lên dáng người thon dài nhưng không yếu ớt, khuôn mặt dưới những ánh đèn càng thêm mờ ảo, cô càng nhìn càng thấy đẹp trai, mà đường nét khuôn mặt này sao càng nhìn càng thấy quen mắt?

Kim Thái Hanh bên đây nghe Lâm Mạng Hi gọi thư ký Điền của hắn thân mật như thế, trong lòng bắt đầu nhộn nhạo, có thứ gì đó thật khó chịu. Hắn cau mày, một lần uống hết ly rượu trên tay, hình ảnh này vô tình lọt vào đôi mắt tuyệt đẹp của Lâm Mạng Hi, bỗng dưng cô thấy tim mình đập nhanh hơn so với bình thường thì phải.

"Là tổng giám đốc của tớ."

Cho dù đã không còn giờ làm việc, nhưng cậu không muốn kết thân gì với người này cả, thế nên cứ giới thiệu như thế này là tốt nhất.

Nghe được cậu nói vậy, lòng Kim Thái Hanh chùng xuống. Ngoài giờ làm việc còn xưng hộ xa lạ như vậy, một từ bạn thôi cũng kiệm lời mà nói ra.

Kim Thái Hanh quả thật chưa hiểu rõ về con người Điền Chính Quốc rồi, nếu giới thiệu là bạn, Lâm Mạng Hi sẽ ngay lập tức không tin, cậu vốn không phải là người dễ kết bạn.

"Vậy à..."

Lâm Mạng Hi chăm chú nhìn Kim Thái Hanh, và sau đó tim cô hẫng đi một nhịp. Từ trước đến nay cô đọc rất nhiều tiểu thuyết cũng như xem rất nhiều bộ ngôn tình, đúc kết kinh nghiệm từ đó, cô chắc chắn rằng cô đã có một cảm xúc đặc biệt nào đó dành cho người này. Tuy rằng cô hoạt bát lại dễ gần, còn nhiều người thích, nhưng cô đều từ chối tất thảy, chưa bao giờ cô cảm nhận được thứ cảm xúc thích một người là thế nào.

Và hiện tại, cô đã chạm được nó rồi.

"À, tôi tên là Lâm Mạng Hi."

Điền Chính Quốc thề là lần đầu tiên nhìn thấy bộ dạng ngại ngùng của Lâm Mạng Hi, cô đưa tay ra tỏ ý muốn làm quen với Kim Thái Hanh, và khi hắn đưa tay ra nắm lấy bàn tay nhỏ bé của cô, thì gò má được trang điểm kỹ càng lập tức xuất hiện những mảng hồng hồng. Tuy rằng ánh sáng ở quán bar luôn kém, nhưng người tinh ý và có đôi mắt tinh tường như cậu chắc chắn sẽ không lầm. Cậu không chắc là do rượu hay do ngượng, nhưng có lẽ đây là một điều kì lạ mà Điền Chính Quốc biết về Lâm Mạng Hi.

"Tôi là Kim Thái Hanh."

Giọng điệu này có vẻ lạnh lùng hơn hẳn so với bình thường, Điền Chính Quốc rõ ràng cảm nhận được như thế. Chú thỏ ngây thơ này nào biết, bên ngoài Kim Thái Hanh là người như vậy, lạnh lùng và quyết đoán. Chỉ có khi bên ở cạnh người mà hắn thích hắn mới bày ra bộ dạng khác thôi.

Người hắn thích thì ai cũng biết rồi đó!

"Xin anh chiếu cố Tiểu Quốc nhé!"

Lâm Mạng Hi mỉm cười, tuy rằng tầm mắt đã dần mơ màng nhưng cô vẫn không muốn bản thân mất mặt. Trong lòng thì tự mắng bản thân uống chi cho lắm thế, đến bây giờ sắp xỉn tới nơi.

"Điều này không cần cô nhắc."

Trong lòng là thế, nhưng bên ngoài hắn lại tỏ ra rất thanh lịch:"Tôi biết rồi."

Điền Chính Quốc liếc mắt nhìn Lâm Mạng Hi, cô đã dừng việc uống rượu mà dựa lưng vào ghế, cũng không còn lắc lư nhún nhảy nữa, lâu lâu lại đưa mắt sang người bên cạnh cậu.

Điền Chính Quốc cậu từ trước đến nay ít khi biết nhìn ánh mắt mà đoán cảm xúc, nên nhìn vào cũng chẳng biết đó là loại cảm xúc gì, cậu chỉ cảm thấy hiện tượng này có vẻ quen thuộc, hình như là...

'Bụp'

Biết ngay mà, cậu đoán có sai đâu, Lâm Mạng Hi say đến gục xuống bàn rồi, thảo nào lạ đến vậy.

Điền Chính Quốc thở dài, đặt ly rượu xuống, gom lại túi xách cho cô rồi đỡ cô lên vai mình. Nhưng mà may mắn, lần này không quậy như những lần trước, quậy nữa chắc cậu sẽ bỏ cô tại chỗ này mà phủi mông đi về!

Con người này khi say vô cùng phiền phức, hết hát hò lại đến nhảy, làm tất cả mọi trò có thể làm, quậy đến muốn bay cả nóc nhà. Tuy rằng biết cô nàng này như vậy, nhưng cậu vẫn dung túng cho cô, cũng một phần vì lo, bởi khi uống say rồi không ai đưa cô về nhà. Nếu như vậy, cậu sợ cô sẽ bị người ta đập không còn một cái xương.

"Nào..."

Thôi rồi, lần này cũng chả hơn lần trước bao nhiêu đâu. Mấy lần trước cô còn bước đi theo cậu, giờ thì mềm nhũn đến muốn lăn ra đất. Cơ thể cô dựa cả vào cậu, nói không nặng thì là nói dối. Con người từ trước đến nay chỉ lo học hành, chưa từng đụng chạm gì tới một việc nặng nề, còn chả muốn đi tập thể dục như cậu đây thì việc gánh cả một con người đang say rượu như vậy có phải là quá sức chịu đựng hay không? Chắc chắn là có rồi đó.

"Để tôi giúp."

Nhìn bộ dạng chật vật và đôi mày nhíu lại của Điền Chính Quốc, Kim Thái Hanh làm sao không xót cho được, phải nói là xót muốn chết ấy chứ. Thế nên liền lật đật chạy lại đỡ một tay của Lâm Mạng Hi, giúp cậu đỡ cô ra xe.

"Tôi cùng cậu đưa cô ấy về, dù sao thì cậu cũng không đỡ nổi một người đã say."

Lời nói của Kim Thái Hanh quả thật có tính thuyết phục rất cao, nói cái nào là có lý cái đó, còn tràn ngập ý tốt, thế nên Điền Chính Quốc không chần chừ mà đồng ý, cũng không nghĩ đến việc mình đang cố tình dẫn sói vào nhà.

"Dùng xe của tôi đi."

Vốn dĩ Kim Thái Hanh muốn đảm nhiệm nhiệm vụ lái xe, nhưng trong khoảnh khắc ấy, có một ý tưởng chạy qua đầu hắn, thế nên hắn từ bỏ việc lái xe mà vòng qua bên ghế phụ đặt mông xuống.

Cũng may Điền Chính Quốc biết lái xe và có bằng lái, nên việc này đối với cậu chẳng khó khăn gì cho cam. Nhưng mà mọi người thấy vô lý đúng không? Người này không có xe nhưng lại biết lái xe? Cậu có xe ấy chứ nhưng mà do tính lười biếng nên đi xe buýt, chiếc xe trong gara còn mới toanh mà đã bị chủ nhân nó bỏ rơi từ rất lâu rồi.

Kim Thái Hanh liếc mắt nhìn cậu một chút, rồi hắn xoa xoa thái dương, tỏ vẻ rất mệt mỏi, sau đó hắn dựa cả người vào ghế ngủ, nhìn bề ngoài thật sự giống đang khó chịu và mệt mỏi lắm.

Có Kim Thái Hanh, việc đưa Lâm Mạng Hi lên nhà không còn khó khăn nữa. Điền Chính Quốc chưa bao giờ thấy chán ghét việc ở chung cư như thế này, tuy rằng lần này có hắn giúp, nhưng cậu vẫn mệt muốn đứt hơi.

Đã vậy Lâm Mạng Hi còn ở một mình, mỗi lần cô say cậu đều phải ngủ lại để chăm sóc đứa trẻ lớn xác này. Nói thế nào thì nói, cậu cũng không thể bỏ mặc cô, chuyện nhỏ nhặt như vậy cậu còn không làm được thì sao xứng đáng làm bạn với con người tốt bụng và hoạt bát như cô chứ.

"Cảm ơn anh."

Đắp chăn lại cho Lâm Mạng Hi, Điền Chính Quốc ra khỏi phòng, còn không quên cảm ơn người đã giúp đỡ mình đang ngồi ở sô pha. Mắt cậu lướt Kim Thái Hanh từ trên xuống dưới, bề ngoài có lẽ hắn khá mệt mỏi. Phải rồi, tổng giám đốc của một công ty lớn luôn luôn làm rất nhiều việc, không mệt mới là lạ, cộng thêm việc vừa uống rượu, như vậy cảm thấy khó chịu là chuyện bình thường.

"Không có gì."

Kim Thái Hanh ngửa mặt ra sau, mắt nhắm nghiền, giọng nói khản đặc và bộ dạng lười biếng.

"Anh ngủ à?"

"Không."

Kim Thái Hanh mắt nhắm chặt như vậy, cậu cứ nghĩ là hắn đã ngủ rồi, ai ngờ hắn trả lời một câu dứt khoát, khiến cậu có chút giật mình.

"Anh không có ý định trở về nhà?"

Nghe qua có lẽ giống như đuổi người nhỉ? Nhưng đêm hôm khuya khoắt rồi mà hắn còn ở nhà người ta thì có hơi kì quái, với lại nhà này cũng là nhà của con gái, hơn nữa người kia còn ở một mình, chẳng lẽ hắn định đống đô ở đây luôn hay sao? Bên ngoài nhìn vào sẽ nghĩ hắn có ý đồ xấu.

"Tôi hơi đau đầu, lúc nảy uống khá nhiều rượu nên tình trạng có lẽ không thể lái xe."

Giọng nói Kim Thái Hanh khàn khàn, nghe qua có vẻ lời nói hắn là sự thật. Điền Chính Quốc đứng suy nghĩ thật lâu, cuối cùng nói muốn đưa hắn về. Cậu suy nghĩ cũng đơn giản thôi, người ta có một chút ơn với cậu, không thể chỉ cảm ơn qua loa được. Mặc dù không có hắn cậu vẫn có thể dìu cô lên phòng, nhưng hắn ở lại giúp làm cậu giảm phần nào mệt mỏi cùng đau nhức chân tay. Vậy nên cậu sẽ đưa hắn về, cảm ơn suông bằng miệng sao mà được.

"Cảm ơn cậu." Kim Thái Hanh khó khăn ngồi dậy.

"Có cần tôi đỡ anh không?" Điền Chính Quốc nhìn bộ dạng chật vật của Kim Thái Hanh, hỏi.

"Không cần đâu." Kim Thái Hanh xua tay, đứng lên.

Điền Chính Quốc không nói gì nữa, lấy áo khoác trên giá rồi tiện tay lấy cả chìa khóa xe.

Lòng ai đó đó bắt đầu bắn pháo hoa bùm bùm, đi phía sau cậu mà cười tủm tỉm. Chú thỏ đi trước vẫn còn ngây thơ, không biết đây chính xác là âm mưu của chú cáo tinh ranh.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net