Chương bốn mươi lăm

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Vài ngày sau, Kim Thái Hanh và Điền Chính Quốc chính thức dọn vào nhà mới.

Tuy nội thất trong nhà đã được sắp xếp, nhưng các loại tủ chưng vẫn chưa có vật trang trí gì, Kim Thái Hanh và Điền Chính Quốc lúc này mới cùng nhau sắp xếp lại.

Hai người mua một bức tranh lớn treo ở phòng khách, lại đặt rất nhiều rượu trong tủ kính, các loại vật trang trí có giá trị cũng được hai người một tay bày lên, và quan trọng nhất chính là ảnh chụp chung của cả hai.

Điền Chính Quốc đặt khung ảnh lên tủ đầu giường, hài lòng nhìn nhìn. Trong ảnh là Kim Thái Hanh ôm eo cậu, hai người trán chạm trán, nụ cười tươi treo trên môi. Tấm ảnh này là cả hai đi chụp vào ngày hôm trước, hai người đều mặc vest, nhìn chẳng khác hình cưới là bao.

Cậu cũng cảm thấy cậu và Kim Thái Hanh hiện giờ cũng chẳng khác gì cặp đôi mới kết hôn, bởi bọn họ đã có một mái ấm rồi còn gì.

Kim Thái Hanh từ phía sau ôm lấy eo Điền Chính Quốc, hôn 'chóc' lên mặt cậu một cái:"Người thật ở đây em không ngắm, ngắm trong ảnh làm gì? Hửm?"

Điền Chính Quốc bật cười, áp bàn tay lên đôi tay đang quấn lấy eo mình, hơi nghiêng đầu nhìn Kim Thái Hanh. Mùi hương quen thuộc thoang thoảng nơi canh mũi, khiến cậu vừa thấy an tâm vừa ấm áp, Điền Chính Quốc không trả lời, chỉ hôn khẽ lên chóp mũi cao của Kim Thái Hanh một cái, rồi cùng hắn hưởng thụ phút giây yên bình này.

Hai người ôm nhau được một lúc, Kim Thái Hanh bỗng dưng gọi một tiếng:"Chính Quốc."

Điền Chính Quốc nhẹ giong đáp lại:"Em nghe."

Kim Thái Hanh mấp máy môi, muốn nói rồi lại thôi. Kì thực hắn vẫn không biết mở lời với cậu như thế nào, mấy ngày nay hắn luôn muốn nói với cậu chuyện kia, nhưng nhiều lần rồi hắn vẫn chưa thể nói ra được, bởi đây không phải là một chuyện nhỏ, mà hắn chưa có sự đồng ý của cậu đã gật đầu với cha mình, hắn vẫn thấy rất khó nói.

Điền Chính Quốc xoay người lại:"Có chuyện gì thế?"

Trong khoảnh khắc Điền Chính Quốc xoay người lại, vẻ đấu tranh trên mặt Kim Thái Hanh thoáng cái đã biến mất, hắn thay đổi bằng vẻ mặt tươi cười nhưng không kém phần gian manh. Kim Thái Hanh ghé xuống, thổi hơi vào tai cậu, thì thầm:"Anh muốn nói là, anh yêu em."

Điền Chính Quốc né sang một bên, cười mắng:"Đồ sến súa."

Kim Thái Hanh sáp lại, cứ ghé vào tai cậu mà nói:"Anh yêu em, anh yêu em, anh yêu em."

Điền Chính Quốc bị ép không còn đường lui, cuối cùng bị ép ngã xuống giường, Kim Thái Hanh thì ở bên trên luôn miệng nói yêu khiến mặt cậu như muốn bị nướng chính. Cậu xoa xoa mặt Kim Thái Hanh:"Được rồi được rồi, anh không mỏi miệng hả?"

Kim Thái Hanh cọ mặt vào lòng bàn tay cậu:"Anh yêu em."

Điền Chính Quốc mỉm cười:"Ừm, em biết."

Kim Thái Hanh cúi thấp người xuống, hạ giọng:"Vậy chúng ta làm một nháy nha?"

Điền Chính Quốc đẩy hắn sang một bên:"Anh lăn đi."

Kim Thái Hanh cũng không làm khó cậu, hắn chỉ là đang dẫn dắt lối suy nghĩ ra nơi khác thôi, chứ ngay từ đầu cũng không nghĩ đến chuyện này. Kim Thái Hanh đứng dậy, kéo tay cậu:"Đi, chúng ta ăn trưa, em nấu cho anh nha, anh muốn ăn đồ ăn em làm~"

Điền Chính Quốc bất đắc dĩ bị Kim Thái Hanh kéo ra ngoài.

Kim Thái Hanh và Điền Chính Quốc vào bếp làm đồ ăn trưa, Kim Thái Hanh không định động tay động chân, chỉ đứng ở ngoài ngắm nhìn người yêu của hắn đeo tạp dề nấu cơm. Điền Chính Quốc đã lâu rồi không tự làm cơm, lúc đầu có hơi cứng tay một chút, nhưng làm một hồi liền lấy lại sự nhanh nhẹn thuần phục, không bao lâu đã nấu được vài món, mùi thơm tỏa ra khắp gian bếp.

Kim Thái Hanh lợi dụng Điền Chính Quốc quay qua bên kia, định ăn vụn vài miếng, nhưng chưa kịp thò tay đến dĩa đã bị Điền Chính Quốc nhìn thấy, hắn nhanh trí rút tay lại, nhìn trần nhà huýt sáo, bộ dạng anh không có làm gì hết.

Điền Chính Quốc cười lắc đầu, tiếp tục nấu, một lát quay sang đã thấy đĩa thịt đã mất đi vài miếng, mà thủ phạm ăn mất mấy miếng thịt của cậu thì đã chạy đi đâu mất tiêu rồi.

Điền Chính Quốc dọn cơm ra, gọi:"Thái Hanh, ăn cơm nào."

Kim Thái Hanh từ trong nhà vệ sinh lon ton chạy ra, nhìn là biết hắn vừa vào nhà vệ sinh để phi tan chứng cứ ăn vụn.

Điền Chính Quốc cũng không vạch trần, đưa bát cơm cho Kim Thái Hanh, hai người bắt đầu ăn cơm.

Trong lúc ăn, Kim Thái Hanh hỏi:"Đã ấn định ngày chưa?"

Điền Chính Quốc gật đầu:"Rồi, qua tết nguyên đán."

Nói đến tết nguyên đán, cũng không đến một tháng nữa là tới rồi, cậu rất mong chờ tết năm nay, bởi vì đây là lần đầu tiên cậu cùng người yêu của cậu đón tết.

Kim Thái Hanh thở dài một tiếng:"Haiz, thư ký của tôi bị cha vợ cướp mất rồi."

Điền Chính Quốc cố kiềm chế khóe miệng:"Anh nói bậy gì đó."

Kim Thái Hanh thản nhiên như không:"Còn không phải sao? Anh gọi cha vợ không đúng à?"

Điền Chính Quốc không có thành kiến gì với chữ 'vợ' này, chỉ là nghe Kim Thái Hanh gọi như thế liền cảm thấy có chút ngại ngùng.

Điền Chính Quốc không trả lời Kim Thái Hanh, tiếp tục ăn cơm. Nhưng được một hồi cậu bỗng chợt nhớ ra điều gì đó:"À đúng rồi, cha em nói là muốn gặp cha mẹ anh đấy."

Kim Thái Hanh bất ngờ:"Nhanh như vậy à?" Sao có cái cảm giác hai gia đình đang muốn bàn chuyện cưới gả của bọn họ vậy...

Điền Chính Quốc gật đầu:"Hôm đó em có nói cha em nghe về việc của cha anh, nghe xong cha em liền muốn gặp nói chuyện."

Kim Thái Hanh nuốt nước bọt, cái này là cái tình huống gì vậy? Điền Sâm cũng chu toàn quá mức rồi đó, Điền Chính Quốc may mắn đến cỡ nào mới có được một người cha như thế.

Điền Chính Quốc nói:"Ông ấy còn nói có một dự án muốn hợp tác với cha anh, tiếp đến còn muốn có việc hợp tác lâu dài, làm cho hai gia đình thân thiết hơn, dù sao sau này cũng trở thành người một nhà."

Kim Thái Hanh bị đống thông tin này đập cho choáng váng, Điền Sâm không hổ danh là chủ tịch một công ty lớn, đầu óc linh hoạt không ai bằng, còn biết lợi dụng điểm chí mạn này khiến cho Kim Vĩ Thành dù có chấp nhận hay không chấp nhấn cũng phải cắn răng gật đầu.

Tiền ngay trước mắt, hỏi làm sao người ta không thèm đến nhỏ dãi. Kim Vĩ Thành lại là người làm ăn, luôn đặt lợi ích lên hàng đầu, miếng bánh từ trên trời rơi xuống này ông làm sao có thể không cần.

Cha vợ quả nhiên quá lợi hại, Kim Thái Hanh cảm thán.

Kim Thái Hanh giơ ngón cái:"Anh phục cha em sát đất."

Điền Chính Quốc cười cười không trả lời, gắp cho Kim Thái Hanh ít thức ăn, hai người lại tiếp tục ăn cơm.

Sau ngày Kim Thái Hanh trở về nhà, Điền Chính Quốc có hỏi hắn về tình hình ngày hôm đó. Hắn có nói cho cậu nghe, nhưng lại rất qua loa, hắn chỉ nói cha hắn đang suy nghĩ, còn cụ thể thì không nói. Cậu biết Kim Thái Hanh giấu cậu đôi điều, nhưng cậu không gặng hỏi, bởi cậu biết những điều hắn giấu đều là những điều khó nói, hoặc là không muốn cậu lo lắng. Cậu muốn hắn chia sẻ với cậu, nhưng không phải là do cậu ép buộc, mà là muốn hắn tự nguyện, thế nên cậu không cố gắng hỏi nữa.

...

Gần 30 tết, Điền Sâm tự mình gọi điện cho Kim Vĩ Thành, muốn mời gia đình cùng ăn bữa cơm. Kim Vĩ Thành đã nghe Kim Thái Hanh nói Điền Sâm muốn gặp mặt, tâm lý cũng đã chuẩn bị cả rồi, nhưng ông vẫn chưa nghĩ đến việc Điền Sâm sẽ tự mình gọi đến, còn nói chuyện khách sáo với ông mấy câu, làm ông đây thụ sủng nhược kinh một trận.

Hai người trò chuyện qua lại một lát, cuối cùng chọn ngày 30 là ngày gặp mặt, còn anh anh tôi tôi nói chuyện này kia một lát mới cúp điện thoại.

Cúp điện thoại xong, Kim Vĩ Thành ngay lập tức nghiến răng: Tên này chính là một con cáo già!

Ông vốn cũng là người thông minh, nhưng nói chuyện với Điền Sâm một hồi liền bị Điền Sâm dẫn dắt đến nhém tí nữa là lầm đường lạc lối. Cái gì mà nhìn bọn trẻ rất hạnh phúc, chúng ta lớn tuổi cả rồi, lo nhiều quá chỉ khiến cho tóc bạc trên đầu mọc nhiều hơn thôi, mẹ nó đúng là tức chết. Đã thế còn cùng ông nói chuyện về dự án sắp tới, giọng điệu như dâng miếng bành cỡ lớn này đến tận miệng ông, đúng là quá chiêu trò, đúng là cáo già!

Nhưng nói thật, ông không nỡ để cái bánh này mất đi tí nào. Việc này đối với công ty vô cùng tốt, cùng Điền thị hợp tác lâu dài, đây là cơ hội mười năm có một, huống hồ Điền Sâm còn mơ hồ ý chỉ lợi nhuận sẽ chia cho ông nhỉnh hơn một chút, mẹ nó có ngu gì mà không nhận.

Kim Vĩ Thành biết mình hám lợi, nhưng mà lợi thì ai mà chả cần, với lại ông cũng biết, nếu ông khăng khăng phản đối việc Kim Thái Hanh yêu đương với Điền Chính Quốc, ông sẽ vừa mất đi cơ hội này, mà còn vừa mất luôn con trai, đồng thời cũng bất hoà với Triệu Cẩm Lan và vợ.

Ông không thể dùng bất cứ cách gì để ép buộc Kim Thái Hanh, đuổi ra khỏi nhà, Kim Thái Hanh cũng có thể sống tốt, bởi vì người yêu của Kim Thái Hanh chính là chủ tịch tương lai của Điền Thị, gia tài đồ sộ đó dư sức nuôi Kim Thái Hanh cả đời. Ông cũng không thể như trong phim truyền hình mà đuổi cùng giết tận, bởi hắn có một chỗ dựa vô cùng vững chắc, thế lực còn trên ông một bậc thì đuổi thế nào. Triệu Cẩm Lan thì ủng hộ Kim Thái Hanh tuyệt đối, còn vì chuyện này giận dỗi ông, đã không để ý ông mấy ngày liền. Trần Tịnh Kỳ tuy không nói không rằng, nhưng ông biết trong lòng vợ đã ngầm đồng ý, Trần Tịnh Kỳ nhìn bề ngoài cứng rắn nhưng thật ra rất dễ mềm lòng, đặc biệt là chuyện của con trai, bà lại có lối suy nghĩ rất thoáng, sau vài ngày đã nghĩ thông suốt rồi.

Nếu Kim Vĩ Thành vẫn tiếp tục cứng rắn không đồng ý, thì con trai, mẹ và vợ, tất cả ông đều sẽ mất hết, vậy nên Kim Vĩ Thành dù không muốn vẫn phải cắn răng thỏa hiệp. Chỉ có điều trong lòng vẫn không thích chuyện này, sau này thì không biết thế nào, nhưng hiện tại thì vô cùng bài xích.

Kim Vĩ Thành thở dài, giờ chỉ trông mong vào đứa cháu nội, nếu cháu trai thì càng tốt, để nối dõi, và quan trọng nhất là, cầu mong sau này thằng khỉ đó làm người bình thường giùm cho ông nhờ.

...

Buổi tối ngày 30 tết, hai gia đình hẹn nhau tại một nhà hàng.

Điền Sâm thuê một phòng riêng, còn tới trước giờ hẹn mười mấy phút. Ông cảm thấy mình là người mời, làm sao có thể đến sau người ta được, vậy nên phải đến đây trước để chờ.

Gần đúng giờ hẹn, gia đình Kim Thái Hanh tới.

Điền Sâm, Điền Chính Quốc và Đinh Liễu Vân đồng loạt đứng dậy vui vẻ chào gia đình 'thông gia', người bên kia cũng vui vẻ khách sáo mấy câu.

Điền Chính Quốc liếc nhìn Kim Thái Hanh đứng phía sau Kim Vĩ Thành, ánh mắt dâng lên ý cười. Kim Thái Hanh cũng nhìn cậu, còn nháy mắt với cậu một cái.

Tất cả mọi người ngồi xuống quanh chiếc bàn tròn, Kim Thái Hanh thản nhiên đến bên cạnh Điền Chính Quốc ngồi xuống, hai người mắt chạm mắt một lần nữa, ánh mắt chứa đầy thâm tình. Hai người nhìn nhau một khắc, khóe miệng cũng giương lên.

Chỉ cần nhìn một cái thôi đã thấy lòng vui vẻ rồi.

Kim Vĩ Thành ở đối diện nhìn hai người liếc mắt đưa tình, thầm hít sâu một hơi. Ông cảm thấy không thoải mái với loại tình cảnh này cho lắm, như ông đã nói, hiện tại ông vẫn chưa triệt để chấp nhận được.

Điền Sâm cười nói:"Ái chà, nhìn hai đứa nhỏ hạnh phúc chưa kìa, chữ tình viết thẳng lên mặt rồi."

Kim Thái Hanh và Điền Chính Quốc không những không thấy ngại ngùng, ngược lại càng cười càng vui vẻ, tay Kim Thái Hanh ở dưới bàn ăn từ khi nào đã bắt lấy tay Điền Chính Quốc. Triệu Cẩm Lan và Trần Tịnh Kỳ bên kia cũng cười nói vài câu, chỉ có vẻ mặt Kim Vĩ Thành là hơi vặn vẹo.

Triệu Cẩm Lan nhìn Điền Chính Quốc:"Nghe nói hai đứa đã chuyển vào nhà mới rồi hả, hai đứa sống thế nào? Kim Thái Hanh đối xử tốt với con không?"

Điền Chính Quốc mỉm cười:"Anh ấy đối xử với con rất tốt."

Tay Kim Thái Hanh ở dưới bàn nhẹ nhàng vuốt ve lòng bàn tay Điền Chính Quốc.

Kim Vĩ Thành nhìn ánh mắt ôn nhu và vẻ mặt hạnh phúc của Kim Thái Hanh, có hơi thất thần. Những năm gần đây ông chưa lần nào nhìn thấy vẻ mặt này của Kim Thái Hanh, đó chính là loại vẻ mặt hạnh phúc mà người ta không thể nào diễn tả được thành lời, có vẻ cũng giống như ngày ông cưới được Trần Tịnh Kỳ vậy.

Ông nghĩ hai người đàn ông sẽ mang hạnh phúc gì được cho nhau, nhưng nhìn hai đứa trẻ hiện tại, ông có cảm giác mình đã nghĩ sai rồi.

Nói chuyện về Kim Thái Hanh và Điền Chính Quốc được thêm vài câu, phục vụ bắt đầu dọn thức ăn lên.

Hai gia đình bắt đầu dùng bữa, Điền Sâm thấy thái độ Kim Vĩ Thành đã dịu hẳn đi, thầm hiểu trong lòng Kim Vĩ Thành đã phần nào đón nhận, cũng không nói chuyện hai đứa nhỏ nữa mà chuyển sang chuyện làm ăn.

Trên bàn có rất nhiều món ngon, nhà hàng này nổi tiếng về tôm hùm, nên Điền Sâm gọi liền ba bốn con. Điền Chính Quốc cũng gắp vào đĩa mình một con, sắn tay áo bắt đầu bóc vỏ tôm, rồi đặt vào đĩa Kim Thái Hanh. Kim Thái Hanh cũng rất hưởng thụ sự chăm sóc này, gắp ăn ngon lành.

Trần Tịnh Kỳ thấy cảnh tượng này, cười mắng Kim Thái Hanh:"Tại sao lại bắt người ta lột tôm cho con, con cũng đâu còn là em bé!"

Điền Chính Quốc cười nói:"Không sao, con quen rồi ạ." Ở nhà cậu đều chăm sóc cho Kim Thái Hanh, riết cũng thành quen rồi. Người đàn ông này nhìn to xác thế thôi, nhưng thực chất chẳng khác gì trẻ con, cứ thích làm nũng cậu, muốn cậu bóc đồ ăn cho, đôi khi ở nhà còn đòi cậu bón cho ăn, nếu ở đây không có người lớn, cậu không chỉ là lột tôm không đâu, còn phải dâng đến tận miệng hắn mới chịu.

Dính người lắm, nhưng mà cậu cũng không phàn nàn gì, chỉ cảm thấy đáng yêu.

Kim Thái Hanh nuốt xuống miếng tôm ngon ngọt, thản nhiên nói:"Con là em bé của em ấy."

Điền Chính Quốc dùng cùi chỏ đẩy hắn một cái, xấu hổ nhìn Trần Tịnh Kỳ. Trần Tịnh Kỳ chỉ cười mà không nói.

Kim Thái Hanh bĩu môi, lại tiếp tục ăn, còn thuận tay đút cho Điền Chính Quốc vài miếng, hoàn toàn xem những người lớn ở đây là không khí, mặc sức ân ân ái ái.

Hai gia đình sau thời gian ngắn tiếp xúc này đã thoải mái mà trò chuyện, Điền Sâm và Kim Vĩ Thành cũng dừng bàn chuyện làm ăn, bắt đầu lấn sang những chủ đề đời thường. Kim Vĩ Thành trong lúc ăn cũng rất để ý quan sát hai đứa trẻ kia, phát hiện hai đứa ở chung vừa hòa thuận vừa vui vẻ, Điền Chính Quốc rất tinh tế và quan tâm Kim Thái Hanh. Ông quan sát được khi thức ăn vừa đặt xuống xung quanh chiếc bàn tròn xoay, Điền Chính Quốc liếc mắt thấy trước mặt là món đậu phụ tứ xuyên, liền tinh tế xoay nhẹ một cái, đẩy món đó ra xa một chút. Nước chấm cũng lựa nước chấm không cay cho Kim Thái Hanh, tự tay bóc tôm, để ý lượng rượu mà Kim Thái Hanh uống vì hắn đã từng bị viêm dạ dày, mọi hành động đều hết mực dịu dàng săn sóc, quả thật là một bạn đời hoàn hảo. Kim Thái Hanh cũng rất vui vẻ hạnh phúc, nhìn Điền Chính Quốc khóe mắt liền cong lên.

Nếu trao cho nhau được hạnh phúc, thì giới tính có gì quan trọng? Kim Vĩ Thành bỗng cảm thấy, mình đã hiểu phần nào câu nói này của Triệu Cẩm Lan rồi.

Dùng cơm xong, tài xế đưa hai gia đình về, còn Kim Thái Hanh và Điền Chính Quốc cùng về 'nhà' của bọn họ.

Về đến nhà, việc đầu tiên là đi tắm, sau đó vào bếp làm sủi cảo.

Tuy rằng bọn họ đã ăn no rồi, nhưng năm mới làm sao có thể thiếu sủi cảo được.

Hai người chia nhau làm việc, một người làm nhân, một người nhào bột, cuối cùng đặt lên bàn cùng nhau gói bánh.

Kim Thái Hanh ngồi cán bột, xong rồi để sang một bên. Hắn khẽ nhìn khuôn mặt chăm chú của cậu, hơi mỉm cười. Sự yên bình và hài hòa này khiến lòng hắn phi thường ấm áp và hạnh phúc. Hiện tại Điền Chính Quốc cùng hắn ngồi đây, trong căn nhà đầy ấp hương vị và hơi thở của cả hai, cậu ở đối diện hắn, nghiêm túc gói sủi cảo cho năm mới, tuy vậy nét cười vẫn luôn vương trong mắt cậu. Ánh mắt của Kim Thái Hanh tràn đầy ôn nhu nhìn người trước mắt, nhìn từng đường nét khuôn mặt, nhìn rất kĩ càng, rồi khắc sâu nó vào trong tâm trí, trong trái tim.

Điền Chính Quốc tay vẫn còn bận rộn, cũng không ngẩn đầu lên mà cười nói:"Nhìn chăm chú quá rồi đó, người em sắp thủng một lỗ rồi."

Kim Thái Hanh phì cười, rồi thở dài một hơi:"Trách bạn trai của anh đẹp quá, không thể ngừng nhìn được."

Điền Chính Quốc chỉ chỉ cục bột:"Lo cán bột của anh đi."

Kim Thái Hanh cười cười, tiếp tục cán bột.

"Thái Hanh, anh cán cái này mỏng quá!"

"Anh thấy đâu có mỏng đâu!"

"Thái Hanh, sao cái này dày thế? Anh cán lại đi!"

"Dày chỗ nào? Rõ ràng là vừa rồi."

"Em bảo dày chính là dày, anh cán lại đi."

"Aiz không được rồi, chúng ta đổi vị trí đi, em cán anh gói."

"Được thôi."

"Bảo bối à, hay mình đổi lại đi, anh gói một hồi là hết ăn luôn á."

"Anh mới nhận ra được điều này sao?"

"Bảo bối à, anh bỗng dưng thấy mệt quá, hôn anh một cái để anh lấy sức mà làm tiếp đi."

"Thôi anh lăn đi chỗ khác."

"Hôn anh một cái đi."

"Thái Hanh tay anh còn dính bột kìa, đừng chạm vào em!"

Hai người vừa hi hi ha ha vừa gói sủi cảo, vật vã gần một giờ đồng hồ mới xong. Điền Chính Quốc mang đi hấp, sau đó lại tắm một lần nữa. Quần áo cậu và cả mặt cậu hiện tại toàn là bột, tất cả đều là do đứa trẻ lớn xác kia mà ra.

Hai người thay phiên nhau đi tắm, lúc này sủi cảo cũng gần chín rồi. Kim Thái Hanh kéo ghế sô pha và một chiếc bàn đến cửa số sát đất, bày rượu ra, sau đó giúp Điền Chính Quốc bê chén đĩa và sủi cảo, cuối cùng là an vị ngồi trên ghế.

Đồng hồ lúc này đã là 23 giờ 30 phút rồi.

Kim Thái Hanh mở lồng hấp, một luồng khói thơm bay ra, rất kích thích vị giác. Hắn gắp ra đĩa, đưa cho cậu một đôi đũa.

Điền Chính Quốc nhìn Kim Thái Hanh thổi qua loa rồi muốn cho vào miệng, liền nhắc nhở:"Anh ăn từ từ thôi, bỏng bây giờ."

Kim Thái Hanh nghe lời thổi thổi vài cái nữa rồi mới ăn, nhưng sủi cảo mới hấp vẫn còn rất nóng, cuối cùng khi bỏ vào miệng liền nóng đén bỏng lưỡi.
Kim Thái Hanh cố gắng nhai rồi nuốt xuống miếng sủi cảo, lưỡi lúc này nóng đến khó chịu.

Điền Chính Quốc nhíu mày:"Em đã bảo rồi mà." Cậu nhích lại nâng mặt hắn lên:"Thè lưỡi ra cho em xem, coi bỏng có nghiêm trọng không."

Kim Thái Hanh ngoan ngoãn làm theo. Điền Chính Quốc nhìn trước nhìn sau, cảm thấy không nặng lắm mới chịu buông tay, mày vẫn còn hơi cau lại:"Sau này không được thế nữa, phải cẩn thận hơn biết chưa?"

Kim Thái Hanh sáp tới hôn cậu một cái, cười hì hì nói:"Tuân lệnh."

Điền Chính Quốc từ chối cho ý kiến.

Hai người tiếp tục ăn, Điền Chính Quốc gắp một miếng sủi cảo, cẩn thận thổi cho thật nguội, rồi đút cho Kim Thái Hanh, cứ như thế anh một miếng em một miếng.

Đồng hồ từng giây từng giây đếm ngược đến 0 giờ, Kim Thái Hanh và Điền Chính Quốc ngã người ra ghế, nhìn ra thành phố tràn ngập ánh đèn bên ngoài, trên tay mỗi người là một ly rượu đã sắp cạn đáy, câu có câu không trò chuyện.

Kim Thái Hanh khoác tay qua vai cậu, khẽ nghiêng đầu gọi:"Chính Quốc."

Điền Chính Quốc ngước mắt lên nhìn hắn:"Hửm?"

Kim Thái Hanh:"Em có thích trẻ con không?"

Điền Chính Quốc hơi ngẩn ra, sau đó gật đầu:"Khá thích, bọn chúng rất đáng yêu."

Kim Thái Hanh vuốt ve mái tóc cậu:"Em có muốn sinh một đứa bé không?"

Điền Chính Quốc nhìn chằm chằm Kim Thái Hanh.

Kim Thái Hanh thoáng căng thẳng, dời ánh mắt đi, vô thức nâng rượu trên tay lên.

"Anh uống nhiều rồi, đừng uống nữa."Điền Chính Quốc đè tay hắn lại, cầm ly rượu của hắn và của mình đặt lên bàn.

Hóa ra việc Kim Thái muốn nói với cậu là điều này, cậu cũng đoán ra được đây là mong muốn của Kim Vĩ Thành.

Điền Chính Quốc nhìn Kim Thái Hanh căng thẳng đến cơ thể cứng ngắc, nhẹ mỉm cười, xoa xoa tay hắn:"Cho em thời gian suy nghĩ được không?"

Làm cha không phải là một việc dễ dàng, đó là một trách nhiệm rất lớn lao. Nuôi một đứa trẻ không chỉ có tiền là đủ, mà còn phải có sự yêu thương, bảo bọc, chăm sóc, giáo dục, phải có trách nhiệm. Hiện tại cậu còn rất trẻ, trước đến nay cậu cũng chưa từng nghĩ đến vấn đề này, bây giờ Kim Thái Hanh ngỏ lời với cậu, cậu mới để ý tới một chút. Và cậu phát hiện ra rằng cậu vẫn chưa sẵn sáng, ít nhất là thời điểm hiện tại. Cậu cảm thấy bản thân vẫn chưa có thể làm một người cha, vấn đề này lại quá lớn, cậu cần thời

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net