Chương bốn mươi hai

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Kim Thái Hanh mang cả người ướt sũng vào trong xe, hắn gục đầu xuống vô lăng, nhắm mắt lại.

Đột nhiên điện thoại của hắn reo lên, là cuộc điện thoại từ Lâm Mạng Hi. Kim Thái Hanh không do dự tắt máy, hiện tại hắn chỉ muốn ở một mình.

Sau khi dập máy Lâm Mạng Hi cũng không gọi lại nữa, chỉ gửi đến một tin nhắn.

Kim Thái Hanh nhìn dòng tin nhắn kia.

Lâm Mạng Hi: Về nhà đi, chúng ta bàn chuyện ly hôn, em cũng có điều về Chính Quốc muốn nói cho anh nghe

Kim Thái Hanh đọc xong liền vội vàng lái xe về nhà. Hắn không quan trọng vế trước, hắn chỉ quan trọng vế sau, chuyện có liên quan đến Điền Chính Quốc hắn đặc biệt để tâm đến.

Sau khi đăng ký kết hôn, Lâm Mạng Hi đã đến nhà Kim Thái Hanh ở, mang cái danh là người đã kết hôn nhưng lại chẳng giống, bởi vì chồng mình căn bản không bao giờ về nhà, chỉ có mỗi Lâm Mạng Hi cô đơn tại căn nhà to lớn này. Cô đã ở đó hai tháng, mỗi ngày đều chờ đợi người đó về nhà ăn một bữa cơm, nhưng chờ mãi kết quả vẫn như vậy, giờ đây cô không còn sức lực nào để chờ nữa.

Kim Thái Hanh lái xe về, rồi mang bộ dạng ướt nhẹp vào nhà. Lâm Mạng Hi đang ngồi chờ hắn trong phòng khách, trên bàn là một tờ giấy mỏng mà không cần nhìn vẫn biết nó là giấy gì.

Lâm Mạng Hi nhìn bộ dạng này của Kim Thái Hanh, hơi lo lắng nhỏ giọng nói:"Quần áo anh sao lại ướt thế này? Mắc mưa sao? Mau lên phòng tắm rửa thay quần áo đi."

Kim Thái Hanh không để ý đến những lời này, tiền đến bàn trà cầm bút lên, không do dự ký tên, sau đó lãnh đạm nói:"Không cần, có gì thì mau nói đi."

Lâm Mạng Hi thất vọng cúi đầu, ngồi trở lại xuống ghế sô pha.

Kim Thái Hanh có phần sốt sắn hỏi:"Chuyện của Chính Quốc là chuyện gì?"

Lâm Mạng Hi cười tự giễu một tiếng, đối với Kim Thái Hanh, việc liên quan đến Điền Chính Quốc được đặt lên hàng đầu, tất cả mọi thứ đều chẳng sánh bằng, vậy thì cô đã từng mơ tưởng cái gì chứ?

Hèn hạ làm ra việc kia, đổi lại cơ hội được đến gần hắn, cuối cùng một cơ hội cũng chẳng có, trái lại còn đẩy hắn ra xa hơn, tạo một vết nhơ to lớn trong mắt hắn, rốt cuộc cô cũng chẳng biết mình đã làm có chuyện ngu ngốc gì nữa.

Kim Thái Hanh thấy Lâm Mạng Hi chậm chạp không nói, hơi nhíu mày hối thúc:"Có chuyện gì thì nói nhanh đi."

Lâm Mạng Hi cắn môi đè nén lại nước mắt sắp trào ra, hít sâu một hơi bình ổn lại cảm xúc, nói:"Người ngày hôm đó là anh trai của Chính Quốc."

Kim Thái Hanh mở to mắt, Lâm Mạng Hi lại tiếp tục:"Anh ta tên là Hà Cường, là con trai của Hà Cẩn, ông ấy là bằng hữu của cha Chính Quốc, vì vậy Chính Quốc và Hà Cường lớn lên cùng nhau, quan hệ thân thiết hơn anh em ruột thịt."

"Hà Cường là người đã có vợ, tình cảm của Chính Quốc đối với Hà Cường chỉ là tình cảm giữa anh trai và em trai mà thôi, bọn họ chẳng có gì cả, ngày hôm đó là do anh hiểu lầm."

Kim Thái Hanh càng nghe càng run rẩy, cơ thể lung lay như sắp ngã xuống. Vậy hóa ra người đàn ông kia chỉ là anh trai của Điền Chính Quốc, hóa ra cậu không có người trong lòng như cậu đã nói, tất cả đều là bịa đặt, chuyện ngày hôm đó là do hắn hiểu lầm, hiểu lầm hai người đó có tình cảm với nhau.

Nói như vậy...hắn vẫn còn có cơ hội sao?

Lâm Mạng Hi nói:"Chính Quốc không yêu Hà Cường, người cậu ấy yêu là anh, Thái Hanh."

Kim Thái Hanh ngỡ ngàng nhìn Lâm Mạng Hi, ánh mắt dán chặt vào cô hòng xác nhận điều cô nói là sự thật, và đôi mắt đỏ hoe đó chẳng trốn tránh hắn, chứng minh đây không phải là một lời nói dối.

Ngực Kim Thái Hanh phập phồng, niềm vui sướng bất ngờ ập đến này khiến hắn càng thêm run lên. Hắn không cần một giây để suy nghĩ, xoay người muốn ra khỏi nhà.

Đi được đến cửa, bỗng dưng Lâm Mạng Hi gọi:"Thái Hanh."

Kim Thái Hanh dừng bước, cố gắng dành cho cô gái này chút kiên nhẫn cuối cùng. Lâm Mạng Hi đứng lên, nhìn bóng lưng của hắn, run run nói:"Anh không nhớ ra em sao?"

Kim Thái Hanh xoay đầu, thở dài ra một hơi, lần đầu tiên không dùng giọng điệu lạnh nhạt nói với Lâm Mạng Hi:"Nhớ, nhưng tôi chỉ nhớ cô bé đơn thuần năm ấy mà thôi. Còn người thủ đoạn của hiện tại, tôi không nhớ, thậm chí còn không quen biết." Nói xong cất bước rời đi.

Lâm Mạng Hi khụy xuống, ôm lấy mặt mình, nước mắt qua từng kẽ tay rơi xuống sàn nhà.

...

Giữa cơn mưa tầm tã, một chiếc xe thể thao đen lao vun vút trên đường, như muốn xé toạt làn mưa ra làm hai. Kim Thái Hanh đạp mạnh chân ga, với mong muốn đến nhà người đó ngay lập tức. Hắn không biết cậu có trở về nơi đó hay không, nhưng hắn vẫn gieo cho mình một hy vọng đêm nay cậu sẽ ở đấy, hoặc dù cậu có không ở đó đi chăng nữa thì hắn cũng sẽ xé tan màn đêm này để tìm cậu. Đêm nay hắn nhất định, nhất định phải gặp được cậu, để giải tỏa triệt để nhung nhớ và khát vọng bao đêm dài.

Kim Thái Hanh đỗ xe trước cổng, ngẩng đầu nhìn ngôi nhà màu trắng, nhà sáng đèn.

Kim Thái Hanh không khống chế được khóe miệng, nâng cao tới tận mang tai. Hắn lấy điện thoại ra, nhấn một dãy số mà mình đã thuộc nằm lòng, cũng như là dãy số mình đã từ lâu không liên lạc, nhấn gọi.

Chuông ngân dài vài lần liền có người bắt máy.

Điền Chính Quốc bên kia điện không nói năng gì, Kim Thái Hanh lắng nghe hơi thở đều đều của cậu truyền qua điện thoại, một hồi sau mới nhẹ giọng nói:"Em xuống gặp tôi có được không?"

Điền Chính Quốc kéo nhẹ rèm cửa, nhìn xuống chiếc ô tô màu đen kia, cậu có thể cảm nhận được sau lớp kính xe dày đó, Kim Thái Hanh đang nhìn cậu. Cậu siết chặt rèm cửa nhạt màu, rồi dứt khoát buông tay, xoay người đi vào trong.

Điền Chính Quốc nói:"Anh về đi, vợ anh đang chờ anh ở nhà đấy."

Kim Thái Hanh cắn răng, giọng nói lạnh nhạt hơn vài phần:"Tôi và cô ấy ly hôn rồi."

"Kim Thái Hanh, anh..."

Kim Thái Hanh ngắt lời cậu:"Hiện giờ em không còn vướng bận gì nữa, chúng ta đã không còn rào cản, tại sao em lại không xuống gặp tôi?"

Yết hầu Điền Chính Quốc khẽ động, cậu nhỏ giọng:"Anh về đi."

Kim Thái Hanh cứng rắn:"Tôi không về, tôi sẽ ở đây đợi đến khi nào em chịu gặp tôi thì thôi." Hắn cúp điện thoại, mở cửa bước ra ngoài.

Quần áo chưa được khô ráo bao nhiêu lại tiếp tục bị đội ướt, Kim Thái Hanh đứng dưới màn mưa mặc cái lạnh và nước mưa len lỏi vào từng tấc da tấc thịt mình. Hắn ngẩng đầu nhìn lên căn phòng trên tầng hai, nước mưa rơi trên mặt từng trận đau rát, đôi mắt bị nhuộm đỏ ngầu.

Điện thoại vừa cúp, Điền Chính Quốc liền lo lắng chạy đến cửa số sát đất, kéo rèm ra nhìn xuống. Chỉ thấy Kim Thái Hanh đứng dưới mưa nhìn về phía này.

Không đúng, cậu vẫn còn vì một điều mà đắn đo.

Nhưng Kim Thái Hanh đang đứng dưới lầu, cậu lại có chút do dự.

Trong lúc Điền Chính Quốc vẫn đang xoay vòng với mớ suy nghĩ và cảm giác hỗn độn này, bỗng dưng cậu nhận được một tin nhắn, là của Lâm Mạng Hi.

Lâm Mạng Hi: Chính Quốc, tớ và Thái Hanh ly hôn rồi.

Tớ xin lỗi vì đã làm một chuyện tồi tệ đến như vậy, tớ làm cho cả ba người chúng ta đều đau khổ. Đáng lý ra tớ phải nhận ra một điều rằng người không yêu mình thì dù làm thế nào cũng sẽ không yêu mình. Lại nói tớ làm một chuyện đê tiện đến vậy, thì làm sao hắn có thể yêu tớ chứ. Thái Hanh ghét bỏ tớ là hậu quả mà tớ đáng phải nhận, cậu đừng lo lắng cho tớ, cũng đừng lo tớ chịu đau khổ, vì tất cả những điều ấy đều là do tớ tự làm tự chịu. Chính Quốc, Thái Hanh yêu cậu rất nhiều, và tớ biết cậu cũng yêu anh ấy. Đừng bỏ lỡ một người đàn ông tốt như Thái Hanh, đừng bận tâm bất cứ điều gì mà hãy đến bên nhau, tình yêu của hai người sẽ vượt qua tất cả. Tớ chúc hai người hạnh phúc, tớ yêu cậu, tiểu Quốc.

Điền Chính Quốc siết chặt điện thoại đến đầu ngón tay cũng trắng bệch, cậu ôm lấy đầu, vò rối mái tóc, rồi vứt điện thoại sang một bên, đứng bật dạy chạy xuống lầu.

Tảng đá trên vai đã được đẩy xuống, cậu còn lí do gì không tiến lên một bước. Người cậu yêu đang ở rất gần cậu, mọi thứ tồi tệ đều đã không còn, và hiện tại cậu chỉ cần đến bên tình yêu của cậu mà thôi.

Điền Chính Quốc chạy xuống lầu, mở phăng cánh cửa, lao ra ngoài, nhào vào lồng ngực Kim Thái Hanh, nói:"Em xin lỗi."

Kim Thái Hanh bất ngờ lui lại một bước, nhưng rất nhanh đã chống đỡ lại được thân thể, rồi vòng tay qua eo cậu, ôm chặt. Người hắn yêu, hiện tại đang nằm trong vòng tay hắn, thật sự nằm trong vòng tay hắn, vùi mặt vào cổ hắn, ôm siết lấy hắn, không cần hỏi cũng biết hắn hạnh phúc đến thế nào.

Người hắn một mực theo đuổi, người mà hắn nguyện dùng một đời yêu thương bảo bọc, người mà hắn dành trọn con tim này để yêu cũng yêu hắn. Người mình yêu thật ra cũng yêu mình, trên đời này còn điều gì tốt đẹp hơn nữa.

Kim Thái Hanh mạnh mẽ siết chặt lấy Điền Chính Quốc, ở bên tai cậu run giọng thì thầm:"Mọi chuyện đã qua rồi."

Điền Chính Quốc cũng siết chặt lấy hắn, hai người ôm chặt nhau, giọt lệ nóng hổi tan theo làn mưa.

Hơi thở lạnh buốt giao hòa, hai đôi môi cảm nhận sự mặn đắng nơi đầu lưỡi, xen lẫn vào đó là sự vỡ òa trong hạnh phúc. Tiếng mưa lấn át đi tiếng môi lưỡi triền miên, nhưng không lấn át đi được tiếng con tim vì nhau mà đập mạnh mẽ, đôi môi cùng một chỗ, đoạn đường sau này cũng sẽ cùng hướng.

Kim Thái Hanh tựa trán mình vào trán Điền Chính Quốc, mỉm cười dịu dàng:"Chính Quốc, làm người yêu của anh nhé?"

Điền Chính Quốc mỉm cười, đáp lại Kim Thái Hanh bằng một cái hôn, ngại ngùng nói:"Vâng."

Cơn mưa vẫn còn chưa dứt, dưới màn mưa trắng xóa là hai thân ảnh không ngừng trao cho đối phương hơi thở của chính mình. Họ cũng giống với cơn mưa này, không muốn chấm dứt nụ hôn ngọt ngào này, dù cho dưỡng khí cạn kiệt, dù cho cái lạnh của tiết trời bao phủ thì cũng chẳng muốn tách rời.

Mãi mãi không muốn tách rời, và cũng sẽ không bao giờ tách rời.

...

ngược hoài tui cũng đau lòng lắm :>

đừng ai hỏi tại sao tình tiết nhanh quá, tại vì nó đã đủ dài rồi quý zị ạ =))) dài nữa là hông biết nào hoàn luôn ák

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net