Chương hai mươi bốn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Điền Chính Quốc đờ đẫn ngồi dậy, cơ thể mệt mỏi.

Gần rạng sáng mới ngủ được, nhưng cậu lại theo đồng hồ sinh học mà thức dậy, không thể ngủ thêm được nữa.

Ngồi thừ trên giường một chút, sắp lại bộ não của mình, cậu bỗng dưng nhớ đến tối qua, con mẹ nó rốt cuộc cậu đồng ý cái việc gì vậy trời? Giờ hối hận có còn kịp không?

Điền Chính Quốc nhấn nhấn mi tâm, xuống giường vệ sinh cá nhân, tạm thời đem chuyện này ném sang một bên.

Chuẩn bị xong mọi thứ, cậu đến công ty.

Điền Chính Quốc sắp xếp lại lịch trình của Kim Thái Hanh hôm nay, xong rồi đến gõ cửa phòng hắn. Cậu sẽ không trốn tránh hắn nữa, cách đó xem ra cũng không tốt, thôi thì cứ đối mặt với hắn, cư xử như bình thường là được thôi.

Bên trong nói vọng ra:"Vào đi."

Điền Chính Quốc mở cửa bước vào, nhanh chóng nói:"Tổng giám đốc, buổi trưa anh có một cuộc họp, cũng sắp đến giờ rồi."

"Tối nay tôi có lịch trình gì không?" Kim Thái Hanh hỏi.

"Có, họp video với các chi nhánh ở nước ngoài." Điền Chính Quốc biết tối nay hắn bận, hỏi thêm:"Anh có muốn dời lại không?"

"Dời qua ngày hôm sau đi."

Điền Chính Quốc gật đầu.

Bàn xong việc công, Kim Thái Hanh bắt đầu nói vào việc tư:"Tối nay là mừng thọ 80 tuổi của bà nội, em nghĩ xem tôi nên tặng quà gì đây?"

Điền Chính quqốc đáp nhanh:"Có tấm lòng là được."

Nghe Điền Chính Quốc nói vậy, Kim Thái Hanh càng rối rắm hơn. Gia đình hắn không thiếu tiền, bà của hắn cái gì cũng có, trang sức quần áo mọi thứ phụ nữ thích đều không thiếu thứ nào, còn là đồ đắt tiền đồ giới hạn, Kim Thái Hanh quả thật không biết nên tặng gì.

Kim Thái Hanh còn là cháu trai duy nhất, tặng quá đơn giản cũng không được, người khác sẽ nhìn thế nào?

Nhìn lông mày nhăn lại của Kim Thái Hanh, Điền Chính Quốc không thể không giúp, cậu nghiêm túc gợi ý:"Tặng thứ bà anh muốn đi, anh có biết bà anh hiện tại bà anh muốn thứ gì nhất không?"

Kim Thái Hanh đáp ngay lập tức:" Bây giờ bà tôi muốn nhất là tôi kết hôn!" Hắn híp mắt nhìn nhìn cậu:"Hay là em kết hôn với tôi đi, như vậy chính là món quà to lớn nhất bà tôi muốn rồi đấy."

Điền Chính Quốc đối với dáng vẻ mặt dày này của Kim Thái Hanh dường như đã tạo ra một thói quen, cũng chẳng thấy lời nói gợi đòn này của hắn ảnh hưởng gì đến mình. Cậu xem đồng hồ, phát hiện đã đến giờ họp, không nói chuyện tư với hắn nữa:"Tổng giám đốc, đến giờ rồi, nên đi họp."

Kim Thái Hanh nói đến như vậy mà bộ dạng người này chả có tí gì là quan tâm, hắn bĩu môi, lấy áo vest trên ghế khoác lên người, tiêu sái bước ra ngoài.

Cuộc họp này tương đối quan trọng nên kéo dài khá lâu, khi họp xong cũng là chuyện của vài tiếng sau, đúng lúc đến giờ nghỉ trưa.

Kim Thái Hanh rời khỏi phòng họp trở lại phòng làm việc của mình, gọi điện cho trợ lý Phác, dặn dò mua giúp hắn quà mừng thọ cho bà nội, sau đó ra ngoài tìm Điền Chính Quốc.

Điền Chính Quốc đang sắp xếp lại các giấy tờ. Kim Thái Hanh đứng trước bàn cậu, gõ lên bàn vài tiếng thu hút sự chú ý.

Đợi đến khi Điền Chính Quốc ngẩng đầu lên, Kim Thái Hanh nói:"Tôi mời em ăn cơm."

Điền Chính Quốc nhìn Kim Thái Hanh một cái, rồi tiếp tục công việc của mình. Sau khi mọi thứ trên bàn đã gọn gàng, cậu trả lời hắn:"Tôi có hẹn rồi, tôi đi trước."

Điền Chính Quốc nói xong liền đi.

Cậu có hẹn với Lâm Mạng Hi, lâu rồi không gặp nhau, hôm nay trùng hợp cả hai rảnh rỗi, liền hẹn đi ăn cơm trưa. Điền Chính Quốc cũng muốn hỏi thăm cô một chút, Lâm Mạng Hi trước giờ chưa lần nào thôi bám lấy cậu, bỗng dưng lần này không xuất hiện tận hơn hai tuần, chắc là đã có việc gì, hôm qua nói chuyện điện thoại bất tiện, hôm nay cậu nhất định với hỏi cô rõ ràng.

Không đuổi theo thì không phải là Kim Thái Hanh, Điền Chính Quốc chân trước vừa đi, Kim Thái Hanh ngay lập tức đi theo, nhưng là đi phía sau.

Điền Chính Quốc quay đầu nhìn hắn.

Kim Thái Hanh biểu cảm tự nhiên nói:"Em đi ăn trưa, tôi cũng đi ăn trưa mà, chúng ta cùng đường!" Dứt lời còn cười với cậu.

Điền Chính Quốc không thể bắt bẻ hắn, quay đầu đi tiếp.

Điền Chính Quốc tiết kiệm thời gian, vì thế chẳng đi xa mà đến quán cà phê đối diện công ty, chỗ đó cũng có bán đồ ăn, không những thế còn ăn rất được.

Bước vào quán, Điền Chính Quốc liếc mắt liền nhìn thấy Lâm Mạng Hi. Lâm Mạng Hi cũng thấy cậu, vui vẻ vẫy tay.

Điền Chính Quốc ngồi xuống ghế đối diện, Lâm Mạng Hi lập tức làm nũng:"Bảo bối à, tớ nhớ cậu muốn chết."

Điền Chính Quốc biểu cảm vẫn bình thường, nhưng đáy mắt toàn là ý cười, nói:"Nghe cậu nói như vậy, còn tưởng rằng chúng ta đã ngàn năm không gặp."

Lâm Mạng Hi nắm lấy tay cậu lắc lắc:"Người ta không gặp cậu một ngày thôi là đã nhớ rồi, còn cậu chính là đồ vô tâm, chẳng nhớ nhung gì người ta cả."

Điền Chính Quốc lắc đầu, rốt cuộc cũng bị dáng vẻ này chọc cười:"Được rồi tiểu thư à, mau gọi món đi, tớ không có nhiều thời gian đâu."

Lâm Mạng Hi chọn món cho cả hai, sau khi gọi phục vụ gọi món xong, Điền Chính Quốc và Lâm Mạng Hi bắt đầu trò chuyện.

Điền Chính Quốc đi thẳng vào vấn đề cậu muốn hỏi:"Mạng Hi, gần đây có chuyện gì sao? Nói thật cho tớ nghe đi."

Lâm Mạng Hi chớp mắt, biểu cảm trên mặt mang vẻ tự nhiên, lắc đầu:" Không có chuyện gì."

"Có thật không? Cậu bỗng dưng không tìm tớ nữa tớ thật sự không quen, còn sợ rằng cậu có chuyện gì."

Lâm Mạng Hi cười cười:"Tớ thì có chuyện gì được chứ?"

"Chính Quốc, trùng hợp nhỉ, em cũng ăn cơm ở đây sao?" Lâm Mạng Hi dứt lời, Kim Thái Hanh không biết ở đâu ra bỗng dưng đi đến chỗ họ, ánh mắt ngạc nhiên, quả thật như là sự trùng hợp. Nhưng Điền Chính Quốc thấy hắn ở chỗ này, trong lòng liền rõ ràng đây không phải là sự 'trùng hợp'.

Lâm Mạng Hi nhìn thấy Kim Thái Hanh, tim ngay lập tức đập nhanh, mắt cũng không dám nhìn thẳng hắn.

Điền Chính Quốc nhạy cảm cảm nhận được sự thay đổi này của Lâm Mạng Hi, cậu liếc Kim Thái Hanh một cái, đáp cho có lệ:" Thật trùng hợp."

"Tôi có thể ngồi cùng không?" Kim Thái Hanh chưa kịp để hai người trả lời, đã mặt dày đặt mông xuống ghế.

Điền Chính Quốc cũng lười quản hắn, quay sang tiếp tục nói chuyện với Lâm Mạng Hi, dứt khoát xem Kim Thái Hanh là không khí.

Điền Chính Quốc và Lâm Mạng Hi nói được vài ba câu, cậu lại không muốn nói gì nữa, vì cậu phát hiện biểu tình Lâm Mạng Hi có chút cứng nhắc. Bên cạnh còn có thêm một người, cậu cũng không muốn nói cái gì thêm, liền chấm dứt cuộc trò chuyện.

Bầu không khí có chút kì quái, đúng lúc này phục vụ đã mang thức ăn lên.

Điền Chính Quốc khi ăn sẽ không hay chủ động nói chuyện, nếu có người hỏi cậu sẽ đáp, không mở lời trước. Mà Kim Thái Hanh mắt thấy có Lâm Mạng Hi cũng không tìm được chủ đề gì để nói. Vốn dĩ hắn chẳng phải là người nói nhiều, Lâm Mạng Hi gặp không nhiều lần lắm, không biết nên nói cái gì, cộng thêm việc ở disney land lần trước, có thể bây giờ hai người không nên nói chuyện thì hơn. Lâm Mạng Hi thường ngày nói nhiều, nhưng hôm nay trước sự xuất hiện của Kim Thái Hanh, cô ngại ngùng không nói được. Cả ba ngồi ăn, trên bàn vang lên tiếng va chạm của dao nĩa, ngoài ra không còn âm thanh nào nữa.

Kết thúc bữa cơm từ đầu đến cuối đều là trầm mặc.

Lâm Mạng Hi được tài xế đưa về, Kim Thái Hanh cùng Điền Chính Quốc trở lại công ty làm việc.

Trong thang máy, Kim Thái Hanh đưa tay lên miệng giả vờ ho khan hai tiếng:"À ừm, em giận sao?"

Trước mắt phản chiếu thân hình cả hai, Điền Chính Quốc mắt nhìn thẳng, chạm vào đôi mắt của Kim Thái Hanh trong gương, nói:"Tôi giận anh cái gì?"

"Lúc nãy tôi chỉ là muốn ăn trưa cùng em, không ngờ lại làm mọi người khó xử như vậy, thật xin lỗi." Kim Thái Hanh áy náy, hắn không cố ý, chẳng qua là hắn nhìn hai người thân thiết như vậy, có chút...không chịu được. Có trách thì trách tính chiếm hữu của hắn quá cao, hắn cũng không muốn như thế, nhưng hành động của hắn tựa như bản năng vậy, khi ở trước mặt cậu rồi thì hối hận cũng không kịp.

Thú thật trong lòng Điền Chính Quốc không giận Kim Thái Hanh, chuyện không có là gì, cậu không bụng dạ hẹp hòi đến thế. Ngược lại nhờ hắn mà cậu nhìn ra được Lâm Mạng Hi có chút gì đó không ổn, ánh mắt cô né tránh Kim Thái Hanh, biểu tình không tự nhiên.

"Không việc gì." Nói xong lời này thì thang máy 'đinh' lên một tiếng, cả hai đồng thời bước ra.

"Có thật không?" Kim Thái Hanh e dè hỏi lại lần nữa.

"Thật."

Kim Thái Hanh thở phào.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net