Chương hai mươi hai

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Vốn dĩ thang máy này đã trục trặc từ ngày hôm qua, nhưng hôm nay người ta mới đến sửa.

Mà Kim Thái Hanh vào lúc đó không hề biết đến thang máy này có vấn đề, lại nói hắn khi đó vội vàng muốn cùng Điền Chính Quốc nói chuyện rõ ràng, nên mới xảy ra việc bị nhốt ở trong.

Thời điểm những người sửa chữa đến, liền phát hiện bên trong thang máy bị hư đó có người, vì thế nhanh chóng sửa thật nhanh để đưa người ra.

Cánh cửa vừa được mở, Điền Chính Quốc ngay lập tức buông tay, thẳng tắp đứng dậy.

Kim Thái Hanh cảm nhận được đôi tay ấm áp đó đã không còn, trong lòng xuất hiện một tia hụt hẫng.

Hắn nhìn cậu đem điện thoại cho vào túi, vô cùng kiệm lời chỉ gật đầu với hắn một cái sau đó rời đi, lòng hiện tại còn xuất hiện thêm nỗi mất mát.

Điền Chính Quốc cậu đến tận cùng cũng không biết là đang nghĩ cái gì.

Khi bản thân cật lực trốn tránh, không muốn đối mặt, không muốn tiếp tục để tâm, lại vì một khoảnh khắc mà yếu mềm lo lắng cho Kim Thái Hanh.

Điền Chính Quốc không muốn nghĩ nữa, cũng không muốn tiếp tục làm khó bản thân. Bao nhiêu đó là đủ, hiện tại nếu ra sao thì cứ như vậy.

Còn về Lâm Mạng Hi...

Chỉ cần không động tâm, có lẽ là một sự giúp đỡ.

...

"Anh chờ em có lâu không?"

Phác Trí Mân mỉm cười, đôi mắt be bé híp cả lại, giọng nói mềm mại càng khiến trái tim Trịnh Hiệu Tích nhũn ra như là nước.

"Không lâu, chúng ta đi thôi." Lên xe, Trịnh Hiệu Tích cẩn thận thắt dây an toàn cho Phác Trí Mân, sau đó mới hỏi:" Hôm nay em muốn ăn gì?"

Phác Trí Mân suy nghĩ hồi lâu, đáp:" Ăn ở chỗ tuần trước chúng ta vừa đi được không? Chỗ đó đồ ăn rất được, còn kín đáo."

"Được." Trịnh Hiệu Tích cười sủng nịnh, xoa đầu cậu một cái rồi chậm rãi nổ máy xe.

Đi được một đoạn, điện thoại Trịnh Hiệu Tích reo lên.

Gã đeo tai nghe, xoay vô lăng một cái, nói alo.

Suốt cuộc trò chuyện Phác Trí Mân chỉ nghe Trịnh Hiệu Tích đáp lại một chữ 'được' trước khi tắt máy, từ đầu đến cuối đều là lắng nghe, mà càng nghe khuôn mặt gã càng ngày càng tối sầm lại.

Cậu đưa mắt sang nhìn Trịnh Hiệu Tích, hỏi:" Ai gọi thế? Có chuyện gì sao anh?"

"Là cha của anh." Dừng một chút, gã nói tiếp, trong giọng nói còn có chút kiềm nén:" Cha anh biết chuyện của chúng ta rồi."

...

Vốn dĩ chuyện của Trịnh Hiệu Tích và Phác Trí Mân là lén lút.

Cha của gã không thích Phác Trí Mân, từ lúc còn đi học, khi biết Trịnh Hiệu Tích yêu người tên Phác Trí Mân này đã không thích.

Vì theo suy nghĩ của ông Trịnh, nguyên nhân khiến Trịnh Hiệu Tích không còn giống như người bình thường, ngược lại còn yêu thích đàn ông chính là do Phác Trí Mân gây ra.

Ông Trịnh chỉ có duy nhất Trịnh Hiệu Tích là con, lại là con trai, là người nối dõi tông đường. Mà hiện tại nó lại thích đàn ông, làm sao ông có thể chấp nhận?

Trịnh Hiệu Tích biết rõ việc này, nên sau khi cùng Phác Trí Mân ở bên nhau liền giấu đi, một tuần gặp nhau không đến ba lần. Người biết duy nhất chỉ có mỗi Kim Thái Hanh. Gã biết hắn sẽ không rảnh rỗi mà nói cho cha của gã, dù sao anh em thân thiết tới vậy hắn cũng sẽ không làm như thế.

Ông Trịnh quả nhiên lợi hại, gã giấu kĩ như vậy cũng bị ông phát hiện ra.

"Vậy thì làm sao đây? Hay là em và anh đến gặp bác ấy cùng nói chuyện?" Cậu lo lắng hỏi.

"Không cần, nói chuyện với ông ấy vô ích thôi." Trịnh Hiệu Tích nắm chặt tay Phác Trí Mân, mỉm cười dịu dàng:" Anh sẽ cố gắng giải quyết chuyện này, không để chúng ta xa nhau một lần nữa."

Trịnh Hạo Thạc nói:" Tin tưởng anh."

Phác Trí Mẫn khoé mắt hồng hồng, trong lòng đã vô cùng lo sợ, thế nhưng khi chạm vào ánh mắt kiên định của gã, can đảm liền xuất hiện. Cậu nhất định sẽ cùng gã vượt qua.

Phác Trí Mân gật đầu:"Em tin anh."

...

Khi Trịnh Hiệu Tích bước vào nhà, đã nhìn thấy ông Trịnh nghiêm nghị ngồi ở ghế sô pha trong phòng khách.

Năm nay Trịnh Mãn năm mươi, tuy vậy bề ngoài lại không giống như số tuổi của ông, ông thoạt nhìn vô cùng trẻ, khuôn mặt cùng Trịnh Hiệu Tích giống nhau hết bảy phần. Thân hình cũng rất to lớn, bộ dạng nghiêm túc liền trông cực kì doạ người.

Tính cách của ông thì có chút nóng nảy, nhưng lại là người suy nghĩ thận trọng, khi quyết định cái gì, làm cái thì không một ai có thể cản ngăn, bao gồm luôn cả việc của Trịnh Hiệu Tích.

"Cha." Trịnh Hiệu Tích gọi một tiếng, bản thân cũng ngồi xuống ghế ở phía đối diện.

Trịnh Mãn không vội đáp lời, chỉ là nâng tách trà lên uống một ngụm, giọng điệu lạnh nhạt mà ra lệnh:"Mau chóng kết thúc."

Trịnh Hiệu Tích biết "kết thúc" ở đây là gì, gã cũng không bất ngờ gì mấy hoặc cảm thấy kích động, vì hành động này đã nằm trong dự đoán của gã. Trịnh Hiệu Tích vẻ mặt bình thản, giọng nói cũng thật bình thản:" Không thể theo ý cha."

"Anh đây có phải là đã đủ lông đủ cánh, cho nên không còn xem cha anh ra cái gì nữa? Tôi nói cho anh biết, anh chỉ có thể nghe theo mệnh lệnh của tôi, nếu không có tôi anh chắc chắn cũng không thể làm được cái gì!"

Trịnh Mãn lúc này không còn giữ nổi bộ dạng bình tĩnh nữa, ông đập bàn một cái, khiến nước trà trong tách sóng sánh đổ ra, ngón tay ông chỉ lên mặt Trịnh Hiệu Tích nghiến răng nói:"Tình yêu giữa nam nhân và nam nhân thì ra cái thể thống gì! Anh mau chóng giải quyết cho xong người kia và quay về đây cùng tôi vào công ty, anh đừng quên anh vẫn là người thừa kế!"

Trịnh Hiệu Tích không nói gì, chỉ cúi đầu.

Suy cho cùng thì những lời ông nói không phải là sai, hiện tại không có ông thì gã cũng không thể làm nên cái gì. Trịnh Hiệu Tích từ sau khi Phác Trí Mân đi đã không chịu chăm chỉ học hành, chỉ biết la cà ăn chơi. Vì thế cho tới bây giờ gã chính là người vô công rỗi nghề, nếu không nhờ vào tiền của Trịnh Mãn gã cũng chẳng biết phải kiếm tiền ở đâu mà tiêu sài.

Nhưng sau khi tìm được Phác Trí Mân, Trịnh Hiệu Tích đã không còn ăn chơi như trước kia nữa, chỉ là gã vẫn không tìm công việc gì để làm. Bản thân gã cũng chẳng thích tham gia vào cái công ty gì đó của cha gã, lại không muốn làm cái gì mà người thừa kế. Trịnh Hiệu Tích chỉ đơn giản muốn tìm một công việc nhỏ, công việc tay chân cũng được, rồi sau đó cùng sống cuộc sống an nhàn vui vẻ với Phác Trí Mân cả cuộc đời này. Tuy rằng suy nghĩ này của gã thập phần ích kỉ, lại giống như một kẻ hèn nhát chỉ biết bỏ mặc mọi thứ mà trốn chạy. Thế nhưng, chỉ có như vậy gã mới có thể giữ được ánh sáng duy nhất của gã.

Nhưng cuộc đời không như là mơ, chưa kịp làm gì đã bị ông Trịnh biết hết. Trịnh Mãn mà quyết, sẽ làm. Trịnh Hiệu Tích lần này cãi lời, nhất định sẽ bị ông Trịnh ép đến đường cùng. Ông Trịnh vừa có quyền vừa có thế, muốn triệt đường sống của gã là việc dễ như trở bàn tay.

Trịnh Hiệu Tích không phải là chưa tưởng tượng đến, thế nhưng gã không sợ, để bảo vệ tình yêu này nên cái gì cũng không sợ. Phác Trí Mân tin tưởng gã như vậy, nhất định không thể để cậu thất vọng.

Trịnh Hiệu Tích cúi đầu thật lâu, một lời cũng không nói. Ông Trịnh lúc này cơn giận đã vơi đi nửa phần, thế nhưng đôi mày vẫn nhíu chặt, ánh mắt sắc bén nhìn chằm chằm đỉnh đầu Trịnh Hiệu Tích.

Trịnh Mãn không nói Trịnh Hiệu Tích cũng không nói, bầu không khí liền trở nên vô cùng quỷ dị, xung quanh im ắng đến tiếng kim rơi còn có thể nghe thấy.

Trịnh Mãn bắt đầu không kiên nhẫn, ông mấp máy môi muốn lên tiếng, đột nhiên nhìn thấy Trịnh Hiệu Tích đứng dậy, lời muốn nói ra liền trở lại trong bụng.

Khuôn mặt Trịnh Hiệu Tích mang vẻ mệt mỏi, nhìn vào đôi con ngươi màu đen kia nhất thời không nhìn ra bất cứ thứ gì. Trịnh Mãn vốn dĩ nghĩ rằng Trịnh Hiệu Tích đã chịu nghe lời, lập tức đắc ý cong khóe môi. Chỉ là chưa đắc ý bao lâu đã nghe Trịnh Hiệu Tích nói rằng:"Xin lỗi, cha. Làm cha thất vọng rồi, con sẽ không rời xa em ấy bằng bất cứ giá nào!" Dứt lời, cúi gập người, bỏ đi.

...

Ngoài trời bắt đầu đổ mưa.

Nhìn những hạt mưa ngoài khung cửa sổ, bỗng nhiên làm Điền Chính Quốc nhớ đến ngày hôm đó trên xe taxi, bên cạnh cậu là Lâm Mạng Hi vẫn cứ lảm nhảm về 'Kim Thái Hanh'.

Càng nghĩ lòng càng cảm thấy nặng nề, mà chẳng hiểu vì sao vẫn không thể đá nó ra khỏi đầu.

Mà nhắc đến Lâm Mạng Hi mới nhớ, dạo gần đây vẫn chưa gặp cậu ấy.

Từ sau ngày hôm đó đã hơn hai tuần, Điền Chính Quốc vẫn chưa gặp lại Lâm Mạng Hi, cũng không biết tại sao cô không liên lạc với cậu, mà cậu cũng vì bận rộn công việc mà quên mất.

Như trước đây là đã hằng ngày bám dính lấy cậu, đi xung quanh cậu líu ra líu rít, một phút cũng không để cậu yên. Bây giờ thời gian qua lâu như vậy mà còn không xuất hiện, cậu vừa thấy không quen lại vừa lo lắng.

Điền Chính Quốc gọi điện cho Lâm Mạng Hi.

Tiếng chuông ngân dài, thật lâu mà không ai nhấc máy. Điền Chính Quốc gọi thêm vài lần nữa, cuối cùng không khác gì những lần trước đó.

Điền Chính Quốc ngẩng đầu, ngắm màn mưa ở ngoài cửa kính, nghe âm thanh ngân vang trong điện thoại, thở dài, tâm tình phiền muộn.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net