Chương chín

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Điền Chính Quốc lau đi vết bẩn trên chiếc áo sơ mi trắng, đây chính là nước coca mà cậu bất cẩn làm đổ, và hiện tại thì chiếc áo của cậu thật tệ hại hết sức!

Sau khi ổn hơn được một chút, Điền Chính Quốc mới hài lòng đi ra. Nhưng thật không may, khi vừa bước ra chưa được bao nhiêu bước cậu đã va phải một người nào đó, chỉ vì cậu cứ nhìn mãi vào vết bẩn mờ nhạt trên phần áo sơ mi.

Bịch

Điền Chính Quốc loạng choạng lùi về sau vài bước, không may sàn nhà trơn trượt lại bất cẩn muốn ngã xuống. Vừa lúc đó, eo cậu cảm nhận được thứ gì lạ, có lẽ là một vòng tay của một người to lớn.

"Xin lỗi, cậu không sao chứ?"

Người đàn ông đó đỡ cậu đứng dậy, vì có lẽ hai chàng trai ôm nhau và đứng trong tư thế đó có vẻ không hay cho lắm, huống hồ ở đây còn là công ty.

"Tôi không sao, cảm ơn anh."

Người đàn ông đó bỗng dưng nhìn chằm chằm vào cậu, sau một lúc liền cười rộ lên:"Là Chính Quốc sao? Anh là Hiểu Nhiên, cùng khoa với em, em nhớ chứ?"

À, thì ra là hotboy Trương Hiểu Nhiên. Cậu vốn không quan tâm gì lắm với mấy tên hotboy gì đó trong trường đại học. Nhưng cái người tên Hiểu Nhiên này suốt ngày được các bạn học trong trường, đặc biệt là nữ khen ngợi, xung quanh lúc nào cũng vang lên tên anh ta, thế nên, ít nhiều gì cũng lọt vào tai cậu.

Anh ta học hơn cậu 2 năm, cũng xem là tiền bối của cậu. Học lực cũng rất tốt, cậu có gặp anh ta vài lần nhưng cũng không thân gì cho lắm. Vậy mà hôm nay gặp mặt cậu ở đây, anh ta lại bài ra vẻ mặt vui mừng đến vậy, tựa như hai người rất thân thiết và đã lâu không gặp nhau, hiện tại gặp lại thì vui mừng mà chào đón nhau vậy.

Nhưng cậu cảm thấy có chút không được tự nhiên khi nói chuyện cùng người này. Có lẽ do vốn dĩ cậu đã là người như vậy, hoặc linh cảm cho thấy bản thân cậu không nên tiếp xúc với anh ta.

"À...là tiền bối"

Cậu gật đầu với Trương Hiểu Nhiên, rồi đưa tay lên xem đồng hồ:"Đã tới giờ làm việc rồi, tôi xin phép."

Trương Hiểu Nhiên không nói gì, chỉ gật đầu, sau đó dõi theo bóng lưng của cậu đến khi không còn nhìn thấy được nữa.

...

Trịnh Hiệu Tích cho hai tay vào túi quần âu, bộ dạng hảo soái ca chầm chậm bước vào nhà hàng, khuôn mặt đẹp trai hiện lên một nụ cười mỉm, từ trên xuống dưới đều xuất hiện hình tượng tao nhã của các bậc thương gia.

Phác Trí Mân mở menu, cười khúc khích, khúc khích, có vẻ như tâm trạng đang tốt.

Hôm nay tổng giám đốc ưu ái cho Phác Trí Mân thêm một buổi trưa nữa, tất nhiên là cậu vui rồi. Huống hồ chi, đồ ăn đối với cậu rất rất quan trọng, những gì liên quan đến đồ ăn là cậu đặc biệt để tâm. Mà chưa kể đến, hắn còn nói sẽ có người bao cậu ăn, vậy thì niềm vui của cậu tăng gấp ba gấp bốn lần luôn rồi đó!

"Phác Trí Mân, lâu rồi không gặp em."

Trịnh Hiệu Tích mỉm cười, ngồi xuống ghế đối diện, ngắm nhìn gương mặt đáng yêu của người đã khiến gã thương nhớ từ lâu.

Mèo nhỏ cũng chẳng khác xưa là mấy, khuôn mặt có vẻ đã có nét trưởng thành rồi. Chỉ có điều, Phác Trí Mân dường như gầy hơn ngày trước, gò má chẳng còn phúng phính nữa, mà trở nên thon gọn hơn. Dù vậy, gã vẫn thích. Tuy rằng chẳng còn tròn tròn đáng yêu như bánh mochi, nhưng lại đặc biệt quyến rũ.

"Trịnh Hiệu Tích?" Phác Trí Mân hơi bất ngờ khi nhìn thấy người trước mặt, bao nhiêu cơn sóng cảm xúc bỗng ùa vào lòng cậu, muốn nói rất nhiều lời nhưng cuống họng nghẹn đắng, chỉ có thể thốt lên một câu:"Đã lâu không gặp."

Phác Trí Mân ngốc ngốc cười, ánh mắt dao động, con tim cũng đồng thời run lên.

"Em vẫn còn nhớ anh à?"

Nét cười trên môi Trịnh Hiệu Tích càng lúc càng đậm, chứng tỏ tâm tình của gã tốt còn hơn chữ tốt, mà người khiến gã bày ra nụ cười chân thật đến vậy thì chỉ có Phác Trí Mân, người nắm giữ chiếc chìa khóa con tim của Trịnh Hiệu Tích.

Sau bao nhiêu năm rồi, từ khi Phác Trí Mân rời đi, Trịnh Hiệu Tích đã không còn là Trịnh Hạo Thạc khi xưa nữa. Vốn dĩ bản thân là một nam nhân chăm chỉ, tốt bụng lại hòa đồng, nhưng khi Phác Trí Mân bỏ gã đi mà không để lại một lời, gã đã không còn là gã nữa.

Mà lí do vì sao nó đi, gã biết. Gã biết người đứng sau là ai.

Gã trở thành một kẻ đào hoa, ăn chơi sa đoạ, chẳng còn quan tâm đến việc học hành. Bỏ ngoài tai tất cả những lời đe doạ của ông trịnh, và cả lời khuyên của bà Trịnh. Gã gần như đã đánh mất chính bản thân mình trong một thời gian dài.

Trịnh Hiệu Tích đi tìm cậu, tìm thật lâu, nhưng cuối cùng lại chẳng có kết quả. gã biết ông Trịnh - người gã gọi là cha ấy đã chặn tất cả các tin tức về Phác Trí Mân, tất cả những gì liên quan về cậu mất sạch, cả con người cũng không biết ở nơi đâu, tựa như đã bốc hơi ra khỏi thế giới này.

Và gã tuyệt vọng, gã muốn buông bỏ.

Cho đến một ngày, Trịnh Hiệu Tích nhận được một cuộc gọi từ Kim Thái Hanh. Hắn bảo rằng đã tìm được Phác Trí Mân, đã tìm được cậu trên đất nước Anh rộng lớn, và cậu vẫn đang sống tốt.

Chỉ cần như vậy thôi, Trịnh Hiệu Tích đã yên tâm rồi.

Nhưng Trịnh Hiệu Tích không gấp gáp đi tìm, gã biết rõ rằng, hiện tại không phải là thời điểm thích hợp. Gã sẽ đợi, đợi đến một ngày cậu trở về, gã sẽ bắt đầu theo đuổi cậu, từng chút, từng chút một.

"Tất nhiên rồi!"

Trịnh Hiệu Tích mỉm cười, ánh mắt đong đầy yêu thương:"Trí Mân, đã 5 năm rồi, và anh rất nhớ em."

Phác Trí Mân không trốn tránh ánh mắt gã, đôi mắt nó khi nghe được câu nói đó bắt đầu hoen đỏ, có lẽ là do nhớ, có lẽ là do mong, và có lẽ cũng do hạnh phúc.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net