Chương hai

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Điền Chính Quốc không nói gì, thay vào đó là gật đầu như đã hiểu, bản thân cũng không muốn mất nhiều thời gian nữa, nhanh chóng rời khỏi phòng.

Luyến tiếc nhìn bóng lưng của cậu cho đến khi cậu khuất dần, hắn gõ nhịp nhịp trên bàn, ánh mắt vẫn dán chặt vào cánh cửa đã được khép lại từ lâu.

Kim Thái Hanh nhếch môi, tay chầm chậm lướt lên bàn phím điện thoại trên bàn:"Alo, Trợ lý Ngô."

...

"Chính Quốc!"

Cậu lại một lần nữa nhìn thấy trợ lý Ngô thở hồng hộc, anh ta í ới gọi cậu cho dù cậu chỉ đang ngồi một chỗ. Lần nào cũng vậy, anh ta luôn sợ chậm trễ và dẫn đến mất việc.

Ngẩng đầu lên nhìn trợ lý Ngô nhưng Điền Chính Quốc chẳng buồn mở lời, vì quá quen thuộc với con người lạnh lùng này nên anh ta cũng không phàn nàn hay cảm thấy khó chịu mà đi thẳng vào vấn đề:"Tổng giám đốc bảo em ngày mai dọn vào phòng anh ta làm việc."

Điền Chính Quốc chớp chớp mắt, hồi lâu gật đầu. Dù sao vào trong đấy cũng thoải mái hơn, không gian lại rộng rãi, có lẽ như vậy làm việc sẽ có hiệu quả.

Trợ lý Ngô biết cậu kiệm lời, cũng không nói gì thêm nữa mà xoay người trở về phòng. Sau khi anh ta rời đi, cậu cũng ngồi xuống làm việc. Bỗng dưng Điền Chính Quốc cảm thấy may mắn, rằng lần này tên giám đốc mới kia không thường xuyên bắt bẻ cậu như tên trước, cho nên cậu làm việc cũng cảm thấy dễ chịu hơn.

Bỗng nhiên cậu cười, nụ cười đầy thõa mãn. Lúc sáng tuy không muốn quan tâm chuyện tên tổng giám đốc bị sa thải kia lắm, nhưng bây giờ bỗng dưng cảm thấy thật hả dạ, vô cùng hả dạ!

Vì từ trước đến nay tên kia có tính cách rất thất thường, phải nói là vô cùng đáng ghét. Thích sai vặt, lại còn thích bắt bẻ, làm việc với tên đó quả thật là một cực hình đối với cậu. Tuy rằng bản thân quy tắc, nhiều lúc cũng rất thờ ơ, lạnh tanh tựa như xem thường sếp, nhưng cậu vẫn là tuân theo, dù sao công việc tốt như vậy để mất sẽ rất uổng phí.

Nay đổi người mới, cậu thấy cũng tốt đấy chứ.

Điện thoại bàn bất chợt reo lên, Điền Chính Quốc nhanh nhẹn bắt máy. Nhưng chưa kịp mở lời đã bị người bên đầu dây bên kia cướp lời trước:"Thư ký Điền, pha cho tôi một tách cà phê." Nói xong còn không đợi cậu trả lời đã cúp máy.

Điền Chính Quốc đặt điện thoại xuống, từ tốn rời khỏi ghế.

"Cà phê của anh."

Đặt xuống mặt bàn láng bóng ly cà phê thơm lừng còn nghi ngút khói, Điền Chính Quốc không nói gì thêm nữa, xoay người có ý định rời đi.

Kim Thái Hanh ngập ngừng, cố gắng tìm một lí do nào đó để người kia ở lại, đến khi cậu dần đưa tay chạm vào nắm cửa hắn vẫn chưa nghĩ ra được gì, chỉ biết vội vàng gọi một tiếng:"Thư ký Điền."

Đến khi gọi người ta xong, hắn mới bắt đầu cảm thấy rối rắm, không biết nên nói gì tiếp theo. Điền Chính Quốc ngoảnh mặt lại, không nói gì mà thay vào đó là nhướng mày ý bảo hắn nói tiếp. Cậu vốn dĩ là không sợ đắc tội với cấp trên, vì cậu là như thế, cho dù bây giờ trời có sập thì cái thái độ hờ hững này vẫn không một lần thay đổi.

Kim Thái Hanh nhìn Điền Chính Quốc, hầu kết khẽ chuyển động. Hắn thề rằng bộ dạng lúc này của cậu vô cùng quyến rũ, với bộ đồ công sở tuy đơn giản nhưng lại bó sát lấy đường cong trên cơ thể, nhìn cậu như thế này khiến cổ họng của hắn bất chợt khô khan.

Điền Chính Quốc nhíu mày, nhất thời cảm thấy khó chịu với sự chậm chạp của Kim Thái Hanh. Không chờ được nữa, cậu dứt khoát mở cửa đi ra ngoài, còn chưa kịp để hắn ú ớ thêm câu gì.

Mặt Kim Thái Hanh méo mó, không nhịn được một tiếng thở dài. Sao lại nhìn trúng con người lạnh lùng này cơ chứ, chẳng phải bên ngoài có rất nhiều người muốn đến với hắn hay sao? Bỗng dưng thích người này làm gì, để bây giờ lúc nào cũng cho bị ăn nước lạnh.

...

Ngày hôm sau, theo lời Kim Thái Hanh mà cậu chuyển vào phòng hắn làm. Nhưng thật bất ngờ khi mọi thứ đều được chuẩn bị sẵn, cậu chỉ việc vác cái thân xác này mà vào làm việc thôi.

Cơ mà, cái bàn này có nhất thiết phải ở đối diện bàn làm việc của hắn hay không? Chẳng phải đặt vào một góc là được rồi sao? Hà cớ gì phải đặt phía đối diện làm gì? Nhưng không sao, ở trong này không gian khá tốt, cậu còn đòi hỏi cái gì nữa.

"Anh không làm việc sao? Tổng giám đốc?"

Điền Chính Quốc nhíu mày, ngẩng đầu, dùng ánh mắt khó chịu nhìn người đối diện. Nếu như hắn không muốn làm việc thì để người khác làm, và hãy dừng cái việc đưa ánh mắt sang cậu đi.

Đã hai mươi phút trôi qua, luôn có một ánh mắt đặt trên người mình thì hỏi làm sao cậu có thể thoải mái mà làm việc? Cậu vốn không thích bị làm phiền, nay hắn cứ nhìn chằm chằm vào cậu, đương nhiên trong lòng liền sinh ra sự gắt gỏng.

Bỗng dưng cậu cảm thấy hối hận khi đồng ý chuyển vào đây.

"Nhìn một lát cũng không tốn bao nhiêu thời gian."

Giọng Kim Thái Hanh nghe qua vô cùng thản nhiên, hắn nhún vai, chống cằm tiếp tục đặt mắt vào người cậu.

"Nếu vậy, tôi xin phép ra ngoài tiếp tục công việc, thế này mãi tôi không thể tập trung."

Nói là làm, Điền Chính Quốc xếp lại những món đồ cần thiết rồi đứng dậy.

"Được rồi được rồi, không nhìn." Kim Thái Hanh xua xua tay, giọng nói gấp gáp.

Cậu hừ lạnh, quay lại tiếp tục làm việc.

Kim Thái Hanh thở dài, khoanh tay xuống bàn rồi đặt cằm lên. Bây giờ hắn không biết ai là sếp ai là thư ký nữa, nhưng nhìn bề ngoài người ta sẽ đoán cậu là sếp cho xem.

Mà phải làm sao đây, trước mặt người này là hắn không thể lạnh lùng nổi. Tương tư người ta đến nay cũng một tháng rồi, không ngờ hắn lại có duyên gặp lại.

Quán bar hôm ấy loạn vô cùng bởi bên trong xảy ra một cuộc ẩu đả không hề nhẹ, tuy rằng hắn đã xin lỗi nhưng mấy tên to con xăm hình đầy mình lại chẳng bỏ qua, nắm lấy cổ áo hắn mà giáng xuống một cú đấm.

Hắn say rồi, di chuyển còn cảm thấy khó khăn nữa kìa, nói chi đến việc đáp trả, nếu như hắn mà tỉnh táo là hắn đấm cho mỗi đứa rớt một cây răng. Nhưng mà hiện thực là hắn không thể nào đánh trả, thế là mặc cho dòng đời xô đẩy, để bọn đầu gấu ấy muốn làm gì thì làm.

Trong lúc mơ hồ, Kim Thái Hanh cảm nhận được mông mình chạm đất, sau đấy là hàng loạt âm thanh vỡ vụn của thủy tinh. Mơ màng mở mắt ra, đập vào mắt hắn là cảnh đánh nhau loạn xạ giữa bọn đầu gấu với một chàng trai. Với ánh đèn mờ mờ ảo ảo hắn chỉ có thể nhìn được một bên sườn mặt của người nọ, nhưng hắn thề! Người này khả ái vô cùng, tuy rằng bề ngoài rất mạnh mẽ mà đánh nhau với bọn đầu gấu, nhưng mà vẻ thanh tú trên mặt không thể giấu đi đâu được.

Bùm

Trúng tiếng sét ái tình luôn rồi.

Sau khi bọn đầu gấu chịu thua bởi sức mạnh phi thường của chàng trai kia, hắn mới chậm chạp đứng dậy, đi đến phía người kia. Nhưng hắn chưa kịp chào hỏi thì cô gái nào đó như từ trên trời rơi xuống, lo lắng xem xét cho cậu rồi kéo ra khỏi bar, để hắn đứng bơ vơ một mình.

Thế là hắn tương tư người ta từ đó, cơ mà không biết người ta đang ở đâu, trong tay cũng không có một chút thông tin gì nên chỉ biết ôm mối tình này trong lòng. Đến khi gặp người ta ở sảnh, hắn thật muốn ôm người đó đem về nhà. Trong lúc tỉnh táo nhìn cậu còn khả ái hơn gấp mười lần, ôi ôi khuôn mặt đó đáng yêu quá trời quá đất, hắn không chịu nổi.

Nhưng hắn cũng biết giữ liêm sỉ, chưa thân chưa thích mà vồ đến như hổ đói là toang.

Qua hai hôm tiếp xúc, Kim Thái Hanh bị cậu làm tổn thương sâu sắc, cậu vô tình với hắn. Đến bây giờ hắn không biết nên thu phục cậu bằng cách nào nữa.

Sau một lúc trầm tư không động đậy gì đến đống văn kiện trên bàn, hắn quyết định! Gọi người trợ giúp!

"Trịnh Hiệu Tích."

...

"Ca này đúng khó nha."

Kim Thái Hanh gật gù, ảo não vò vò đầu. Sau khi nghe xong câu chuyện của hắn, Trịnh Hiệu Tích rơi vào trầm tư, gã híp mắt, xoa xoa cằm nghiêm túc suy nghĩ.

Xem sét kĩ lưỡng thì con người quá quá mức vô tình và quy tắc, có lẽ sẽ rất khó khăn trong việc tán tỉnh. Trịnh Hiệu Tích vốn dĩ rất giỏi về mảng này nhưng chưa bao giờ gặp trường hợp như thế, nếu như là gã, gã sẽ sớm bỏ cuộc rồi. Nhưng bạn thân của gã là lần đầu tiên biết yêu và cũng lần đầu tiên nhìn trúng một người nên gã không thể để cho thằng bạn này ế mãi được, khó cỡ nào phải giúp nó một tay.

"Nè nhé, thả thính nhiều vô! Mặt phải dày nữa. Cho dù tỏ tình một ngàn lần, bị từ chối một ngàn lần cũng mặc kệ. Lửa gần rơm lâu ngày cũng bén, ở cạnh lâu, quan tâm chăm sóc là người ta cảm động thôi."

Kim Thái Hanh nhíu mày, cảm thấy điều này hơi bất khả thi. Trước giờ hắn chưa bao giờ làm mấy cái trò này, vì hắn chỉ chăm lo cho việc học của bản thân, bây giờ bảo hắn làm sao hắn có thể làm chứ? Huống hồ, hắn lại là người cứng nhắc, lời mật ngọt ở đâu chui ra đây?

Nhìn thấy sắc mặt thằng bạn dần trở nên khó coi, Trịnh Hiệu Tích không nhịn được tiếng thở dài.

"Hết cách rồi đó, ai bảo mày lại thích người lạnh lùng như vậy! Nghe kể ra còn vô tâm thờ hơn cả mày, mày dù sao cũng chỉ đạt ở mức thấp. Cậu ta thì thì level max luôn rồi!"

Trịnh Hiệu Tích cho vào miệng một viên kẹo cao su, vừa nhai vừa nói, thái độ đầy khinh bỉ.

"Cố gắng lên!"

Vỗ vai Kim Thái Hanh, Trịnh Hiệu Tích cầm chìa khóa tiêu sái rời khỏi, còn không quên nháy mắt với hắn trước khi khép cánh cửa lại.

Lại thở dài thườn thượt, đến hắn còn không biết hôm nay mình đã thở dài hết bao nhiêu lần. Kim Thái Hanh vò đầu bứt tai, nhảy nhảy ở trên giường, cuối cùng là ngã phịch xuống, mặt nhăn mày nhó.

"Điền Chính Quốc tại sao em không thể dễ thương như khuôn mặt của em vậy hả!"

Quản gia đứng bên ngoài cửa, lấy trong túi áo chiếc khăn màu nâu nhạt, đem lên lau đi những giọt mồ hôi nhễ nhại trên trán.

"Thiếu gia...lại vậy nữa rồi."

Sau cái ngày mà thiếu gia nhà ông say xỉn trở về, ông đã không hiểu nổi hắn nữa rồi. Người cứ thơ thẫn mộng mơ tới một chuyện gì đó, ông nhìn bề ngoài cứ tưởng thiếu gia đang tương tư. Còn hai ngày nay thì lặp đi lặp lại câu này, mỗi lần như vậy đều làm ông toát hết cả mồ hôi.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net