Chương hai mươi bảy

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Khi cả cơ thể chìm trong nước, đầu Điền Chính Quốc liền hiện ba chữ 'không xong rồi!', lạy chúa, cậu không biết bơi! Nói ra thì quá mất mặt, người trưởng thành thế này mà không biết bơi, nhưng sự thật là như vậy, sống hai mươi mấy năm cuộc đời, cậu cho tới giờ không hề biết 'bơi' này được định nghĩa ra sao.

Điền Chính Quốc không thích vận động, nên là bơi lội cậu cũng chẳng đụng vào luôn, cậu cũng chưa từng gặp trường hợp này, cho nên dứt khoát không thèm đi học bơi. Bây giờ cậu hối hận rồi, nhưng mà đã muộn.

Chân có chút đau, có lẽ bị trẹo rồi, xung quanh toàn là nước với nước, Điền Chính Quốc ít nhất cũng cao gần mét tám, chính xác là một mét bảy mươi chín, nhưng cái hồ này tận hai mét, lại không biết bơi, chân bị đau, cứ cái đà này là tiêu đời.

Điền Chính Quốc vùng vẫy trong nước, mong sao cứ thể trồi lên trên, nhưng làm cách nào cũng không lên được mà càng ngày càng chìm xuống.

Đúng lúc này, bỗng có một vòng tay hữu lực, ôm lấy cậu, kéo cậu lên.

Người đầu tiên Điền Chính Quốc nghĩ đến là Kim Thái Hanh.

Nghĩ đến cũng phải, hắn là người duy nhất ở đây, không phải hắn thì còn là ai nữa, hắn cũng không thể thấy chết mà không cứu.

Kim Thái Hanh nhanh chóng kéo được cậu lên mặt nước.

Điền Chính Quốc vuốt lấy mái tóc ướt nhẹp ra sau đầu, lau đi nước ở trước mặt mình, không ngừng hít thở.

Kim Thái Hanh một tay ôm Điền Chính Quốc, một tay chỉnh lại mái tóc ướt sũng che trước mắt mình.

Hai người đua nhau hít thở.

Điền Chính Quốc sau một hồi mới định thần lại, phát hiện hai tay mình đang đặt trên vai Kim Thái Hanh nên vội vã rụt về.

"Đặt tay lên vai tôi đi, không cẩn thận liền ngã nữa đó." Kim Thái Hanh níu tay cậu đặt lại trên vai mình, tay dưới eo cậu cũng chậm rãi kéo cậu lại sát gần. Hai chiếc áo mơ mi của cả hai giờ đã ướt hết, cơ bụng rắn chắc và cơ ngực của Kim Thái Hanh toàn bộ lộ ra. Mà Điền Chính Quốc cơ thể không giống như hắn, vì không vận động nhiều nên cơ bụng không có, thế nhưng cơ thể thiên gầy vì thế cậu không có chút mỡ thừa nào, lại mềm dẻo, xúc cảm rất tốt.

Khoảng cách gần, lồng ngực hai người hoàn toàn dán vào nhau, cả hai đều có thể nghe rõ được trái tim của đối phương đang mạnh mẽ đập loạn.

Tay Điền Chính Quốc đặt trên vai Kim Thái Hanh, dưới sự gần gũi này ánh mắt chỉ có thể đặt lên khuôn mặt hắn. Tóc Kim Thái Hanh ướt sũng, được vén ra phía sau, đôi mắt hắn hẹp dài, sóng mũi cao thẳng, đôi môi mỏng, trên mặt hắn còn đọng vài giọt nước, đang dần trượt xuống, cái này ừm...cũng quá quyến rũ người ta đi?

Điền Chính Quốc càng nhìn người đàn ông anh tuấn này, càng cảm thấy mặt mình nóng lên.

Sao có thể, sao có thể đẹp đến như vậy chứ, đẹp đến không chân thật.

Kim Thái Hanh nhìn dáng vẻ ngượng ngùng này của Điền Chính Quốc, ý cười tràn đầy, trái tim hắn mềm nhũn, cánh tay ôm cậu chặt hơn. Hắn chầm chậm nâng một tay lên, đặt lên gáy cậu, kéo gần khoảng cách giữa hai đôi môi.

Hai cánh môi chậm rãi chạm vào nhau, Điền Chính Quốc mở to đôi mắt.

Kim Thái Hanh nhấm nháp đôi môi Điền Chính Quốc như thưởng thức một món bánh ngọt ngon nhất trên thế giới này, hắn dịu dàng mút hai cánh môi cậu, trân trọng hôn từng chút một.

Điền Chính Quốc vốn muốn đẩy Kim Thái Hanh ra, nhưng lại bị sự dịu dàng của hắn kìm hãm hai cánh tay, không thể động đậy, cứ thế mặc Kim Thái Hanh mút lấy môi mình...

Điền Chính Quốc như bị thôi miên, không biết có cái gì thúc đẩy, hai tay cậu từ đặt trên vai Kim Thái Hanh dần dần đi lên, ôm lấy cổ hắn, đôi mắt cũng từng chút nhắm lại, môi không tự chủ được từ từ đáp lại.

Có lẽ là vì sự dịu dàng của Kim Thái Hanh, cũng có thể là vì rượu điều khiển tâm trí, hoặc có thể là do nụ hôn này không khiến cậu khó chịu mà ngược lại còn thấy thoải mái, nên cậu muốn một lần hưởng thụ. Phải, chính là muốn hưởng thụ, hưởng thụ nụ hôn của Kim Thái Hanh.

Kim Thái Hanh thấy Điền Chính Quốc đáp trả liền hưng phấn, lông tơ đều muốn dựng hết cả lên. Hắn mạnh mẽ hôn cậu, lưỡi cũng dần tiến công vào khoang miệng cậu, từ nụ hôn nhẹ nhàng chuyển sang nụ hôn cuồng nhiệt.

Hai người ôm chặt nhau, giữa hồ bơi xanh biếc điên cuồng trao đổi hơi thở cho nhau, như muốn hút luôn cả linh hồn của đối phương.

Không biết trong bao lâu, đến khi Điền Chính Quốc đã không còn dưỡng khí, Kim Thái Hanh mới luyến tiếc buông người ra.

Hai người thở hổn hển nhìn nhau.

Mặt Kim Thái Hanh đầy ý cười, Điền Chính Quốc thì ngượng đến đầu muốn bốc khói.

Cậu cúi đầu:"Đưa...đưa tôi lên đi, tôi muốn đi nghỉ ngơi."

Kim Thái Hanh vui vẻ, chuyện trên thành hồ lúc này đều quên sạch:"Được."

Hắn kéo cậu đến cầu thang đi lên, mình cũng theo sau.

Lên được bờ rồi cậu mới phát hiện chân mình đau, lúc nãy bị dời lực chú ý nên không cảm thấy, bây giờ đi rồi liền đau đến nhăn mặt.

Kim Thái Hanh cầm chân cậu lên xem, thấy cổ chân đã hơi sưng lên.

Kim Thái Hanh nhíu mày:"Em đi được không?"

Điền Chính Quốc không chắc lắm, nhưng cậu vẫn gật đầu:"Được." Cậu muốn mau chóng trốn khỏi đây, cậu càng nhìn Kim Thái Hanh càng cảm thấy mặt mình nóng muốn chết.

Sao lại có thể để hắn hôn như vậy chứ, còn bày ra bộ dạng hưởng thụ, đáp trả lại nụ hôn, mình đúng là uống rượu nhiều đến hỏng đầu óc rồi.

Điền Chính Quốc trong lòng phỉ nhổ mình một ngàn lần.

"Tôi đỡ em." Kim Thái Hanh choàng tay Điền Chính Quốc qua vai mình, tay còn lại ôm eo cậu, nâng cậu dậy.

Điền Chính Quốc nương theo Kim Thái Hanh đứng lên, cổ chân vì động tác lại đau, cậu nhíu mày, khẽ kêu một tiếng.

Kim Thái Hanh đau lòng, nhìn tình hình này nếu bước đi sẽ không chịu nổi, vì thế hắn dứt khoát vòng tay xuống hai chân cậu, trực tiếp bế cậu lên.

Điền Chính Quốc hoảng hồn, theo bản năng dùng hai tay níu lấy hắn, sợ ngã xuống.

Cậu nhỏ giọng:"Thả tôi xuống."

Kim Thái Hanh bước đi vững vàng:"Như vậy còn đi? Em không muốn dùng chân nữa à?" Nói xong lời này hắn đã gần đi vào trong nhà.

Điền Chính Quốc nói:"Tôi có thể đi được, mau thả tôi xuống!" Cậu không dám vùng vẫy, sợ ngã, dù sao cậu cũng là đàn ông, cân nặng không hề nhẹ, lỡ làm rộn Kim Thái Hanh chịu không nổi thì không phải mình mới là người té dập mặt hay sao?

Còn chưa nói tới chuyện bị người khác thấy thì sao? Giờ này đã khuya rồi, nhưng người làm trong nhà có lẽ còn đang dọn dẹp, cái biệt thự lớn thế này không biết có bao nhiêu người, nhìn thấy một người đàn ông bị bế kiểu công chúa thế này không phải là quá...kì quái hay sao? Còn chưa nói người bế còn là cậu chủ của họ nữa, cái việc này nếu như vào tai của cha mẹ và bà nội Kim Thái Hanh, họ sẽ nhìn mình như thế nào đây? Sẽ ra sao với Kim Thái Hanh?

Chờ đã!

Điền Chính Quốc chợt thức tỉnh, cậu từ khi nào lại sợ người khác nói gì nói kia? Không phải, cậu không phải lo lắng người khác nghĩ thế nào về mình, mà chính là cậu lo mình sẽ ảnh hưởng đến hắn, vì chuyện liên quan đến mình mà người khác sẽ thầm thì sau lưng Kim Thái Hanh, lo cha mẹ Kim Thái Hanh sẽ nghĩ nhiều.

Cậu bị sao thế này? Đầu óc hỏng thật rồi hả?

Trong lúc cậu liên miên với đống suy nghĩ của mình, Kim Thái Hanh đã đi vào trong nhà.

Lúc cậu hoàn hồn lại, đã nghe Kim Thái Hanh hỏi quản gia phòng khách được chuẩn bị là phòng nào.

Quản gia ý tứ mỉm cười:"Phòng khách cùng tầng với cậu chủ."

Biệt thự này có ba tầng, mỗi tầng đều có một phòng khách, phòng Kim Thái Hanh ở tầng hai.

Điền Chính Quốc nhìn xung quanh, không có ai, chỉ có quản gia, thở phào một hơi.

Điền Chính Quốc nói:"Thả tôi xuống."

Kim Thái Hanh nghiêm mặt:"Để em xuống, cái chân này ngày mai liền bỏ luôn."

Điền Chính Quốc nói:"Làm gì nghiêm trọng như thế!"

Quản gia lo lắng hỏi:"Chân cậu Điền bị thương sao? Nghiêm trọng không? Có cần tôi gọi bác sĩ không cậu chủ?"

Kim Thái Hanh lắc đầu:"Không sao, chỉ là bị trẹo chân, không nặng đâu." Hắn nhìn chân của cậu, nói với quản gia:"Giúp cháu chuẩn bị một túi chườm đá."

Quản gia gật đầu, đi chuẩn bị.

Kim Thái Hanh bế Điền Chính Quốc lên lầu.

____

tui già đầu rồi mà cũng hông bít bơi đây nè =))))))

____

tui già đầu rồi mà cũng hông bít bơi đây nè =))))))

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net