Chương bốn mươi ba

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Đêm đó Kim Thái Hanh ở lại nhà Điền Chính Quốc. Sau khi cả hai tắm rửa sạch sẽ rồi liền lên giường nằm, mắt đối mắt, cứ nhìn nhau như vậy, tuy không nói một lời nào nhưng trong lòng vẫn cảm thấy phi thường ấm áp.

Kim Thái Hanh nhích lại gần một chút, vươn tay đặt qua thắt lưng cậu. Điền Chính Quốc ngước mắt lên nhìn hắn, nâng tay vuốt ve mặt hắn, đau lòng nói:"Anh gầy rồi..."

Kim Thái Hanh cúi đầu nhìn cậu, hôn nhẹ lên trán cậu một cái, làm nũng nói:"Anh gầy rồi, nên em có trách nhiệm vỗ béo anh. Em nhất định phải mỗi ngày nấu cơm cho anh ăn."

Điền Chính Quốc bị dáng vẻ nũng nịu này chọc cười, cậu nhướng người hôn lên cằm Kim Thái Hanh một cái, dịu dàng nói:"Em có thể nấu cơm cho anh, nhưng không thể là mỗi ngày, có lẽ sau này em sẽ bận lắm."

Điền Chính Quốc muốn nói với Kim Thái Hanh về chuyện của cậu, hắn dường như nhận ra cậu định nói chuyện đó, liền nhanh chóng cướp lời:"Anh biết chuyện gia đình em rồi, em muốn về nhà quản lý công ty sao?" Chủ tịch Điền thị dạo này sức khỏe không tốt, mấy tháng trước còn vào viện một lần, chắc hẳn Điền Chính Quốc không thể nào không về.

Nghĩ đến đây đột nhiên Kim Thái Hanh thông suốt một điều, theo như điều tra thì thời điểm Điền Sâm vào viện là khoảng hơn hai tháng trước, vậy tức là rất có khả năng là vào ngày hôm đó, ngày Điền Chính Quốc gấp gáp muốn đi cùng Hà Cường, cũng là ngày bắt đầu của những niềm đau và sự chia cắt của hai người.

Là do hắn, nếu ngày hôm đó hắn không nháo loạn, mà thay vào đó là bình tĩnh dò hỏi cậu cho kĩ càng thì cũng đâu dẫn đến chuyện ngày hôm nay. Chỉ là nghĩ đến chuyện hôm đó, hắn quả thật vẫn không kiềm được mong muốn giữ lấy Điền Chính Quốc, nghĩ đến việc cậu tiếp xúc gần gũi với người đàn ông khác đầu hắn ngay lập tức nóng lên.

Hắn không kiểm soát được sự chiếm hữu của mình, và hắn đau đầu vì việc này lắm.

Cũng may rằng hắn và Điền Chính Quốc vẫn có thể ở bên nhau, nếu không hắn sẽ hối hận suốt đời vì sự ngu ngốc này.

Điền Chính Quốc tựa đầu vào ngực Kim Thái Hanh, nhỏ giọng thì thầm:"Ừm, sức khỏe của cha em dạo này không được tốt, em phải trở về giúp ông cai quản công ty." Cậu dừng lại một chút, rồi nói tiếp:"Mặc dù em vẫn thích làm việc chung với anh hơn, nhưng đây là mệnh."

Kim Thái Hanh nâng khuôn mặt cậu lên, có ý vị trêu chọc nói:"Em cứ nói thẳng ra là không muốn sống xa anh đi, còn nói quanh co."

Điền Chính Quốc thẹn quá hóa giận trừng mắt với Kim Thái Hanh một cái, rồi lại bật cười. Kim Thái Hanh nắm bắt trọng điểm rất giỏi, cậu quả thật không muốn sống xa hắn một chút nào, hiện tại cậu chỉ hận không thể mỗi giây mỗi phút đều dính lấy hắn.

Điền Chính Quốc tìm kiếm bàn tay của Kim Thái Hanh ở trong chăn, cùng hắn mười ngón đan xen, nói:"Thái Hanh, chúng ta sống chung đi."

Kim Thái Hanh siết chặt bàn tay Điền Chính Quốc, ánh mắt đong đầy yêu thương, hắn gật đầu:"Được."

Kim Thái Hanh và Điền Chính Quốc kết thúc đêm dài bằng một chiếc hôn ngọt ngào.

...

Nói là làm, ngày hôm sau Kim Thái Hanh gọi cho trợ lý tìm một căn hộ có thể thuận tiện đi lại giữa hai công ty, yêu cầu không nhiều, chỉ cần tìm một căn hộ ấm áp một phòng ngủ, còn về mặt thiết kế nội thất bên trong, hắn sẽ giao cho Điền Chính Quốc toàn quyền quyết định.

Phác Trí Mân là một người làm việc với tốc độ ánh sáng, rất nhanh đã gửi cho Kim Thái Hanh vài căn hộ đúng yêu cầu. Hai người nhìn nhìn một hồi cũng chọn được một căn.

Vì tình trạng Kim Thái Hanh không ổn định nên một tháng qua hắn đều không đi làm, công việc đều là cha hắn một tay xử lý, bây giờ hắn vô cùng rảnh rỗi. Mà Điền Chính Quốc thì cũng như vậy, thế nên công việc duy nhất hiện tại của cả hai chính là thiết kế ngôi nhà mới của bọn họ.

Kim Thái Hanh và Điền Chính Quốc đều có sở thích giống nhau, đó chính là sự đơn giản không màu mè, vậy nên lúc bàn bạc rất hòa hợp, cộng thêm cái châm ngôn 'Điền Chính Quốc' thích là được', Kim Thái Hanh hoàn toàn không có ý kiến gì về lựa chọn của cậu, cậu muốn cái gì cũng gật đầu chiều theo.

Bàn xong, bọn họ hẹn một vị kiến trúc sư nổi tiếng họ Giang, nói sơ lượt cho kiến trúc sư nghe một lần, kiến trúc sư Giang tài giỏi rất nhanh hiểu được ý của bọn họ, sau hai ngày gửi đến một bản thiết kế. Hai người rất hài lòng, ngay lập tức thuê người đến sơn lại màu tường mới và lắp đặt các thiết bị cần thiết, đồng thời chuyển các nội thất vào trong nhà theo đúng bản thiết kế.

Nhà dự tính sẽ hoàn thành trong vòng một tuần, thời gian chờ đợi đó Kim Thái Hanh và Điền Chính Quốc cũng không dính lấy nhau nữa, Kim Thái Hanh về làm việc, còn Điền Chính Quốc cũng trở về nhà giúp cha mình một số công việc giống như trước, sẵn tiện cùng cha ấn định ngày cậu chính thức đảm nhiệm chức vụ chủ tịch của Điền thị.

Điền Chính Quốc cũng đã nói chuyện của cậu và Kim Thái Hanh cho Điền Sâm nghe, ông nghe xong liền mỉm cười, nói có dịp phải dẫn bạn trai con về một lần cho cha xem mặt. Lúc đấy cậu có chút ngại, dù cậu đã come out với gia đình từ lâu rồi, nhưng hai từ 'bạn trai' phát ra từ miệng Điền Sâm vẫn khiến cậu vô cùng ngại ngùng.

Cha mẹ cậu hầu như đều ủng hộ cậu, điều này khiến cậu rất vui. Chỉ là cậu không biết gia đình của Kim Thái Hanh nghĩ như thế nào về chuyện này. Câu hỏi không có ai trả lời đó khiến cậu có chút không yên, nhưng cậu không dám hỏi Kim Thái Hanh về vấn đề này, sợ khi nhận được câu trả lời không mong muốn lại làm cả hai cảm thấy ngột ngạt.

Kim Thái Hanh và Điền Chính Quốc ai cũng đều bận, gặp nhau không nhiều những mỗi tối đều gọi điện cho đối phương, tuy nói chuyện không nhiều nhưng được thấy mặt nhau, nghe giọng nói thân thuộc kia đã thấy lòng mình thỏa mãn.

Sau khi căn hộ hoàn thành được một tuần, Kim Thái Hanh và Điền Chính Quốc tranh thủ chủ nhật có chút thời gian liền hẹn nhau đến xem nhà. Mặc cho cậu từ chối việc đến đón, Kim Thái Hanh vẫn nhất quyết muốn đến. Không phải là cậu không muốn hắn tới đón cậu, chỉ là đoạn đường từ nhà Kim Thái Hanh đến biệt thự này phải đi tận mấy mấy giờ đồng hồ, cậu lo hắn lái xe đường dài sẽ mệt.

Nhưng tên này rất cứng đầu, cậu từ chối muốn đứt hơi cũng không xoay chuyển được hắn, cuối cùng đành mặc kệ luôn.

Điền Chính Quốc ngồi trên ghế sô pha xem tài liệu, đột nhiên bên ngoài có một vệ sĩ bước vào, đứng trước mặt cậu kính cẩn cúi đầu một cái, nói:"Cậu chủ, có người tìm cậu."

Nghe có người tìm Điền Chính Quốc liền biết là Kim Thái Hanh đã tới rồi, cậu cầm áo khoác lên định đi, cha cậu đang từ trên lầu đi xuống gọi cậu một tiếng.

Điền Chính Quốc xoay đầu nhìn cha mình, Điền Sâm nói:"Bạn trai đã tới rồi thì mời vào nhà uống chén trà đi, vội đi làm gì." Ông rất tò mò về đứa con rể này, có dịp thì phải hảo hảo nhìn cho kĩ, xem thử tên nào lại tài giỏi đến mức có thể làm lung lay được con tim sắt đá của con trai ông.

Điền Chính Quốc cũng không phản đối, cuối cùng cũng phải gặp nhau, không gặp hôm nay thì hôm sau cũng gặp, gặp sớm một chút thì cũng tốt, đỡ phải mất công thu xếp thời gian.

Điền Chính Quốc bảo vệ sĩ mở cổng cho Kim Thái Hanh vào. Thật ra cậu muốn tự ra đón hắn, nhưng thấy đường dài quá nên cậu lười đi, cứ để hắn lái xe vào cho nhanh.

Kim Thái Hanh lái xe vào biệt thự, từ xa đã nhìn thấy Điền Chình Quốc ăn mặc chỉnh tề đứng ở cửa. Đáy mắt Kim Thái Hanh đầy ý cười, đỗ xe xong liền nhanh chóng đi ra, bước chân vừa dài vừa rộng đi đến trước mặt cậu, mỉm cười dịu dàng:"Nhớ anh không?"

Điền Chính Quốc nhìn thấy Kim Thái Hanh liền không nhịn được nở một nụ cười, hóa ra đây chính là cảm giác yêu một người, gặp mặt một cái thôi cũng đủ khiến người ta vui vẻ. Cậu tiến đến một bước, vươn tay chỉnh lại cà vạt cho Kim Thái Hanh, vừa chỉnh vừa thong thả buông ra một chữ:"Nhớ."

Kim Thái Hanh được voi liền đòi tiên, hắn hơi cúi đầu, hỏi:"Nhớ như thế nào?"

Điền Chính Quốc kéo cà vạt của Kim Thái Hanh một cái, khiến hắn phải xích lại gần cậu hơn. Điền Chính Quốc ngẩng đầu, hai đôi môi ngay lập tức chỉ còn lại một kẽ hở nhỏ. Cậu hơi nhướng mày, khẽ nhếch môi, thấp giọng thì thầm:"Nhớ rất nhiều, từng giây từng phút đều nhớ đến anh."

Kim Thái Hanh bị vẻ mặt và nụ cười như có như không này làm cho ngứa ngáy, từng lỗ chân lông cũng muốn nóng lên. Hắn cúi đầu sâu hơn muốn hôn cậu, không ngờ cậu lại lui về sau một bước, bỏ lại câu "Cha em đang chờ anh ở bên trong." rồi xoay người đi vào.

Kim Thái Hanh rít lên một hơi, Điền Chính Quốc em cứ chờ mà xem, một lát nữa tôi không xử em tôi sẽ viết ngược tên mình lại!

Kim Thái Hanh đi theo vào trong.

Hai người đi vào phòng khách liền thấy một người đàn ông cao to lưng thẳng tắp đang ngồi trên ghế sô pha xem tài liệu, thấy hai người vào liền bỏ tài liệu trên tay xuống bàn.

Điền Chính Quốc kéo Kim Thái Hanh đến bên cạnh cậu, nói:"Cha, đây là Thái Hanh, người yêu của con."

Kim Thái Hanh vội nói:"Cháu, cháu chào bác ạ." Hắn vốn đã chuẩn bị sẵn tâm lý khi đến gặp phụ huynh, chẳng qua là ánh mắt hiện giờ của Điền Sâm khiến sống lưng hắn lành lạnh từng hồi. Ông nhìn chằm chằm hắn, quan sát hắn từ trên xuống dưới, hắn cảm tưởng như mình đã bị ông nhìn đến thủng một lỗ, căng thẳng đến đổ mồ hôi, vô thức tìm kiếm bàn tay của Điền Chính Quốc nắm chặt.

Điền Sâm thấy vậy liền nhíu mày một cái, Kim Thái Hanh hoảng hồn vội vàng buông tay cậu ra. Nhưng suy nghĩ lại một giây lại tiếp tục nắm, hắn việc gì phải buông tay cậu ra cho vì một cái nhíu mày chứ, dù bị đánh bị mắng hắn, dù Điền Sâm không chấp nhận hắn và cậu bên nhau hắn cũng không buông.

Điền Sâm đã rất muốn cười, nhưng ông cố gắng nhịn lại, giữ vững và mặt nghiêm nghị, lạnh nhạt nói:"Ngồi đi."

Kim Thái Hanh và Điền Chính Quốc ngồi xuống ghế sô pha đối diện, từ đầu đến cuối vẫn nắm tay nhau.

Điền Chính Quốc nhìn vẻ mặt lạnh tanh của Điền Sâm, sớm đã cười thầm trong bụng. Lúc nãy còn hứng khởi bảo cậu dẫn người vào nhà uống trà, bây giờ lại giả vờ nghiêm nghị, diễn lại đạt như vậy, người bình thường nhìn vào chắc chắn bị ông lừa.

Ừ thì có một người đang bị lừa đây, người đó chính là bạn trai của cậu.

Kim Thái Hanh siết chặt tay cậu, tay hắn đổ một tầng mồ hôi, cả người cũng cứng nhắc, chứng tỏ hắn đang cực kì căng thẳng. Điền Chính Quốc thấy hắn vô cùng đáng thương, nhẹ nhàng vỗ vỗ tay tay hắn. Kim Thái Hanh như tiếp thêm được sức mạnh, thân thể cũng thả lỏng ra một chút.

Điền Sâm rất có thiên phú làm diễn viên, diễn cực kì xuất sắc, từ đầu đến cuối khuôn mặt không lệch một li. Ông nhìn Kim Thái Hanh, vẫn là loại ánh mắt dò xét ấy, nói:"Cậu có chắc rằng cậu sẽ yêu con tôi đến suốt đời?"

Kim Thái Hanh đã nhiều lần nghĩ đến chuyện ngày hôm nay, đối mặt với sự chất vấn của Điền Sâm chắc hẳn hắn sẽ vô cùng khẩn trương. Nhưng lúc này đây, hắn không có cảm giác khẩn trương, trái lại còn trở nên đặc biệt bình tĩnh, đặc biệt nghiêm túc. Kim Thái Hanh dõng dạc:"Cháu chắc chắn sẽ yêu Chính Quốc cả đời, cháu sẽ bảo vệ em ấy cho đến khi cháu không còn khả năng nữa, cháu sẽyêu thương quan tâm chăm sóc em ấy. Có lẽ nói như vậy bác chắc sẽ không tin, vậy nên cháu sẽ chứng minh cho bác thấy."

Điền Chính Quốc nhìn vẻ nghiêm túc của Kim Thái Hanh khi nói ra những lời này, trong lòng phi thường rung động, trái tim kịch liệt đập loạn. Ai không tin thì có thể không tin, nhưng cậu thì sẽ tin Kim Thái Hanh tuyệt đối. Bởi vì sau bao nhiêu chuyện Kim Thái Hanh làm cho cậu, khiến cậu có lòng tin về những điều này. Bởi vì Kim Thái Hanh luôn luôn giữ lời hứa, bởi vì Kim Thái Hanh luôn luôn chân thành. Và cũng bởi vì cậu yêu Kim Thái Hanh, nên niềm tin cậu trao cho hắn là vô cùng lớn lao. Cậu tin cậu sẽ có thể cùng hắn xây dựng một mái ấm hạnh phúc, cậu tin cậu và hắn sẽ sống bên nhau trọn đời, nắm tay nhau cho tới bạc đầu.

Kim Thái Hanh kiên định nhìn Điền Chính Quốc, sau đó tiếp tục nói:"Cháu biết chuyện này khó có thể khó chấp nhận, nhưng cha mẹ phải vì hạnh phúc của con. Và hiện tại chỉ có cháu mới có thể trao cho Chính Quốc hạnh phúc, nên cháu mong bác sẽ không phản đối chúng cháu!"

Điền Sâm diễn không nổi nữa, ông bật cười một tiếng:"Ta có nói phản đối hai đứa bao giờ?"

Kim Thái Hanh đần ra, nhìn vẻ mặt nín cười của Điền Chính Quốc liền nhận ra từ nãy tới giờ đều là do mình hiểu nhầm ý của Điền Sâm rồi suy diễn lung tung, nhất thời muốn tìm cái hố nào đó mà chui xuống ngay lập tức.

Điền Sâm cười rộ lên:"Thằng nhóc này cũng dễ lừa đó chứ."

Điền Chính Quốc nín cười đến khó thở, cậu không dám cười lớn, sợ Kim Thái Hanh thẹn thùng, cuối cùng bất đắc dĩ nói với Điền Sâm:"Cha đừng trêu anh ấy nữa."

Điền Sâm xua tay:"Được rồi được rồi không trêu nữa." Ông lộ ra ánh mắt ôn hòa:"Trai hay gái cũng được, có thể mang đến hạnh phúc hay không mới là điều quan trọng, ta không đặt nặng vấn đề này, chỉ cần thấy Chính Quốc hạnh phúc là ta vui rồi."

Điền Sâm cong khóe mắt:"Ta cũng rất tin tưởng vào sự lựa chọn của Chính Quốc, người mà nó chọn ta sẽ không có bất cứ ý kiến gì đâu, cháu cứ yên tâm, đừng có sợ ta ngăn cản."

Nghe câu cuối Kim Thái Hanh lại ngại ngùng đến đôi tai cũng đỏ ửng, đồng thời cũng ngưỡng mộ Điền Chính Quốc, khi đã có một người cha tuyệt vời như vậy.

Điền Sâm biết hai người lâu ngày không gặp, quần một trận ở trước nhà vẫn chưa đủ, cũng phải để không gian cho bọn trẻ tâm tình thêm. Mà nhìn bộ dạng muốn tìm hố của Kim Thái Hanh thì ông ở đây lại càng không được, mất công một hồi đứa nhóc khờ này lại đi tìm hố thiệt thì toang. Ông đứng lên, vỗ vỗ vai Kim Thái Hanh:"Ta giao Chính Quốc cho cháu." Nói xong đi lên lầu.

Đợi đến khi Điền Sâm khuất bóng, Kim Thái Hanh liền vùi đầu vào ngực Điền Chính Quốc kêu than:"Ngại chết đi được!"

Điền Chính Quốc nói:"Ai bảo anh tự biên tự diễn."

Kim Thái Hanh ôm cậu làm nũng:"Aiz, anh đang buồn lắm đó, em mau hôn một cái cho anh hết buồn đi, hôn đi hôn đi." Nói xong liền sáp lại gần muốn cho cậu hôn hôn để an ủi tâm hồn.

Điền Chính Quốc bị ép không có đường lui, đành hôn lên môi hắn một cái.

"Chúng ta đi thôi, anh mà còn lằng nhằng nữa là tới tối luôn đó."

Kim Thái Hanh thỏa mãn híp con mắt, lại hôn chụt vào môi cậu một cái nữa mới hài lòng, đứng lên cùng cậu đi đến căn hộ.

...

Căn hộ hai người mua nằm gần trung tâm, căn hộ không quá lớn nhưng đầy đủ tiện nghi, tường màu xám trắng được kết hợp tinh tế với nội thất hiện đại. Một căn hộ nhỏ ấm áp dành cho hai người, và đây sẽ là nhà của cậu và hắn, nơi bắt đầu của những hạnh phúc.

Kim Thái Hanh và Điền Chính Quốc đi một vòng xem xét từng nơi, tất cả đều làm cả hai hài lòng. Căn hộ nhỏ tất nhiên xem rất nhanh, hai người đi một lát liền xem xong hết.

Hai người ngồi trên ghế sô pha nghỉ một chút.

Điền Chính Quốc tựa vào vai Kim Thái Hanh, chơi đùa ngón tay thon dài của hắn, rồi bỗng dưng hỏi:"Anh nghĩ cha mẹ anh có chấp nhận chuyện chúng ta không?" Dù không muốn nhưng cuối cùng cũng không thể không hỏi, dù sao thì bọn họ cũng sẽ hạnh phúc hơn khi có sự ủng hộ của cha mẹ hai bên. Nếu một bên sắc mặt không vui vẻ, bọn họ sẽ thấy có chút nặng lòng.

Kim Thái Hanh cũng không muốn trốn tránh vấn đề này, vì hắn trốn cũng không được.

"Mẹ và bà thì không, nhưng cha anh thì có lẽ...sẽ không dễ dàng chấp nhận." Hắn không biết chắc ông sẽ chấp nhận hay không, nhưng hắn vẫn muốn thay từ 'không' thành từ 'dễ dàng', bởi vì hắn sợ khi mình dùng từ 'không' đó, lòng tin của cả hắn và cậu đều sẽ bị lung lay.

Kim Thái Hanh nắm tay cậu:"Anh biết nếu ông ấy không chấp nhận thì hạnh phúc cũng không được trọn vẹn, chỉ là anh sẽ không vì chuyện đó mà buông tay em. Nếu anh và em nắm chặt tay nhau thì sẽ chẳng ai có thể chia cắt được đôi ta cả, và chúng ta cũng sẽ không vì bất cứ chuyện gì mà rời xa nhau."

Điền Chính Quốc đan tay vào tay hắn, gật đầu:"Chúng ta sẽ không bao giờ rời xa nhau."

Kim Thái Hanh ôn nhu cúi đầu, hôn lên môi cậu. Kim Thái Hanh ngậm lấy môi dưới Điền Chính Quốc, rồi chuyển lên môi trên, cuối cùng mút lấy cả hai, nhẹ nhàng nhấm nháp.

Kim Thái Hanh ôm cả người Điền Chính Quốc lên đùi mình, hai đôi môi vẫn không một kẽ hở. Kim Thái Hanh đưa lưỡi vào trong miệng người đối diện, trêu đùa chiếc lưỡi đang rụt rè bên trong, biến nụ hôn vốn dĩ đơn thuần thành nụ hôn bá đạo cuồng nhiệt.

Điền Chính Quốc vòng tay lên cổ Kim Thái Hanh, vụn về đáp lại. Kim Thái Hanh ép chặt thân thể hai người lại với nhau, bên trên mạnh mẽ mút lấy hai cánh môi mềm mại ngọt ngào, môi lưỡi triền miên phát ra tiếng nhớp nhép ái muội, khiến đầu hai người dần nóng lên.

Người mình yêu đang cùng mình hôn môi, hai cơ thể đụng chạm, hỏi thử xem có ai mà không nóng chứ. Kim Thái Hanh hắn thì nóng muốn bốc khói luôn rồi.

Dưỡng khí cạn kiệt, hai người tách ra, trán tựa trán thở hổn hển. Kim Thái Hanh nhìn Điền Chính Quốc, cậu cũng nhìn hắn, và cậu đọc được ý vị trong ánh mắt hắn.

Kim Thái Hanh đang hỏi ý cậu.

Nếu cậu đồng ý thì tiếp tục, cậu không đồng ý thì sẽ dừng ở đây.

Bởi vì Kim Thái Hanh tôn trọng cậu, và cậu yêu nhất chính là điều này.

Điền Chính Quốc mỉm cười, tay trượt xuống cởi cúc áo sơ mi của hắn. Kim Thái Hanh nhận được sự chấp nhận, lngay lập tức ôm cậu lên đi vào phòng ngủ, trên đường đi lại tiếp tục hôn. Hắn chờ ngày này đã lâu, hiện tại hắn chỉ hận không một phát nuốt cậu vào bụng.

Kim Thái Hanh đặt Điền Chính Quốc lên giường, cúi người hôn cậu, quần áo từng cái từng cái đều bị rũ bỏ. Tiếp đó là tiếng môi lưỡi quấn quýt, tiếng động hai cơ thể cùng một chỗ, tiếng rên rỉ và tiếng thở dốc trầm thấp, tiếng trái tim cùng nhịp.

Kim Thái Hanh và Điền Chính Quốc từ đây chính thức thuộc về nhau, kể cả trái tim lẫn thân xác.

...

nhà tui hổng có thịt đou nha :>

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net