Chương bốn mươi bốn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Điền Chính Quốc đánh thẳng một giấc đến tối.

Cậu đưa tay sang bên cạnh tìm Kim Thái Hanh, nhưng chỉ chạm được khoảng không, phần giường bên cạnh đã lạnh, có lẽ hắn rời đi lâu rồi. Điền Chính Quốc muốn ngồi dậy ra ngoài tìm hắn, nhưng vừa cử động một cái thân thể cậu đều đau nhức rã rời không chịu nổi, ngã trở lại giường.

Mẹ nó, Kim Thái Hanh đúng là cầm thú.

Kim Thái Hanh nói đây là lần đầu của hắn, vậy mà chẳng giống như lần đầu một chút nào, hành động vừa nhanh nhẹn vừa thuần phục, cày cấy hăng say như ngậm phải thuốc, hại cậu ngất rồi tỉnh lại những mấy lần.

Điền Chính Quốc nằm trên giường không dám cử động nữa, eo mỏi đùi đau, ở dưới cũng đau, mỗi một tấc trên cơ thể đều đang kêu gào khàn cả họng, lòng cậu cũng đã sớm đem mười tám đời tổ tông của Kim Thái Hanh ra thăm hỏi một lần.

Nhưng không thể phủ nhận một điều, cậu rất thích làm loại chuyện này với Kim Thái Hanh.

Tuy lần đầu chỉ mang lại đau đớn là chủ yếu, không có nhiều khoái cảm về thân thể, nhưng khoái cảm về mặt tinh thần có thể nói là vượt mức giới hạn. Điền Chính Quốc rất thỏa mãn khi nghĩ đến việc đã cùng người cậu yêu làm tình, việc này chứng minh hai người đã hoàn toàn thuộc về nhau.

Điền Chính Quốc nằm trên giường nghĩ đến Kim Thái Hanh một hồi, đột nhiên điện thoại ở bên cạnh reo lên.

Điền Chính Quốc vươn tay lấy điện thoại, nhìn lướt qua màn hình thấy một chữ 'cha' liền nhận cuộc gọi:"Alo con nghe."

Người bên kia dường như khựng lại một chút, rồi mang một tí mơ hồ hỏi lại:"Cậu...là ai vậy? Sao lại cầm điện thoại của con trai tôi?"

Điền Chính Quốc sửng sốt nhìn điện thoại, tuy cũng là một chữ 'cha', nhưng số điện thoại lại không phải, cậu đã cầm nhầm điện thoại của Kim Thái Hanh. Không, nói đúng hơn là hắn đã cầm nhầm điện thoại của cậu ra ngoài, vì điện thoại hai người là cùng một hãng và trùng hợp là cũng cùng một màu đen.

Điền Chính Quốc nín thở, nhất thời không biết đáp lại bên kia như thế nào. Người đó chính là cha của Kim Thái Hanh, tuy cậu đã gặp ông một lần, ông cũng đối xử với cậu rất ôn hòa. Nhưng hiện tại mối quan hệ của cậu và Kim Thái Hanh không phải mối quan hệ đơn thuần, đặt với một tư cách khác cậu liền lúng túng không biết làm thế nào.

Trong lúc cậu đang không biết phải làm sao thì cửa phòng bật mở, Kim Thái Hanh đi vào. Điền Chính Quốc giống như vớt được cọng rơm cứu mạng, mặc kệ thân thể rã rời đứng lên đưa điện thoại cho hắn.

Sau khi Kim Thái Hanh cầm được điện thoại rồi cũng không nhìn xem là ai đang gọi mình, ánh mắt chỉ dán lên người Điền Chính Quốc. Lúc này cậu mới phát hiện mình vẫn còn khỏa thân, toan muốn xoay người chạy trở lại giường thì bị Kim Thái Hanh dùng một tay ôm lại, ép sát vào thân thể vẫn còn mang một chút hơi lạnh của hắn

Kim Thái Hanh lúc này mới áp điện thoại lên tai, nói:"Alo?"

Kim Vĩ Thành hỏi:"Lúc nãy ai nghe điện thoại của con vậy?" Người nào có thể trực tiếp cầm điện thoại của con trai ông? Kim Thái Hanh là một người rất cẩn thận, không đời nào để quên điện thoại ở chỗ nào đó, hắn cũng không thích người khác chạm vào đồ của mình, vậy ai là người nghe điện thoại? Khi nghe giọng người nọ ông cảm thấy giọng nói này rất quen tai, nhưng ông suy nghĩ hoài cũng không nghĩ ra người đó rốt cuộc là ai.

Kim Thái Hanh dùng ánh mắt nóng rực quét thân thể không một mảnh vải của Điền Chính Quốc từ trên xuống dưới, khàn giọng nói:"Là bạn trai của con."

Điền Chính Quốc ở trong ngực Kim Thái Hanh mở to đôi mắt tròn xoe, khuôn mặt đầy vẻ ngỡ ngàng.

Mà Kim Vĩ Thành bên kia đang tưởng mình nghe lầm, dụi dụi lỗ tai mấy cái, hỏi lại:"Con...con nói cái gì cơ?"

Yết hầu Kim Thái Động khẽ động, vừa ép người xuống giường vừa dùng giọng nói trầm đục đáp lại:"Người ban nãy nghe điện thoại là bạn trai của con."

Hai lần thì chắc chắn không phải là nghe lầm nữa, tựa như sét đánh ngang tai, khiến đầu Kim Vĩ Thanh choáng váng, khi hồi thần lại liền tức giận quát lên:"Tao cho mày nói lại một lần nữa!"

Kim Thái Hanh nhìn sâu vào đôi mắt Điền Chính Quốc, kiên định nói với Kim Vĩ Thành qua điện thoại:"Con nói, em ấy là bạn trai của con." Không đợi Kim Vĩ Thành ú ớ thêm câu gì, Kim Thái Hanh đã cúp điện thoại, sẵn tiện cúp luôn nguồn.

Điền chính Quốc hít thở vội vàng:"Anh..." Cậu không nghĩ hắn sẽ thừa nhận nhanh và dứt khoát như vậy.

Kim Thái Hanh cúi người hôn lên môi cậu, rồi chuyển xuống vùng da vẫn còn những vết đỏ hồng ái muội, hôn liếm một trận, tay vuốt ve thân thể cậu từ trên xuống dưới, vừa hôn vừa khàn khàn nói:"Không sớm thì muộn, thà nói sớm một chút vẫn tốt hơn, cùng lắm thì anh bị tống cổ ra khỏi nhà thôi." Hắn chuyển sang cổ bên trái, liếm một vòng xương quai xanh nhô lên:"Đến lúc đó, em phải nuôi anh." Nói xong bắt đầu cởi quần áo.

Điền Chính Quốc bị vuốt ve đến hưng phấn, bộ phận nào đó cũng có dấu hiệu ngẩng đầu. Có điều hiện tại cậu không còn sức nữa, bên trên bên dưới hiện tại vẫn còn đau, nếu quần thêm một trận nữa chắc có nước đem cậu đi chôn.

Điền Chính Quốc bắt lấy cái tay đang định cởi thắt lưng của Kim Thái Hanh, có chút xấu hổ nói:"Chỗ đó vẫn còn đau, em không làm được nữa đâu..."

Kim Thái Hanh gỡ tay cậu, tiếp tục mở thắt lưng. Hắn nở một nụ cười mờ ám, khiến cậu không nhịn được rùng mình một cái. Hắn kéo cậu ngồi dậy, nắm cằm cậu nâng mặt cậu lên, giọng nói trầm đục thoát ra khỏi môi mỏng:"Dùng miệng của em."

...

Điền Chính Quốc chưa bao giờ thấy mệt như bây giờ.

Kim Thái Hanh quá trâu bò, còn cậu thì không có kĩ thuật gì, làm bừa làm đại chỉ khiến Kim Thái Hanh càng thêm phát hỏa. Hai người vờn qua vờn lại, vờn một lần hơn một tiếng đồng hồ.

Lúc này Điền Chính Quốc vừa mệt vừa đói, nằm sấp một cục trên giường chẳng buồn cử động. Kim Thái Hanh biết cậu chắc hẳn đã đói bụng rồi, đi ra ngoài hâm lại thức ăn hắn mua lúc nảy.

Xong xuôi hắn bày thức ăn lên bàn, sau đó đi vào phòng.

Kim Thái Hanh gọi:"Bảo bối, chúng ta ăn cơm thôi."

Điền Chính Quốc ở bên cạnh người cậu yêu liền vô thức có sự ỷ lại, cậu hiện tại cũng không muốn tự di chuyển nên xoay người, vươn tay ra:"Bế em đi."

Kim Thái Hanh cười sủng nịnh, cúi người vòng một tay qua chân, một tay qua vai cậu nâng cậu lên, làm một tư thế bế công chúa tiêu chuẩn. Điền Chính Quốc cũng không phàn nàn về cách bế này, vòng hai tay qua cổ hắn, để hắn bế mình ra phòng bếp ăn cơm.

Hôm nay hoạt động quá nhiều nên thức ăn trên bàn bị quét sạch sành sanh, cơm tối được giải quyết một cách nhanh chóng.

Cơm nước xong, người đảm nhiệm công việc rửa chén đương nhiên là Kim Thái Hanh, Điền Chính Quốc thì ngồi trên sô pha xem TV.

Đến khi rửa xong Kim Thái Hanh cũng đến xem cùng. Hai người vừa xem vừa ân ân ái ái một hồi, đột nhiên Điền Chính Quốc nhớ ra một chuyện:"Đúng rồi, còn cha anh thì sao?" Lúc nảy dập máy ngang, còn tắt nguồn điện thoại, chắc chắn bây giờ ông đang nổi cơn thịnh nộ.

Kim Thái Hanh lúc này mới nhớ đến cha của mình, nếu Điền Chính Quốc không nhắc chắc hắn cũng quên luôn chuyện mình vừa thừa nhận với cha, còn hại ông giận dữ một trận, vậy mà nảy đến giờ hắn vẫn thảnh thảnh thơi thơi, quả thật cũng thấy có lỗi với ông.

Kim Thái Hanh lấy điện thoại, mở nguồn lên.

Điện thoại vừa được mở, hàng loạt cuộc gọi nhỡ ting ting ting đập vào mắt, nối liền một hàng dài, đều là từ Kim Vĩ Thành.

Vừa mở lên chưa được 10 giây, thông báo còn chưa nhảy hết Kim Vĩ Thành lại gọi đến.

Vậy là Kim Vĩ Thành đã điện xuyến suốt thời gian hai người làm 'chuyện người lớn' và ăn tối? Và cả xem TV?

Hai người nhìn nhau.

Kim Thái Hanh nói:"Xem ra em sắp phải nuôi chồng em rồi."

Điền Chính Quốc hôn khóe môi hắn một cái:"Nuôi anh cả đời cũng có thể."

Kim Thái Hanh cười, nhéo má cậu rồi nhận cuộc gọi.

Vừa nhận, Kim Thái Hanh còn chưa kịp áp điện thoại lên tai đã ngay lập tức nghe được tiếng rống:"Kim Thái Hanh mày giỏi lắm! Còn dám cúp điện thoại!" Điện thoại không bật loa ngoài, nhưng tiếng rống này lớn đến nỗi Điền Chính Quốc còn có thể nghe thấy.

Kim Thái Hanh mở loa ngoài, nói:"Cha, có chuyện gì chúng ta từ từ nói."

Kim Vĩ Thành mắng:"Từ từ cái rắm, mày mau về đây cho tao, hôm nay tao phải dạy dỗ mày!" Nói xong dứt khoát cúp điện thoại.

Kim Thái Hanh thở dài.

Điền Chính Quốc nắm tay hắn:"Em đi cùng anh."

Kim Thái Hanh cự tuyệt:"Không được, cứ để anh nói chuyện với cha anh trước đã."

Hiện tại Kim Vĩ Thành đang rất giận, nếu hắn và cậu cùng về thì chẳng khác gì đổ dầu vào lửa. Trước tiên hắn phải về nói chuyện đàng hoàng với cha, thuyết phục ông, còn nếu không được, chắc hắn phải dọn hành lý bỏ nhà theo trai thôi.

Điền Chính Quốc gật đầu:"Ừm." Cậu không cố chấp, nếu không muốn cậu không đi cậu sẽ không đi.

Điền Chính Quốc gọi tài xế đến đón, Kim Thái Hanh thì đi trước, cậu đưa hắn ra cửa, hai người lưu tuyến không rời hôn nhau một hồi Kim Thái Hanh mới trở về.

Về đến nhà thì đã khuya, nói chính xác hơn là đã qua ngày mới mấy chục phút. Kim Thái Hanh đi vào nhà, vừa bước vào vòng khách đã thấy Kim Vĩ Thành lưng thẳng tắp ngồi trên sô pha, vẻ mặt giận dữ, đôi mắt đỏ ngầu, bên cạnh còn có bà nội và mẹ của hắn.

Kim Vĩ Thành liếc Kim Thái Hanh một cái:"Còn biết vác mặt về đây sao?"

Kim Thái Hanh đi tới, muốn ngồi lên sô pha. Kim Vĩ Thành quát:"Ai cho mày ngồi, quỳ xuống cho tao!"

Trần Tịnh Kỳ nhíu mày:"Có gì thì hảo hảo nói chuyện, tại sao lại bắt con trai quỳ!"

Kim Vĩ Thành lớn giọng:"Coi nó đã làm ra chuyện tốt đẹp gì đi! Ly hôn không nói, còn đi tìm bạn trai! Bạn trai cái gì chứ, đàn ông lại đi yêu đàn ông, đây là cái thể loại gì!"

Kim Thái Hanh không ngồi xuống nữa, nhưng cũng không quỳ, thân hình cao lớn đứng sừng sững ở trước mắt Kim Vĩ Thành, cứng rắn nói:"Con không làm việc gì sai, sao con phải quỳ."

Kim Vĩ Thành tức đến run rẩy, ông đứng bật dậy chỉ mặt Kim Thái Hanh:"Mày...mày..." Chưa dứt lời đã thấy trước mắt choáng váng một trận, ông lảo đảo.

Trận Tịnh Kỳ bước đến đỡ lấy Kim Vĩ Thành:"Đừng tức giận đừng tức giận, mau ngồi xuống trước đi." Dìu Kim Vĩ Thành ngồi xuống ghế rồi, Trần Tịnh Kỳ đi qua chỗ Kim Thái Hanh, nhỏ giọng nói:"Trước tiên thỏa hiệp đi, đừng làm cha con tức giận."

Trần Tịnh Kỳ cũng bị sốc bởi chuyện này, bà cũng không phải loại người ghét đồng tính, chỉ là bà chưa từng nghĩ đến con trai bà cũng như thế, nhất thời bà thích ứng không kịp, rối bời chẳng biết làm thế nào. Nhìn chồng và con trai cãi nhau, bà càng không biết phải làm gì cho tốt, rốt cuộc nên khuyên ai, nhưng nhìn Kim Vĩ Thành giận đến tổn hại thân thể, bà chỉ có thể cắn răng đến khuyên Kim Thái Hanh.

Nếu là việc khác, thấy bộ dạng Kim Vĩ Thành thế này hắn sẽ thỏa hiệp ngay. Nhưng chuyện này đối với hắn rất quan trọng, quyết định hạnh phúc cả đời này của hắn, Điền Chính Quốc còn đang ở đó chờ hắn, hắn sẽ không vì bất cứ nguyên do gì mà chia tay cậu. Cho dù Kim Vĩ Thành cật lực phản đối, cho dù Trần Tịnh Kỳ phản đối, cho dù hắn phải trắng tay rời khỏi nhà thì hắn cũng không sợ, hắn hiện tại chỉ sợ mất đi Điền Chính Quốc.

Kim Thái Hanh giữ vững thái độ:"Con yêu một người chẳng có gì sai cả, tại sao phải bắt con thỏa hiệp?"

Kim Vĩ Thành quát:"Nhưng mày đã đi trái với luân thường đạo lý! Mày là đàn ông mà lại đi yêu thích đàn ông, những chuyện này đem ra ngoài chẳng phải là làm trò cười cho thiên hạ sao!"

Kim Thái Hanh cười giễu một tiếng, lần đầu tiên trong đời nâng cao tông giọng với Kim Vĩ Thành:"Đàn ông với đàn ông thì không thể có tình yêu sao?! Chỉ cần có thể khiến mình hạnh phúc thì đàn ông với phụ nữ thì có gì khác nhau chứ!" Kim Thái Hanh run giọng:"Cha chỉ nghĩ chuyện này truyền ra ngoài sẽ làm cha bị mất mặt, vậy cha có từng nghĩ đến hạnh phúc của con chưa!"

Kim Vĩ Thành như bị người ta bịt miệng lại, không nói được lời nào. Không phải ông không nghĩ đến hạnh phúc của Kim Thái Hanh, mà ông nghĩ đàn ông và đàn ông thì có thể đem lại cho nhau hạnh phúc gì chứ. Một mái ấm là có một nam một nữ và những đứa con mới đủ đầy, nam với nam thì sao gọi là một mái ấm? Bọn họ càng không thể sinh con, như thế còn gọi là gia đình sao? Nam với nữ còn không được dài lâu, loại tình yêu trái với luân thường đạo lý này làm sao có thể lâu bền?

Kim Thái Hanh cuộn chặt tay, nói:"Dù cha có không chấp nhận đi chăng nữa, con và Chính Quốc cũng không rời xa nhau."

Kim Vĩ Thành và Trần Tịnh Kỳ đều sững sờ, chỉ có Triệu Cẩm Lan là bình tĩnh ăn trái cây, còn phân phó quản gia thay cho bà tách trà mới.

Kim Vĩ Thành lắp bắp:"Thằng nhóc lần trước mày dẫn về đây chính là, chính là bạn trai của mày?"

Kim Thái Hanh gật đầu.

Ấn tượng của Điền Chính Quốc đối với Kim Vĩ Thành rất tốt. Đó là một đứa trẻ lễ phép vô cùng, khuôn mặt không tồi, mọi đường nét đều cứng cỏi thuần phục, còn có thể nói là một khuôn mặt hoàn hảo, thêm một việc là bạn của Kim Thái Hanh nên ông đặc biệt có hảo cảm. Nhưng không ngờ, cậu ta lại cùng con trai ông yêu nhau?! Cậu ta chắc chắn đã dự dỗ con trai ông lầm đường lạc lối, nó vốn không phải người như vậy!

Kim Thái Hanh nhìn vẻ mặt khó coi của Kim Vi Thành, biết tường tận mọi suy nghĩ của ông, hắn nói:"Ngày hôm đó hai tụi con chưa yêu nhau, vẫn còn là bạn bè, con không lừa cha. Cha cũng đừng nghĩ là em ấy dụ dỗ con, là con theo đuổi em ấy."

Kim Vĩ Thành tức đến nói không nên lời.

Triệu Cẩm Lan bên này ăn xong rồi, thong thả lau tay, ngước mắt lên nhìn thế trận giằng co giữa ba người. Trần Tịnh Kỳ nhìn thái độ ung dung của bà, hỏi:"Mẹ, mẹ biết chuyện này rồi sao?"

Triệu Cẩm Lan lắc đầu:"Không, ta chỉ mới biết thôi."

Trần Tịnh Kỳ:"Vậy sao mẹ..."

Triệu Cẩm Lan nói:"Chuyện hai đứa nó yêu nhau ta chỉ mới biết, còn chuyện Thái Hanh theo đuổi Chính Quốc thì ta biết lâu rồi. Ta còn biết vào thời điểm đó hai đứa đã có tình cảm với nhau."

Kim Vĩ Thành cau mày:"Vậy tại sao mẹ không cản nó!"

Triệu Cẩm Lan cũng không nhịn được lớn tiếng:"Cản cái gì? Nó đi tìm hạnh phúc của mình tại sao tôi phải cản?"

"Bây giờ nếu anh đang yêu một người, mà bị gia đình anh ngăn cản, anh nghĩ anh có hành xử giống với nó không!"

Kim Vĩ Thành:"Mẹ không thể so sánh như thế! Con không thích đàn ông!"

Triệu Cẩm Lan:"Đàn ông với đàn bà thì có gì khác nhau, đều chẳng phải là tình yêu sao! Tình yêu thì phân biệt giới tính làm gì, nếu trao cho nhau được hạnh phúc thì giới tính có gì quan trọng? Tới người già như tôi còn không cổ hủ thì anh cổ hủ cái gì!"

Kim Vĩ Thành bị mẹ quát, im thin thít, nhưng mặt đã nghẹn đến đỏ bừng.

Triệu Cẩm Lan hừ lạnh một tiếng:"Tôi nói cho anh biết, Điền Chính Quốc kia chính là con trai độc nhất của Điền Sâm, người thừa kế duy nhất của Điền thị, nếu Thái Hanh ở cùng một chỗ với cậu ta, sẽ mang lại không ít lợi ích, còn có thể giúp Thái Hanh rất nhiều việc, anh liệu mà suy nghĩ đi."

Triệu Cẩm Lan không phải dùng mối quan hệ của hai người mà lợi dụng Điền Chính Quốc, bà chỉ là dùng cách này để kích thích Kim Vĩ Thành. Kim Vĩ Thành rất cứng rắn, cho dù bà có mắng đi chăng nữa thì ông cũng sẽ không chấp nhận chuyện này. Nhưng Kim Vĩ Thành lại là một người đặt lợi ích lên hàng đầu, dùng việc Điền Chính Quốc là người thừa kế ra để bàn luận chắc chắn ông ít nhiều sẽ bị lung lay, bằng chứng là sau khi nghe xong, Kim Vĩ Thành đã bắt đầu rơi vào trạng thái suy tư.

Triệu Cẩm Lan đi đến vỗ vai Kim Thái Hanh:"Đi nghỉ ngơi thôi, đã trễ lắm rồi."

Kim Thái Hanh nhìn cha mình, xoay người muốn lên phòng. Đột nhiên Kim Vĩ Thành nói:"Ta đồng ý cho hai người bên nhau."

Kim Thái Hanh kích động quay người lại, cả người căng cứng. Kim Vĩ Thành lành lạnh nói:"Với một điều kiện."

Kim Thái Hanh buông lỏng vai, thở ra một hơi, hắn biết cha hắn không thể nào chấp nhận dễ dàng như thế mà:"Cha muốn điều kiện gì?"

Kim Vĩ Thành nhìn thẳng vào mắt Kim Thái Hanh:"Cho ta một đứa cháu, sinh một đứa cháu là được."

Kim Thái Hanh suy nghĩ một chút, thời buổi hiện đại rồi, hai người đàn ông muốn có con cũng có cách là thụ tinh nhân tạo rồi cho một người đẻ hộ, không phải là chuyện khó.Chỉ là hắn sợ Điền Chính Quốc không đồng ý, nói chính xác hơn là sợ cậu vẫn chưa sẵn sàng.

Nhưng nếu được sự đồng ý của cha, hắn chỉ đành gật đầu.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net