Chương bốn mươi

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Những ngày sau đó Điền Chính Quốc ở trong nhà điều chỉnh tâm trạng, chờ đến khi nào cậu ổn định sẽ chính thức đảm nhiệm chức vụ. Đây là một việc lớn, Điền thị xưa nay là một công ty có sức ảnh hưởng, công bố người thừa kế đương nhiên phải long trọng, cậu là nhân vật chính, không thể để vì trạng thái không tốt của mình mà ảnh hưởng đến mặt mũi của Điền thị. Với lại, cậu hiện giờ vẫn chưa thật sự được xem là đã chuẩn bị sẵn sàng.

Gánh vác một tập đoàn lớn tất nhiên là một chuyện không dễ dàng, năm nay cậu còn chỉ mới 24 tuổi, có thể bị áp lực tứ phía bởi vì bị nghi ngờ năng lực. Cũng không thể trách, còn trẻ như vậy đã gồng gánh một tập đoàn lớn, bị nghi ngờ năng lực là một chuyện không thể tránh khỏi rồi. Điền Chính Quốc là một người không để tâm đến lời nói của người khác, nhưng với áp lực lớn thì cũng không chịu nổi, huống hồ cậu còn đang trong trạng thái 'thất tình', cậu sợ mình sẽ gây ra sai lầm nên kéo dài thời gian, dự định đến khi nào cậu thật sự sẵn sàng, cậu sẽ đảm nhận chức vụ này.

Những ngày này Điền Chính Quốc vừa bận cũng vừa thảnh thơi, một ngày ăn cơm ba bữa, đi dạo, tưới cây, cho cá trong hồ ăn, giúp cha cậu xử lý công việc. Đôi khi cậu cũng nhớ đến Kim Thái Hanh, nhớ xong lại thấy đau lòng, nhớ xong lại thở dài thườn thượt một hơi, nhớ xong lại tiếp tục nhớ, dù cho cậu cố ép mình xua tan đi hình bóng Kim Thái Hanh thì cũng không thành, bởi vì tim này có một người ngự trị, thì xua thế nào cũng xua không được.

Điền Chính Quốc ở trên giường xoay người một cái, nhìn chằm chằm màn đêm ngoài kia, xem ra đêm nay lại mất ngủ rồi.

...

Điền Chính Quốc trải qua những ngày tháng không dễ dàng, Kim Thái Hanh còn khó khăn hơn gấp bội.

Đã qua hơn một tháng, đồng nghĩa với việc Kim Thái Hanh đã không gặp cậu chừng ấy thời gian. Từng đêm nhung nhớ khiến hắn như muốn phát điên, hắn chỉ có thể đè nó lại bằng cách không ngừng bận rộn. Hắn nhốt mình trong phòng làm việc, nhờ trợ lý đem quần áo đến cho hắn và mọi đồ dùng sinh hoạt, biến văn phòng thành nhà. Hắn không ra ngoài, chỉ có giữa đêm mới lặng lẽ lái xe đến ngôi nhà màu trắng ấy, với hy vọng được nhìn thấy cậu trở về.

Kim Thái Hanh làm việc xuyên ngày xuyên đêm, hắn không muốn nhắm mắt lại, bởi vì mỗi lần khép bờ mi, đầu hắn sẽ không ngừng suy nghĩ đến Điền Chính Quốc, thậm chí trong giấc mơ cũng đeo bám không buông, khiến nỗi nhớ càng thêm tăng dần.

Kim Thái Hanh bị Điền Chính Quốc làm đau đến nổ tim nổ phổi, niềm hy vọng mong manh vỡ nát. Hắn đã nhủ lòng buông bỏ, thế nhưng hắn không làm được, trái tim hắn một mực hướng về người kia, khát vọng được gặp cậu lớn hơn cả những nỗi đau mà hắn phải chịu đựng.

Kim Thái Hanh ngày đêm bận rộn, vùi mình trong văn phòng, ăn uống không điều độ, lại thêm tâm lý bất ổn, cuối cùng cũng chống đỡ không được, vào một buổi trưa ngất xỉu trong phòng làm việc, may mắn Phác Trí Mân phát hiện kịp thời đưa đến bệnh viện.

Kim Vĩ Thành, Trần Tịnh Kỳ và Triệu Cẩm Lan nghe tin, ngay lập tức chạy đến bệnh viện. Thời điểm tới nơi cũng là lúc bác sĩ từ trong phòng bệnh đi ra.

Triệu Cẩm Lan chạy tới níu lấy tay bác sĩ, gấp gáp hỏi:"Bác sĩ bác sĩ, cháu trai tôi thế nào rồi?"

Bác sĩ nhét cây bút vào túi áo blouse:"Ba người nhà của bệnh nhân Kim Thái Hanh?"

Cả ba gật đầu, vẻ mặt đầy vẻ lo lắng.

Bác sĩ đều đều nói:"Bệnh nhân bị viêm dạ dày do ăn uống không điều độ, làm việc quá nhiều nên dẫn đến kiệt sức, bây giờ đã không sao rồi, người nhà có thể vào thăm."

Ba người rối rít cảm ơn bác sĩ, sau đó lại vội vàng vào phòng bệnh.

Vừa được đưa vào phòng hồi sức thì Kim Thái Hanh đã tỉnh lại, hắn ngồi tựa vào giường bệnh, nhìn ra ngoài cửa sổ. Nghe thấy động tĩnh, hắn quay đầu lại.

Kim Thái Hanh hiện giờ gầy đi hẳn một vòng, quần áo bệnh nhân rộng thùng thình càng khiến hắn trông ốm yếu tiều tụy hơn bao giờ hết, khuôn mắt hắn đầy vẻ mệt mỏi, da dẻ cũng xanh xao.

Triệu Cẩm Lan đi đến ngồi bên cạnh giường, nắm lấy tay Kim Thái Hanh, đôi mắt đã ngấn nước, trong lòng phi thường đau lòng. Bà vuốt ve một bên má đã hóp lại của hắn, nghẹn ngào nói:"Sao lại không biết chăm sóc mình như thế..."

Kim Thái Hanh cố gắng nặn ra một nụ cười, thều thào nói:"Con không sao mà."

Triệu Cẩm Lan đôi mắt càng thêm hoen đỏ, Trần Tịnh Kỳ vốn không phải là một người phụ nữ yếu đuối, nhưng nhìn bộ dạng này của hắn cũng có chút không chịu nổi. Trần Tịnh Kỳ trách mắng:"Thằng nhóc thối, nhém là hại ba người chúng ta lo lắng chết rồi. Con có còn nhỏ gì nữa đâu mà đến bản thân còn chăm sóc không được, lại để ra thân thời như thế này!"

Nói xong lại xoay qua trừng trừng Kim Vĩ Thành:"Cũng có lỗi của ông! Hôm đó mắng nó làm gì để bây giờ nó làm việc đến kiệt sức như vậy."

Kim Vĩ Thành rất ấm ức:"Là do nó tự ý bỏ bê công việc nên tôi mới mắng, tôi cũng đâu bắt nó phải bán mạng như vậy." Ông cũng có chút đau lòng con trai, nhưng ông không phải đàn bà phụ nữ mà thể hiện ra nhiều. Tuy ông phản bác là thế, nhưng vẫn thấy mình cũng có một phần lỗi, ông nhẹ giọng nói với Kim Thái Hanh:"Nghỉ ngơi vài ngày đi, còn công việc không cần phải lo, có ta rồi."

Kim Thái Hanh mở miệng muốn nói không cần, ngày mai con sẽ trở về. Nhưng chưa kịp nói đã bị Kim Vĩ Thành cướp lời:"À đúng rồi, còn một chuyện này." Vẻ mặt Kim Vĩ Thành thoáng cái đã trở nên nghiêm nghị, ông nói:"Con kết hôn rồi sao không nói với ta?"

Triệu Cẩm Lan và Trần Tịnh Kỳ đều đồng loạt sững sờ, Triệu Cẩm Lan nghiêm trọng hơn, bà nhíu chặt lông mày, nhìn chằm chằm khuôn mặt tái nhợt của Kim Thái Hanh.

Đây đáng lý ra một chuyện vui, nhưng không hiểu vì sao khi nói ra lại chẳng ai cảm thấy vui vẻ cả, có thể là do bị con trai che giấu, cũng có thể vì nhìn tình trạng này của Kim Thái Hanh không hề giống một người vừa mới kết hôn một chút nào, trái lại bộ dạng suy sụp này càng giống như thất tình hơn. Sự nặng nề này của Kim Thái Hanh hoàn toàn ảnh hưởng ba người còn lại, khiến cho họ khi nghe tin cũng chẳng lấy một tia vui vẻ nào.

Kim Vĩ Thành nói:"Bằng hữu của ta ở cục dân chính đã nói với ta là con đã kết hôn vào một tháng trước rồi, tại sao lại không nói cho bọn ta biết? Ta cũng đâu phản đối chuyện con kết hôn, con kết hôn ta càng vui mừng, nhưng ta không thích con giấu ta!" Ông nói tiếp:"Ta điều tra rồi, gia cảnh cô gái đó cũng tốt, có học vấn đàng hoàng, con nhà gia giáo, cũng rất xinh đẹp, môn đăng hộ đối. Nhưng con lại làm như vậy thì quá thiệt thòi cho con người ta rồi, con gái lấy chồng mà không gặp cha mẹ chồng, đến cả đám cưới cũng không có, con đối xử với người ta như vậy sao?"

Trần Tịnh Kỳ nghe tới đây cũng có chút bất bình, ánh mắt mang vẻ trách cứ nhìn con trai. Ngược lại Triệu Cẩm Lan vẻ mặt càng lúc càng phức tạp, tay bà nắm chặt tay Kim Thái Hanh, mà hắn tự khi nào cũng siết lấy tay bà, chứng tỏ hắn đang bất ổn và đang cố gắng chịu đựng một điều gì đó.

Nhắc đến việc này Kim Thái Hanh càng thêm đau đầu, đồng thời sự việc ngày hôm đó cũng tái hiện lên trong đầu hắn, đôi mắt và lời nói quả quyết vô tình của Điền Chính Quốc khi ấy vang dội vào bên tai, tiếng khóc nức nở của Lâm Mạng Hi cũng hòa lẫn vào đó, khiến đầu hắn một trận choáng váng, trái tim đầy vết thương loang lỗ chưa kịp kết vảy lại nứt toạt ra.

Kim Thái Hanh hít sâu vào mấy hơi, khó khăn mở miệng:"Con kết hôn với cô ấy chỉ vì trách nhiệm, con căn bản không yêu cô ấy." Con chỉ yêu Điền Chính Quốc, nhưng em ấy lại không yêu con.

Kim Thái Hanh rất muốn nói nốt những lời ở phía sau, nhưng đến đó hắn liền khựng lại, cổ họng giống như bị người ta dùng thứ gì đó chặn ngang, không thốt lên được. Mà những lời ấy chỉ ở trong đầu thôi đã khiến hắn hít thở không thông rồi, nếu tuông ra khỏi miệng, có khi tim hắn lai chồng chất thêm đủ loại vết thương.

Có vài sự thật khiến người ta đau đớn thống khổ đến không còn sức lực để giãy giụa, đó chính là người mình yêu không yêu mình, không chấp nhận được cũng buộc lòng chấp nhận. Bởi vì nó là 'sự thật', sự thật thì sẽ không thay đổi.

Kim Vĩ Thành và Trần Tịnh Kỳ nghe xong những lời này liền triệt để tức giận, Kim Vĩ Thành lớn tiếng nói:"Trách nhiệm? Ý mày là gì? Mày đã làm chuyện gì rồi hả?!" Chịu trách nhiệm thì chứng tỏ điều gì? Chứng tỏ là con trai ông đã làm hại đến người ta! Tại sao nó có thể làm một chuyện đáng xấu hổ như thế!

Kim Thái Hanh cúi đầu không trả lời.Trần Tịnh Kỳ đứng một bên bất ngờ đến lung lay thân thể, bà nhìn Kim Thái Hanh:"Con...nói gì đi chứ?"

Nói gì đây? Hắn nói hắn không làm gì sao? Không làm gì mà phải chịu trách nhiệm? Hắn biết cho dù mình nói ra cha mẹ hắn cũng không tin. Hắn đã cầu xin Điền Chính Quốc tin hắn, nhưng cậu đã không tin, điều đó đã khiến hắn đau đớn đến thế nào. Bây giờ hắn biết cha mẹ sẽ không tin tưởng hắn, nếu hắn lại tiếp tục ngu ngốc cầu xin, chỉ có thể nhận thêm những câu nói khiến mình đau lòng hơn thôi, vậy hắn nói làm gì chứ?

Kim Vĩ Thành bị sự im lặng tựa như lời ngầm thừa nhận của Kim Thái Hanh chọc tức đến run rẩy, Trần Tịnh Kỳ ánh mắt lộ rõ sự thất vọng. Mà Triệu Cẩm Lan ngồi bên giường, trên mặt không biểu hiện gì, từ đầu đến cuối chẳng nói một lời nào, ánh mắt vẫn dán lên người Kim Thái Hanh, bàn tay vẫn nắm chặt tay hắn, bàn tay đang không ngừng run lên kia.

Triệu Cẩm Lan nhẹ bẫng nói:"Tức giận xong chưa? Xong rồi thì ra ngoài đi."

Kim Vĩ Thành rất muốn nói thêm gì đó, nhưng Triệu Cẩm Lan đã ra lệnh thì ông chỉ biết cắn răng xoay người ra ngoài. Trần Tịnh Kỳ cũng dứt khoát đi theo.

Triệu Cẩm Lan dùng tay còn lại vỗ nhè nhẹ lên mu bàn tay của Kim Thái Hanh, dịu dàng nói:"Thái Hanh, bà nội tin con."

Tuy không ở cùng Kim Thái Hanh từ nhỏ cho đến lớn, nhưng đứa cháu trai này của bà tuyệt đối sẽ không bao giờ làm chuyện như vậy, cháu của bà bà còn không hiểu sao. Có lẽ là do một nguyên nhân nào đó khiến hắn buộc lòng mới làm như vậy mà thôi, còn về việc kia thì bà chắc chắn hắn không làm.

Kim Thái Hanh vội ngẩn đầu, đôi mắt hắn đỏ hoe, giọt lệ trên khóe mắt lăn tăn rơi xuống, khuôn mặt hắn đầy vẻ ngỡ ngàng.

Triệu Cẩm Lan nói:"Ta tin con không làm điều như vậy, cháu trai ta sẽ không bao giờ làm chuyện như thế, chắc chắn là do một nguyên nhân nào đó bắt buộc con phải làm vậy."

Nước mắt Kim Thái Hanh rơi càng lợi hại hơn, hắn gục đầu xuống vai bà, nói trong nghẹn ngào:"Nhưng...nhưng bà nội à...Chính Quốc, Chính Quốc em ấy không tin con..."

Triệu Cẩm Lan đã đoán trước được việc này và cả sự suy sụp của Kim Thái Hanh là có liên quan đến cậu bé kia, nhưng chuyện tình cảm của hai đứa trẻ bà cũng chẳng thể nhúng tay vào. Hiện tại bà chỉ cảm thấy đau lòng cho cháu trai của bà, và bà chỉ có thể cho hắn tựa vào đôi vai này để khóc, để giải toả nỗi lòng mà thôi.

Kim Thái Hanh khóc nấc lên:"Chính Quốc không tin tưởng con...em ấy đã không yêu con rồi, tại sao lại còn không tin con. Con thật sự không có làm gì mà, con không có làm gì mà!"

Triệu Cẩm Lan ôm lấy Kim Thái Hanh, vỗ về lưng hắn:"Có bà tin con, bà tin con không làm chuyện đó. Có bà ở đây rồi, Thái Hanh."

Kim Thái Hanh cũng ôm lấy bà, ở trên vai bà khóc nức nở, trút bao nhiêu muộn phiền ấm ức trên đôi vai gầy của bà.

...

viết ra những dòng có bà nội làm tui xúc động quá....

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net