Chương bốn mươi bảy ( Hoàn )

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Về đến nhà, Đinh Liễu Vân tự mình vào bếp, muốn nấu một bữa cơm tiếp đãi Kim Thái Hanh, Điền Chính Quốc cũng giúp bà một tay.

Kim Thái Hanh cũng muốn vào giúp, nhưng bị Điền Chính Quốc và bà đuổi ra ngoài, hắn đành đi ra phòng khách đánh cờ cùng Điền Sâm.

Đinh Liễu Vân vừa xắt rau vừa nói:"Thằng nhóc này thích trẻ con nhỉ?"

Điền Chính Quốc gật đầu:"Vâng, anh ấy thích lắm."

Kim Thái Hanh từng nói với cậu, những đứa trẻ rất đáng yêu, mềm mềm trắng trắng, ngây thơ trong sáng, mỗi lần nhìn vào đôi mắt sáng ngời của chúng, hắn cảm thấy tim mình mềm nhũn. Điền Chính Quốc tuy rằng cũng thích trẻ con, nhưng không hẳn là thích đến gần, cùng lắm thì đến nựng một cái, không phải kiểu mãnh liệt muốn tới gần chúng, hay chăm sóc.

Đinh Liễu Vân nghiêng đầu nhìn cậu:"Hai con đã từng nghĩ đến việc có một đứa trẻ chưa?"

Đinh Liễu Vân nói đến trẻ con, Điền Chính Quốc đã biết ngay bà sẽ hỏi về vấn đề này. Cậu không có phản ứng gì lớn, vẫn tiếp tục bận rộn phần mình, nói:"Vài hôm trước anh ấy có cùng con nói về chuyện này, nhưng con vẫn đang suy nghĩ."

Đinh Liễu Vân giọng dịu dàng:"Ừ, nghĩ sớm cũng tốt." Bà đem rau đi rửa, vừa rửa vừa nói:"Những người trẻ tuổi thường ít nghĩ đến chuyện con cái, nhất là những người như con và Thái Hanh, vẫn là lấy sự nghiệp làm trọng, cảm thấy chuyện con cái sau này rồi hãy bàn tính. Nhưng mà dù như thế nào thì cũng phải dành thời gian nghĩ đến một chút, một người không thể không có con cái, có con cái để có thể chăm sóc mình khi tuổi già, có con cái để an ủi tâm hồn chúng ta, được bế bồng một sinh mệnh máu thịt của mình, lòng thật sự rất ấm áp."

Giọng bà vẫn dịu dàng, nhẹ nhàng như làn gió mát:" Ta biết điều con trăn trở, làm cha làm mẹ quả thật không dễ dàng, nhưng không phải là không làm được, không học được, mẹ tin sẽ trở thành một người cha tốt."

Điền Chính Quốc nhìn bà, môi vẽ lên một nụ cười, khẽ vâng một tiếng. Cậu đã quyết định cùng Kim Thái Hanh sinh một đứa bé, nhưng sâu trong lòng cậu vẫn chưa tin tưởng được bản thân có thể trở thành một người cha, cậu sợ cậu không đủ tốt. Trách nhiệm thiêng liêng như thế, cậu sợ mình không gánh nổi.

Nhưng nghe những lời này của Đinh Liễu Vân, cậu bỗng thoáng nhẹ nhõm trong lòng. Đúng vậy, khó không đồng nghĩa là sẽ không làm được, cậu có thể tìm hiểu, có thể học, có thể ngày một tốt hơn.

Đinh Liễu Vân không nói chuyện này nữa, nhanh chóng chuyển chủ đề:"Năm nay sao mẹ không thấy tiểu Hi đến chơi thế?"

Động tác Điền Chính Quốc thoáng khựng lại, nhưng nhanh chóng khôi phục:"Cậu ấy ra nước ngoài rồi ạ, cậu ấy vừa mới liên lạc với con, gửi lời hỏi thăm cha mẹ, có dịp sẽ về chơi."

Mấy ngày trước, cậu nhận được tin nhắn của Lâm Mạng Hi. Lâm Mạng Hi nói cậu ấy đã ra nước ngoài, chúc cậu ăn tết vui vẻ. Kỳ thực cậu cũng không trách Lâm Mạng Hi, chuyện đã qua, trách ai cũng không được gì. Hiện tại cậu và Kim Thái Hanh đã ở bên nhau, oán trách chỉ thêm nặng lòng, huống hồ cậu cũng không muốn mất đi người bạn thân duy nhất của cậu. Người bạn hơn mười năm, cho dù sẽ không được như trước kia nữa, thì cũng không muốn hoàn toàn mất đi.

Cậu gọi điện cho Lâm Mạng Hi, cô ấy nói mình thấy hổ thẹn trong lòng, không dám đến gặp cậu. Cậu nói không sao cả, thời gian sẽ qua, cậu sẽ luôn ở đây, chúng ta sẽ mãi là bạn. Lâm Mạng Hi bên kia điện thoại bật khóc, khiến cậu cũng đỏ hoa cả mắt. Hai người trò chuyện một lúc lâu, tựa như ngày trước.

Đinh Liễu Vân thở dài:"Lâu rồi không gặp, mẹ rất nhớ con bé, tết đến chỉ mong con bé đến chơi, không ngờ lại đi mà không lời từ biệt với mẹ."

Điền Chính Quốc mềm giọng nói:"Rảnh mẹ có thể bay qua đó thăm cậu ấy, con sẽ đi cùng mẹ."

Đinh Liễu Vân mỉm cười.

Bữa cơm nhanh chóng được hoàn thành, trong bếp dần tỏa ra những mùi thơm mê người, khiến bụng rỗng của Kim Thái Hanh réo lên òn ọt. Đêm qua dùng quá nhiều năng lượng, rồi sau đó ngủ đến chiều, căn bản vẫn chưa có gì vào bụng, Kim Thái Hanh đói đến có chút hoa mắt, nhưng vẫn phải cố gắng giả vờ trấn định chơi cờ cùng Điền Sâm.

Nếu như ở nhà, Kim Thái Hanh có lẽ sẽ ôm bụng đói đi tìm vợ yêu, sau đó réo ầm lên 'Anh đói bụng rồi, em mau mau nấu cơm!' Sau đó kéo Điền Chính Quốc vào bếp, lẽo đẽo như một cái đuôi theo sau cậu, lâu lâu ăn vụng vài miếng, hôn vài miếng, rồi thỏa mãn híp mắt. Nhưng hiện tại không ở nhà mình mà là ở nhà cha vợ, cho dù đói đến mờ cả mắt, thì nhất định cũng không thể để mình mất mặt.

Đinh Liễu Vân gọi hai người vào ăn cơm.

Bàn ăn đầy ắp những món ngon, thịnh soạn mê người, Kim Thái Hanh kéo ghế cho Điền Chính Quốc, sau đó ngồi xuống bên cạnh.

Đinh Liễu Vân mỉm cười:"Chỉ có chút tài mọn, không biết có hợp khẩu vị con không." Bà gắp một miếng thịt kho tàu vào bát Kim Thái Hanh:"Nào, thử một miếng."

Kim Thái Hanh nhận lấy, cảm ơn bà, cắn một miếng xong, lại bắt đầu dẻo miệng:"Mẹ, mẹ nấu ăn thật ngon!"

Đinh Liễu Vân nghe một tiếng 'mẹ' ngọt lịm này, có hơi sửng sốt, sau đó thì cười cười. Đúng rồi nhỉ, hiện tại bà có con rể, tất nhiên phải gọi mẹ:"Con thích là tốt rồi."

Gặp trưởng bối Kim Thái Hanh nhanh chóng bật chế độ lấy lòng, gắp cho Đinh Liễu Vân một miếng thịt, lại gắp cho Điền Sâm một miéng thịt, miệng luôn gọi cha gọi mẹ, gọi đến lưu loát, Điền Sâm và Đinh Liễu Vân cũng vui vẻ nhận đứa con rể dẻo miệng này.

Điền Chính Quốc nhìn một bàn vui vẻ, cũng ấm áp trong lòng.

Kim Thái Hanh cũng không quên phần Điền Chính Quốc, gắp một con cá hấp vào đĩa, cẩn thận lọc xương cá cho cậu, lấy phần thịt trắng mềm bỏ vào bát cậu.

Ngày tết ăn uống làm sao không có rượu, Điền Sâm gọi người mang một bình rượu trắng lên, vừa ăn vừa uống. Nhìn Điền Sâm như thế, vậy mà tửu lượng có chút kém, bình rượu vơi được một nửa đã mờ mắt, lảo đảo, nhưng vẫn nhất quyết kéo Kim Thái Hanh uống cùng mình. Kim Thái Hanh cung kính không bằng tuân mệnh, bồi Điền Sâm uống rượu. Điền Sâm rất hài lòng, vỗ vỗ vai hắn:"Không tồi, ta rất hài lòng về người con rể này!"

Điền Sâm đã mơ màng, ông nói:"Ta yên tâm giao Chính Quốc cho con, nhất định phải chăm sóc nó thật tốt, phải bên nó cả đời. Nếu ta phát hiện con phụ nó, ta sẽ không tha cho con!" Nhấn mạnh câu cuối xong liền thấy đầu choáng váng, nhưng vẫn còn lầm bầm:"Nhớ đấy nhớ đấy."

Kim Thái Hanh rất nghiêm túc trả lời:"Con hứa với cha, sẽ chăm sóc em ấy cả đời."

Điền Sâm cười lớn:"Tốt! Đến, chúng ta uống thêm một ly!"

Thấy Điền Sâm lại muốn rót rượu, Đinh Liễu Vân vội ngăn lại:"Được rồi được rồi, đừng có uống nữa."

Đinh Liễu Vân gọi quản gia giúp mình đỡ Điền Sâm lên phòng, sau đó nói:"Hai đứa cũng về nghỉ ngơi đi."

Hai người gật đầu.

Đợi Đinh Liễu Vân và Điền Sâm đi khuất rồi, Điền Chính Quốc mới nắm tay Kim Thái Hanh, ngẩng đầu đưa ánh mắt sáng ngời nhìn hắn:"Anh có muốn đi dạo tiêu thực một chút không?"

Kim Thái Hanh căn bản không uống bao nhiêu, bởi Điền Chính Quốc sợ dạ dày của hắn không tốt nên không cho hắn uống nhiều. Bụng hắn chủ yếu đều là chứa đồ ăn mẹ vợ làm, ăn đến no căng, hiện tại cũng muốn đi dạo cho xuống cơm một xíu, nên gật đầu, lấy áo khoác cho hai người rồi đi ra ngoài.

Buổi tối tiết trời lạnh lẽo, hai người mặc áo khoác lông, Điền Chính Quốc còn quấn thêm một chiếc khăn choàng, là do Kim Thái Hanh cưỡng ép cậu đeo, sợ cậu lạnh. Kim Thái Hanh cầm tay cậu, cho vào túi áo mình, hai người song song đi dạo, không nói gì, chỉ tận hưởng những phút giây bên nhau, bước chân chậm rãi, đi hết một đoạn đường.

Dù sao thì thời gian tới cũng không còn nhiều thời gian rảnh cùng nhau đi dạo thế này.

Điền Chính Quốc cúi đầu nhìn bước chân hai người đều nhau, thấp giọng gọi:"Thái Hanh."

Kim Thái Hanh ừ một tiếng.

Điền Chính Quốc dừng lại bước chân, Kim Thái Hanh cũng theo cậu dừng. Hai người đứng đối diện nhau, Điền Chính Quốc ngẩng đầu, vẫn dùng ánh mắt sáng như sao nhìn hắn, hơi mỉm cười:"Em suy nghĩ kĩ rồi, chúng ta sinh một đứa bé nhé?"

Kim Thái Hanh đơ ra mấy giấy, sau đó mới lấy lại tinh thần, cười rộ lên. Hắn ôm hai đầu vai cậu, cúi đầu nhìn cậu, lắp bắp hỏi lại:"Em...em chắc chứ?"

Điền Chính Quốc liếc mắt sang nơi khác, nhịn cười, giả vờ nhàn nhạt đáp:"Em đùa đó, anh đừng tin."

Kim Thái Hanh sao không hiểu rõ con người này, mỗi lời Điền Chính Quốc nói ra, nhất là những việc quan trọng thế này, tuyệt đối không phải là lời nói đùa. Kim Thái Hanh vui đến muốn nhảy lên vài cái, hắn ôm lấy cậu, nâng cậu lên xoay mấy vòng, vừa xoay vừa hạnh phúc nói:"Chính Quốc, anh yêu em, yêu em nhất! A a a!"

Điền Chính Quốc sợ hết hồn, giọng nói xen lẫn tiếng cười vội vàng kêu lên:"Thái Hanh, thả em xuống đi!"

Kim Thái Hanh cũng sợ mình xoay một hồi sẽ choáng váng đến ngã, cũng sẽ hại luôn bảo bối của hắn nên liền dừng lại, thả cậu xuống, ôm khuôn mặt cậu, cúi người hôn xuống.

Từ lâu Kim Thái Hanh đã không xem việc đứa bé kia là một trách nhiệm, mà là thật lòng mong muốn. Đứa bé kia sẽ là con của hắn và Điền Chính Quốc, chảy dòng máu của hắn và cậu, sẽ là món quà trân quý nhất trong cuộc đời bọn họ. Ý muốn đó mãnh liệt khi ngày hôm nay hắn ôm con của Hà Cường trong vòng tay, không phải là đột ngột, cũng không phải là nhất thời, mà là thật lòng mong muốn cùng cậu có một đứa con, muốn cùng cậu chăm sóc, nuôi lớn nó.

Nên khi Điền Chính Quốc gật đầu, hắn vui muốn một phát bay thẳng lên trời.

Hai người vừa khúc khích vừa hôn nhau, niềm vui không sao kể xiết.

...

Một tháng sau, Điền thị mở cuộc họp báo, tuyên bố Điền Chính Quốc trở thành chủ tịch của Điền Thị.

Cuộc họp báo có đông đảo phóng viên, có sự tham gia của rất nhiều nhân vật lớn. Điền Chính Quốc và Điền Sâm bước lên bục, ánh đèn máy ảnh phía dưới lập tức chớp nháy liên tục, bắt trọn hình ảnh một Điền Sâm ổn trọng nhưng không kém phần sắc bén, một Điền Chính Quốc anh tuấn cùng phong thái thong dong đĩnh đạc, quần áo chỉnh tề được cắt may vừa vặn, tôn lên mọi đường nét cơ thể và đôi chân dài thẳng, khuôn mặt mang theo một nét cười nhàn nhạt như có như không, nhưng lại hấp dẫn đến không thể rời mắt.

Hai người hoàn thành các thủ tục pháp lý trước mọi người, Điền Chính Quốc chính thức trở thành người nắm quyền Điền thị.

Kim Thái Hanh nhìn người trên bục, cảm thấy Điền Chính Quốc vô cùng chói mắt, một người hoàn hảo như vậy lại thuộc về mình, chỉ nghĩ như thế, Kim Thái Hanh liền thấy hạnh phúc đến run rẩy.

Điền Chính Quốc cũng nhìn về phía Kim Thái Hanh, mỉm cười thật khẽ với hắn. Kim Thái Hanh cũng dịu dàng mỉm cười, còn mặt dày chu môi giả vờ hôn một cái.

Điền Chính Quốc xoay mặt đi, không thèm nhìn tên không biết xấu hổ này nữa.

Kết thúc, khách mời lên tầng trên dùng tiệc.

Điền Sâm và Điền Chính Quốc được mọi người vây quanh, hết người này đến người khác tiến đến mời rượu trò chuyện, nhiều đến mức Điền Chính Quốc chóng mặt. Nhưng cậu vẫn giữ đúng phong thái, không xê dịch một chút nào, vẫn lễ độ tiếp chuyện từng người, suy cho cùng thì cậu cũng phải làm quen với loại chuyện này.

Kim Thái Hanh và Kim Vĩ Thành cũng đến.

Kim Thái Hanh vừa tới, liền cùng Điền Chính Quốc trao đổi ánh mắt. Kim Vĩ Thành đứng bên cạnh xem hai đứa bùm bùm chiếu chiếu bắn tình cảm qua lại, xem cái tên không có tiền đồ này cười đến xán lạn, cảm thấy thật quá mất mặt.

Giá mi đâu? Mau lụm lên!

Kim Thái Hanh không đọc được nội tâm đang gào thét của Kim Vĩ Thành, vẫn còn nhìn Điền Chính Quốc đắm đuối. Mục đích hai người đến là muốn chúc mừng vài câu, nghiêm nghiêm túc túc bàn đúng chuyện, nhưng mà đứa con trai này của ông căn bản không hề nhớ mục đích đó, chào Điền Sâm một cái, sau đó hỏi han một đống thứ. Tỉ như sức khỏe cha dạo này thế nào rồi, loại thuốc bổ con gửi đến cha dùng có tốt không, một câu cha hai câu cha, vô cùng tự nhiên.

Kim Vĩ Thành thậm chí còn chưa được con trai đối xử như vậy bao giờ, rất muốn trừng mắt, sâu sắc nghi ngờ dòng máu thằng con này đang chảy có phải chăng không phải là của mình.

Điền Sâm thấy Kim Thái Hanh liền cực kì vui vẻ, đứa con rể này đặc biệt có tiền đồ, đặc biệt dẻo miệng, rất biết cách lấy lòng người khác, ông đây triệt để bị hắn mê hoặc rồi. Vậy nên cười tươi, thân thiết vỗ vai hắn, nói thuốc bổ dùng rất tốt, uống vào cảm thấy thân thể khỏe mạnh hơn hẳn, rất cảm ơn tấm lòng của hắn.

Kim Thái Hanh trò chuyện với Điền Sâm lòng vòng lòng vòng, cuối cùng thừa cơ hội mang Điền Chính Quốc đi mất.

Chỉ còn lại hai người, lúc này mới đi đúng hướng ban đầu, bàn chuyện kinh doanh. Nhưng một hồi cũng tách ra, Điền Sâm vẫn còn nhiều người bạn khác để nói, nên Kim Vĩ Thành đi tìm Trịnh Mãn.

Trịnh Mãn đang cầm ly rượu vang đứng cách chỗ ông không xa, đang nhìn chăm chú về một phía. Kim Vĩ Thành cũng đánh mắt về phía đó một cái, chỉ thấy Trịnh Hiệu Tích đứng ở cạnh bàn ăn, ôn nhu nhìn một người đàn ông thấp hơn mình một chút ở bên cạnh, hai người đứng gần sát nhau, ánh mắt đối với ông quen thuộc không thể nào quen thuộc hơn, chính là cái loại thâm tình và trìu mến như nước của Kim Thái Hanh và Điền Chính Quốc. Nhìn một cái, ông liền biết hai người này là cái loại quan hệ gì.

Điền Chính Quốc đơn thuần xem Trịnh Hiệu Tích và Phác Trí Mân là bạn, nên mời bọn họ đến. Trịnh Hiệu Tích tất nhiên vui vẻ mà đến chúc mừng, sẵn tiện tới gặp cha gã một lần, dù sao hai cha con cũng đã lâu rồi chưa gặp nhau. Trịnh Mãn dường như nhìn già hơn, khuôn mặt thoáng vẻ mệt mỏi, nhưng khi nhìn thấy Trịnh Hiệu Tích vẫn ẩn ẩn tức giận. Trịnh Hiệu Tích tuy có đau lòng ông, nhưng gã vẫn phải cứng rắn, cứng rắn đến khi Trịnh Mãn chịu thỏa hiệp thì mới thôi. Tính cách của Trịnh Hiệu Tích như là từ Tinh Mãn đúc ra, ương bướng, nếu đã đối đầu rồi thì không bao giờ chịu cúi đầu nhượng bộ, cứ như thế mà chờ đến khi một người bất lực buông xuống.

Kim Thái Hanh và Điền Chính Quốc đi đến chỗ Trịnh Hiệu Tích, Kim Thái Hanh vui vẻ ôm vai gã, cười nói:"Người anh em, hình như tao thấy mày béo ra rồi thì phải."

Trịnh Hiệu Tích nhướng mày:"Ồ, thế à? Vậy người anh em, mày nhìn lại mày xem, có ốm hơn tao chút nào không?"

Kim Thái Hanh thở dài:"Chỉ trách vợ tao chăm quá tốt, không béo không được."

Trịnh Hiệu Tích cười hì hì:"Chính Quốc, cậu ráng nuôi hắn mập thêm 10 cân nữa là có thể đem bán được rồi đó."

Điền Chính Quốc nhìn Kim Thái Hanh, vẻ mặt trầm ngâm, như đang suy tính một chút về ý kiến này.

Đây chính là ví hắn như một con heo, Kim Thái Hanh trừng mắt với gã, sau đó nắm lấy Điền Chính Quốc:"Em yêu anh nhất, dễ gì mà muốn bán anh."

Điền Chính Quốc không biết từ khi nào đã học được tính đùa giỡn, có lẽ là do Kim Thái Hanh lây. Cậu xoa xoa cằm, nghiền ngẫm nhìn hắn thật lâu:"Em thấy ý kiến này cũng không tồi." Cậu đập tay một cái:"Được rồi, em sẽ nuôi anh béo lên một chút, sau đó mang đi bán, chắc chắn rất có giá."

Trịnh Hiệu Tích đắc ý cười hắc hắc, Phác Trí Mân ở bên cạnh cũng khẽ cười.

Đùa qua đùa lại một hồi, Kim Thái Hanh đổi chủ đề, hỏi:"Quán bar sao rồi?"

Trịnh Hiệu Tích lấy một chiếc bánh ngọt đưa cho Phác Trí Mân, cười cười:"Làm ăn thuận lợi."

Kim Thái Hanh gật đầu, cụng ly vào ly của Trịnh Hiệu Tích, cười nói:"Chúc mừng, chúc mừng. Nhớ nhanh chóng trả tiền để ông đây còn nuôi vợ."

Trịnh Hiệu Tích cũng nâng ly:"Vợ mày giàu như vậy, cần mày nuôi chắc? Tao cảm thấy Chính Quốc nuôi mày thì đúng hơn đó."

Nói chuyện cười đùa, rượu một hớp cạn sạch.

Kim Thái Hanh muốn lấy thêm một ly rượu mới, Điền Chính Quốc chặn Kim Thái Hanh lại, đổi một ly nước ép cho hắn:"Anh uống nhiều rồi, không được uống nữa." Nãy đến giờ đã vượt quá quy định cho phép, đã uống hơn ba ly rượu vang.

Kim Thái Hanh bĩu môi:"Dạ dày anh hiện giờ tốt lắm, em đừng lo mà, anh uống một chút nữa cũng không sao."

"Anh uống nước ép đi."

"Thôi mà, một chút nữa, một chút nữa!"

"Em bảo không là không, ngoan ngoãn đi."

"Anh..."

Điền Chính Quốc nhìn hắn.

Kim Thái Hanh ngoan ngoãn ngay lập tức:"Đều nghe em đều nghe em cả."

Kim Vĩ Thành và Trịnh Mãn đứng bên cạnh nhìn về phía bốn người đang hi hi ha ha, rồi lại bốn mắt nhìn nhau, bỗng dưng không hẹn trước, cùng lúc quay mặt đi.

Chỉ có hai đứa con trai, nhưng đứa nào cũng lầm đường lạc lối...

Thật khổ cho hai cái thân già này.

Thở dài một hơi, lại thêm một hơi, cuối cùng đỡ trán, quay mặt nhìn nhau lần nữa, buông thêm một tiếng thở dài.

Kết thúc, hai người trở về nhà.

Vừa đến nhà, Điền Chính Quốc liền đổ người xuống sô pha, nhắm mắt, day day thái dương mệt mỏi. Chỉ là buổi họp báo và tiệc thôi, mà tựa như rút hết sức của cậu vậy.

Kim Thái Hanh ngồi xuống bên cạnh, đặt đầu cậu lên đùi mình, giúp cậu xoa xoa ấn đường. Điền Chính Quốc rất thoải mái, hơi hơi buồn ngủ.

Kim Thái Hanh bật cười, bóp má cậu:"Không được ngủ, đi tắm cái đã."

Điền Chính Quốc không ý kiến, ngồi dậy, cậu cũng không thích để người thoang thoảng mùi rượu mà đi ngủ.

Hai người tắm rửa xong, leo lên giường. Đúng lúc này, điện thoại Kim Thái Hanh reo lên.

Kim Thái Hanh nhìn nhìn, là số của người môi giới. Hắn nín thở, tim bỗng dưng đập điên cuồng, run tay bấm nút nghe, áp vào tai.

Điền Chính Quốc thấy Kim Thái Hanh ngưng trọng nghe điện thoại, nhìn chằm chằm hắn. Chỉ thấy hơi thở Kim Thái Hanh cực kỳ bất thường, nghe một lúc khuôn mặt liền lộ ra một tia vui sướng.

Điền Chính Quốc hỏi:"Anh làm sao vậy?"

Kim Thái Hanh ném điện thoại, xoay người đè lên Điền Chính Quốc, hạnh phúc nói:"Thuận lợi mang thai rồi, người mang thai hộ kia đã thuận lợi mang thai rồi!"

Điền Chính Quốc bị tin này làm cho sững sờ, cậu khó tin hỏi lại:"Anh...anh nói gì cơ?"

Kim Thái Hanh hôn cậu một cái, cười nói:"Chúng ta có con rồi."

Điền Chính Quốc thất thần trong vài giây, cuối cùng ánh mắt hiện ra sự vui sướng ngập tràn, ý cười nồng đậm trên khóe môi.

Bọn họ, đã có con rồi, thật sự đã có một đứa con, sau hơn chín tháng nữa, nó sẽ chào đời, sinh mệnh bé nhỏ mang dòng máu của hai sẽ xuất hiện đón ánh dương, cùng bọn họ trải qua ngày ngày tháng tháng.

Thật là hạnh phúc đến không nói nên lời, Điền Chính Quốc bỗng dưng cảm thấy khóe mắt mãnh liệt nóng lên.

Điền Chính Quốc ôm chặt Kim Thái Hanh, cất lên giọng đã có chút nghèn nghẹn:"Thái Hanh, em rất hạnh phúc."

Kim Thái Hanh hôn tóc cậu:"Anh cũng rất hạnh phúc."

...

Cuộc sống của Kim Thái Hanh và Điền Chính Quốc bắt đầu đi vào quỹ đạo. Buổi sáng làm việc, buổi tối về nhà cùng nhau ăn cơm, cùng nhau ngủ. Tuy công việc cả hai vô cùng bận rộn, thời gian bên nhau không quá nhiều, nhưng hai người vẫn rất thỏa mãn, dù sao hai người cũng không phải còn ở cái tuổi yêu đương một cách cuồng nhiệt nữa, miễn là ở bên nhau, như vậy là đã cảm thấy hài lòng.

Thai nhi vào tuần thứ 20, họ nhận được tin đó là một bé trai, bé rất khỏe mạnh.

Kim Thái Hanh và Điền Chính Quốc không quan trọng trai hay gái, trai gái thì đều là con của bọn họ, hai người chỉ quan tâm đến việc đứa bé có khỏe mạnh và phát triển tốt hay không.

Hai bên gia đình nghe tin cũng rất vui, đặc biệt là Kim Vĩ Thành, cứ không ngừng gọi tới hỏi thăm tình hình của thằng cháu.

Hy vọng duy nhất của Kim gia chính là thằng cháu này đấy!

Kim Thái Hanh cũng không biết nhiều, hắn không trực tiếp chăm sóc, chỉ biết qua điện thoại. Công việc của hắn bận bận rộn rộn, căn bản cũng không có thời gian để lo. Kim Vĩ Thành cảm thấy hắn quá vô tâm, con mình mà cũng không thèm để tâm một chút, bực dọc qua điện thoại dạy dỗ hắn. Kim Thái Hanh cũng nghiêm túc nghe cha mình răn dạy, sau đó lại tăng thêm một người chăm sóc cho người mang thai hộ kia, dặn dò một tuần phải báo cáo tình hình cho hắn một lần.

Chớp mắt một cái đã đến mùa đông, đứa bé cũng đã được chín tháng.

Cách ngày bé con chào đời càng ngày càng gần, tâm Điền Chính Quốc như lửa đốt. Tuy rằng người mang thai hộ được chăm sóc rất cẩn thận trong những ngày mang thai, các chỉ tiêu sức khỏe của bé cũng không có vấn đề,

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net