Chương hai mươi

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


"Chính Quốc."

"Làm sao?" Điền Chính Quốc hít hít mũi, tay vẫn đặt ở thắt lưng hắn.

"Hình như lúc nảy tôi nghe có bảo người nào là bạn trai của tôi ấy nhở?"

Đúng là có tật giật mình, sau khi nghe xong câu đó Điền Chính Quốc buông tay ra, mắt mở to nhìn Kim Thái Hanh.

"Tôi muốn về."

Điền Chính Quốc xoay người, vừa đi vừa chỉnh lại tóc.

"Phải không ta? Tôi rõ ràng là nghe thấy mà?" Kim Thái Hanh vẫn không muốn tha, đi theo sau mà cứ tiếp tục lèm bèm.

"Anh đi đâu đấy?"

Điền Chính Quốc nhanh chóng chặn cửa lại, không cho Kim Thái Hanh bước vào. Tại sao trên đời này lại có người như hắn chứ, ngang nhiên bước vào nhà người khác mà không nói một tiếng nào, người ngoài nhìn vào cứ tưởng đây là nhà hắn.

"Vào nhà em, chứ bây giờ em muốn đuổi tôi về trong bộ dạng này hả? Tôi sẽ lạnh lắm đó! Nếu như tôi mà bị cảm em nhất định phải chăm sóc tôi!"

Lại nữa rồi...

Cái bộ dạng mè nheo này...

"Tôi không thèm đôi co với người như anh!"

Điền Chính Quốc chả quan tâm nữa, một mạch đi lên lầu. Mà cái người tên Kim Thái Hanh kia dễ dàng gì buông tha, cứ lẽo đẽo theo sau, mồm thì không ngừng nói nói

"Người như tôi là người như thế nào? Là người khiến em phải lo lắng, vội vội vàng vàng đến tìm sao? Là- úi cái mũi của tôi!"

Không chịu được hàng tá câu nói của Kim Thái Hanh, Điền Chính Quốc bực bội đóng sầm cửa. Và chẳng may Kim Thái Hanh chưa kịp bước vào, đã thế còn nhém bị cái cửa kia làm gãy cái mũi đẹp!

"Em đúng là ác độc!"

Kim Thái Hanh khóc không ra nước mắt, tay xoa xoa cái mũi đỏ ửng.

"Này! Anh ăn mặc cái kiểu gì vậy?"

Điền Chính Quốc dùng khăn lau tóc, mang dép bông lạch bạch đi xuống, và đập vào mắt cậu chính là tên tự nhiên như bà điên Kim Thái Hanh đang quấn duy nhất một cái khăn tắm quanh hông và đi qua đi lại ở trong nhà.

"Quần áo tôi chưa khô, với cả của em tôi cũng không mặc vừa, giờ thì phải làm sao? Chả lẽ em muốn tôi không mặc gì?"

Điền Chính Quốc cứng họng, lơ đễnh liếc Kim Thái Hanh một cái rồi ngay lập tức chạy vào bếp, ý định muốn nấu đồ ăn tối.

"Tôi có thể hằng ngày qua đây ăn ké không?"

Kim Thái Hanh cho vào miệng thật nhiều đồ ăn, má bị thức ăn dồn đến phồng to lên, vậy mà vẫn cố chấp nói cho bằng được, tuy rằng có chút khó nghe.

Đừng mắng hắn mặt dày nhé, vì vốn mặt hắn cũng đã không còn mỏng gì khi gặp Điền Chính Quốc rồi. Không phải Trịnh Hiệu Tích đã bảo là phải mặt dày vào mới có thể rước thỏ về nhà à? Hắn chỉ đang làm theo những gì quân sư chỉ dẫn.

Nói đi cũng phải nói lại, đồ ăn Điền Chính Quốc làm ngon thật. Không phải người hắn thương nên hắn nói vậy đâu nha, đây là sự thật, đó cũng là nguyên nhân vì sao hắn cố chấp dồn thật nhiều đồ ăn vào miệng.

"Anh điên à? Tôi không có rảnh nấu đồ ăn cho anh."

"Em không cho tôi cũng sẽ qua thôi."

Kim Thái Hanh dù cố nói nhỏ thế nào cũng bị Điền Chính Quốc nghe được.

Cậu lập tức trừng mắt:"Anh dám?!"

"Thôi được rồi, tôi đùa mà đùa mà."

Kim Thái Hanh cười khì khi, gắp cho cậu miếng thịt lấy lòng.

Điền Chính Quốc hừ lạnh, đúng là tên này không bao giờ biết xấu hổ!

"Đồ anh khô rồi, mau mặc vào rồi về đi."

Điền Chính Quốc ôm quần áo trong tay, đi ra phòng khách đưa cho hắn, trực tiếp đuổi người.

Kim Thái Hanh đáp trả cậu bằng đôi mắt long lanh lóng lánh.

Nhưng làm sao có tác dụng?

"Đừng nhìn tôi bằng ánh mắt đó, vô dụng thôi!"

Kim Thái Hanh chề môi, nhận lấy quần áo trên tay cậu, lủi thủi đi vào thay.

"Tôi về nhé." Kim Thái Hanh quyến luyến nhìn cậu.

"Ừm."

Điền Chính Quốc khép cửa, nhưng Kim Thái Hanh vội vàng chặn lại.

"Tôi về thật đó."

"Ừm."

"Tôi về thật nha?"

"Ừm."

"Về á."

"Bây giờ anh có-"

Một vật mềm mềm chạm vào môi cậu rồi rất nhanh chóng rời đi, và thứ đó không phải thứ gì khác mà chính là môi của Kim Thái Hanh.

"Tôi về đây, yêu em."

Điền Chính Quốc cắn môi, có chút thất thần đứng ở cửa.

Đến khi có tiếng chuông điện thoại vang lên, Điền Chính Quốc mới sực tỉnh, vào nhà nghe điện thoại.

Vừa ấn nút nghe, đầu dây bên kia vang lên tiếng nói trộn lẫn vói tiếng nức nở:"Tiểu Quốc..."

.

"Chính Quốc, tớ...tớ.."

Điền Chính Quốc thở hổn hển, chật vật đỡ lấy Lâm Mạng Hi đang say xỉn mà khóc lóc làm loạn. Trong những tiếng lè nhè của người bên cạnh, cậu chợt nghe được hai từ 'Thái Hanh'.

Bước chân của cậu dần khựng lại, cậu quan sát Lâm Mạng Hi vẫn chưa thôi lải nhải về cái tên Kim Thái Hanh kiêm tổng giám đốc yêu quý của cậu mà lòng nhất thời chùng xuống. Rõ ràng là trên thế giới này nhiều người đàn ông tốt đến vậy, mà cô gái này vẫn yêu hắn? Vì lí do gì chứ? Chẳng phải họ chỉ gặp nhau vài lần hay sao? Tình cảm cứ như thế mà lớn nhanh tới như vậy?

Mâm Mạng Hi, cậu có thể nào đừng thích hắn không? Tớ hiện tại không thể giúp được gì cho cậu, tớ càng bất lực hơn nữa khi người Kim Thái Hanh thích lại chính là tớ. Vậy thì làm thế nào cho đúng đây?

Bên ngoài khung cửa sổ bắt đầu trắng xóa, cơn mưa bất chợt lại xuất hiện. Điền Chính Quốc xoay đầu nhìn Lâm Mạng Hi đang tựa vào vai mình, thở dài.

.

"Tối hôm qua sao em không nghe điện thoại của tôi?"

Giữa sảnh chính của công ty, nhìn thấy Điền Chính Quốc hắn liền vội vội vàng vàng chạy đến níu tay cậu, nhíu mày hỏi.

"Hỏi làm gì?"

Biểu cảm trên mặt Điền Chính Quốc lạnh tanh, nhưng so với vẻ mặt thường ngày cũng chẳng khác gì nhiều, vì thế Kim Thái Hanh chẳng mảy may hay biết điều gì, hắn chỉ cảm thấy lo lắng cho người đối diện.

"Tôi lo cho em!"

Xung quanh dần xuất hiện những đám đông, ánh mắt của hầu hết mọi người đều dán vào hai người đang níu tay níu chân giữa sảnh chính và thì thào với nhau.

Nhận ra ánh mắt của họ, Điền Chính Quốc cảm thấy có phần không thoải mái, mặc dù bản thân cậu trước nay đều chẳng quan tâm mấy đến lời nói hoặc đôi mắt của người khác. Nhưng bởi vì tối qua đã thức trắng đêm để suy nghĩ về mọi chuyện, công thêm việc Kim Thái Hanh xem mình như một đứa trẻ cần phải canh chừng từng phút, khiến cậu trở nên khó chịu và gắt gỏng.

"Tôi không phải trẻ con, không cần lo."

Ánh mắt rõ ràng tĩnh lặng, hành động buông tay còn bình thản gấp bội.

"À còn nữa, tôi muốn chuyển ra ngoài làm việc."

Cho hai tay vào túi quần, dáng đứng thẳng tắp, Điền Chính Quốc nhìn thẳng vào mắt Kim Thái Hanh, thản nhiên nói.

Kim Thái Hanh lập tức không chấp nhận:"Không được!"

Giọng nói mang nhiều phần giận dữ.

"Hôm nay em lạ lắm đấy Chính Quốc."

Nhìn vào mắt người đối diện, giọng nói lại cư nhiên trở lại như thường lệ, mang đến dịu dàng và thanh âm thì trầm khàn ấm áp.

"Xin tổng giám đốc đồng ý."

Điền Chính Quốc vẫn như thế, biểu cảm một màu khiến Kim Thái Hanh chẳng thể hiểu được cậu đang nghĩ gì.

"Tôi sẽ không bao giờ đồng ý."

Hắn không muốn cậu rời khỏi mắt hắn một giây phút nào.

"Nếu không chấp thuận, tôi sẽ thôi việc, dù sao không có tôi, công ty cũng sẽ không tổn thất đâu."

Nếu Kim Thái Hanh muốn nhìn thấy cậu mỗi khắc, thì Điền Chính Quốc lúc này lại không muốn nhìn thấy hắn dù chỉ một giây. Vì thế mà cố chấp, có thể nói cậu hèn nhát cũng được, nhưng cậu hiện tại rất muốn tránh mặt hắn, xa khỏi tầm mắt hắn, để tình cảm ấy sẽ dần bé đi và đừng vấn vương.

"Được rồi, coi như tôi thua em."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net