Chương hai mươi lăm

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Buổi chiều tan làm, Kim Thái Hanh lái xe đưa Điền Chính Quốc về nhà, Điền Chính Quốc muốn cự tuyệt cũng không được, tên này căn bản cứng đầu.

Kim Thái Hanh đưa người về xong, lại quay đầu xe trở về nhà mình.

Kim Thái Hanh dùng 2 tiếng đồng hồ để chuẩn bị, đó là thời gian bao gồm tắm rửa và chọn quần áo, hắn kĩ càng từng thứ một. Khi đứng nhìn mình trước gương, hắn phi thường hài lòng.

Hoàn tất, Kim Thái Hanh cầm quà Phác Trí Mân đã chuẩn bị đi ra ngoài.

Kim Thái Hanh theo con đường quen thuộc đến nhà Điền Chính Quốc, đậu xe dưới nhà, hắn gọi điện thoại cho cậu.

"Alo?"

"Tới rồi sao? Tôi ra ngay đây." Kim Thái Hanh nghe được tiếng loạt xoạt truyền qua điện thoại, kế đó là thấy cửa được mở ra.

Thấy được người, đồng tử Kim Thái Hanh dãn ra, trái tim đập kịch liệt.

Quần áo Điền Chính Quốc mặc hôm nay màu xám, so với bộ của hắn giống nhau vài phần, nhìn tựa như là đồ đôi. Cậu còn đổi kiểu tóc, mái tóc thường ngày chẻ 7 3 nay được vuốt lên gọn gàng, lộ ra vầng trán bóng loáng, có thể nhìn rõ thêm được đôi mắt to tròn. Vì kiểu tóc này mà ngũ quan tinh xảo toàn bộ đều được nhìn rõ, đôi mắt sáng, sóng mũi cao, môi đỏ hồng...

Mẹ nó nhìn thật muốn cắn một phát.

Khi lên xe, Điền Chính Quốc nhìn âu phục của Kim Thái Hanh:"À, tôi thích nhất là màu xám, không biết lại trùng hợp như vậy."

Kim Thái Hanh mỉm cười:"Nhìn giống một đôi nhỉ?"

Điền Chính Quốc nâng đồ trên tay lên, bẻ lái sang chủ đề khác:"Đây là quà tôi mua cho bà của anh, không biết nhìn có ổn không." Sau đó cậu lấy chiếc hộp trong túi, mở ra, bên trong là chiếc vòng tay bằng ngọc, thiết kế tinh tế, hoa văn hài hòa.

Thật là trùng hợp, hắn cũng mua một chiếc vòng ngọc. Cái này người ta gọi là tâm linh tương thông đúng không?

Kim Thái Hanh chăm chú nhìn, cảm thấy rất đẹp, còn rất phù hợp với sở thích của bà nội, hắn nói:"Đẹp lắm, bà tôi cũng rất thích vòng làm bằng ngọc, em rất có mắt nhìn." Hắn dừng lại một chút, sau đó nói:"Mà khoan đã, em mua lúc nào vậy?"

Kì lạ, Kim Thái Hanh là người đưa Điền Chính Quốc về nhà, một đường về thẳng nhà, vậy em ấy mua từ lúc nào?

"Tôi liên hệ với một người, người đó chuyên về đồ bằng ngọc, buổi trưa gửi cho tôi vài mẫu, tôi chọn xong liền gửi đến cho tôi." Điền Chính Quốc cất vòng lại trong hộp, đóng lại, không biết vì lí do gì lại đi hàn huyên với Kim Thái Hanh:"Tôi gọi người đó bằng chú, người đó là bằng hữu của cha tôi, rất thân thiết, có thể nói ông ta là nhìn tôi lớn lên."

Kim Thái Hanh liếc nhìn cái tên khắc trên hộp, cả kinh:"Chú của em là Hà Cẩn?"

Điền Chính Quốc gật đầu, danh tiếng của Hà Cẩn không phải là nhỏ, Kim Thái Hanh biết đến ông không phải là điều gì lạ. Hà Cẩn là người chuyên về vòng ngọc, đồ của ông tất cả đều là đồ đáng giá, thiết kế không quá độc đáo, thế nhưng đầy tinh tế sang trọng. Đồ của Hà Cẩn được rất nhiều người yêu thích, nhưng mấy năm gần đây Hà Cẩn không còn kinh doanh loại vòng ngọc này nữa, người tìm đến ông ta không ít, thế nhưng người này dứt khoát cự tuyệt, không lí do gì cả, chỉ là ông không muốn làm nữa thôi.

Vậy mà Điền Chính Quốc này chỉ cần một câu liền cầm được trong tay, còn cùng người kia quan hệ không tồi, rốt cuộc thân phận thật sự của người này ra sao đây?

Nhưng Kim Thái Hanh không muốn tự mình tìm hiểu sâu về gia đình của Điền Chính Quốc, chỉ là muốn mọi chuyện diễn ra tự nhiên.

Kim Thái Hanh nói:"Quà này thật sự rất quý giá nha, vừa quý lại vừa có lòng thành, bà tôi chắc chắn thích."

Điền Chính Quốc gật đầu, sau đó trong xe không còn âm thanh gì nữa.

Không bao lâu đã đến nơi.

Trước mắt là ngôi biệt thự mang phong cách Châu Âu, nhìn xa xa đã thấy căn nhà được thấp sáng bởi ánh đèn vàng sang trọng. Xe vừa vào cổng, đã thấy ngay một đài phun nước, xung quanh là hàng loạt các loại xe xa xỉ, vệ sĩ có thể đếm đến hơn một trăm người, khách mời đều là người không quan chức cấp cao thì cũng là công ty lớn tiếng tăm vang dội, ai nấy đều ăn mặc đẹp đẽ, cầm theo quà lớn quà nhỏ bước vào trong.

Kim Thái Hanh đem quà của cả hai ném cho vệ sĩ cầm, sau đó hắn và Điền Chính Quốc đồng loạt đi vào. Trong sảnh được trang hoàng lộng lẫy, đèn chùm phía trên ánh lên ánh sáng vàng, khung cảnh xung quanh mang đầy phong cách Châu Âu, tạo cho bầu không khí nồng đậm hương vị quý tộc. Khi hai người bước vào trong, ngay lập tức nhận được sự chú ý của tất cả mọi người trong đại sảnh.

Kim Thái Hanh cao lớn khí chất ngời ngời, khuôn mặt đẹp như tượng tạc, quần áo thiết kế vừa vặn, tôn lên cơ thể hoàn mĩ, cả người từ đầu đến chân tựa như phát sáng. Người bên cạnh cũng chẳng kém cạnh bao nhiêu, vẻ đẹp này tựa như bước ra từ trong tranh, tướng mạo hoàn hảo đến chói mắt, khí chất cùng Kim Thái Hanh khó có thể mà đem ra so sánh, như đã là từ trong xương cốt ra. Cả hai mặc trang phục chín phần giống nhau, người ngoài nhìn vào liền có thể nhận định thành một đôi, hai người vừa bước vào không lâu, liền như trở thành trung tâm của cả đại sảnh.

Thân phận của Kim Thái Hanh không nhiều người biết đến, từ nhỏ hắn đã ở nước ngoài, đến hiện tại rất ít khi xuất đầu lộ diện ở những nơi thế này, bữa tiệc hắn tham gia từ khi trở về nước đến nay chỉ có duy nhất bữa tiệc kỉ niệm thành lập công ty. Mà ngày hôm đó hắn mang danh phận là lãnh đạo cấp cao đến dự, còn hôm nay là mang thân phận của một người cháu trai đến, rất khác biệt.

Có một số người ở đây biết đến hắn, cũng có một số người không biết đến, người biết thì đầy thán phục, người không biết nhiễm nhiên đều bị ánh hào quang từ nơi hắn chiếu đến lóa mắt, miệng toàn là những câu cảm thán, ánh mắt nhìn hắn sáng tựa đèn pha ô tô, đặc biệt là các thiếu nữ.

Quản gia đứng ở gần đó, nhìn thấy Kim Thái Hanh liền đi đến:"Thiếu gia, cậu đến rồi. Cậu đến trễ thế, bà chủ chỉ chờ cậu thôi đấy."

Kim Thái Hanh mỉm cười nhìn ông:"Bận chuẩn bị ấy mà, không làm bà nội hài lòng bà sẽ mắng cháu mất."

Quản gia vui vẻ cười nói:"Cậu trước giờ có bao giờ không làm bà chủ hài lòng đâu chứ, nào, tôi dẫn cậu đến chỗ bà chủ."

Kim Thái Hanh gật đầu, kéo Điền Chính Quốc đi theo sau quản gia, mắt cũng không buồn liếc đến những người xung quanh đang đưa mắt về phía mình, một đường đi thẳng về phía trước, hướng về người ngồi trên sô pha rộng lớn, người đó chính là bà nội của Kim Thái Hanh - Triệu Cẩm Lan.

Triệu Cẩm Lan năm nay 80 tuổi, mặt có nếp nhăn, thế nhưng không quá dày đặc, người bề ngoài nhìn khỏe mạnh, xem qua là bảo dưỡng vô cùng tốt. Bà một thân quần áo sang trọng, tóc búi cao, động tác tay chân tao nhã, khuôn mặt toàn là ý cười, khi nhìn đến Kim Thái Hanh còn nồng đậm hơn.

"Bà nội." Kim Thái Hanh gọi một tiếng, đi đến ôm vai bà.

Triệu Cẩm Lan vỗ vỗ Kim Thái Hanh, cười nói:"Bà chờ mỗi cháu đấy."

Triệu Cẩm Lan liếc nhìn người đàn ông đứng bên cạnh Kim Thái Hanh, hỏi:"Đây là ai?"

Kim Thái Hanh mỉm cười, đặt tay lên thắt lưng Điền Chính Quốc, đẩy nhẹ cậu lên phía trước, nói:"Giới thiệu một chút, đây là bạn của cháu, tên Điền Chính Quốc." Nói xong như có như không vuốt ve thắt lưng cậu một cái, động tác nhẹ nhàng, sau đó buông lỏng tay.

Hành động nhanh chóng chỉ trong vài giây, tại nơi đông người ồn ào khó có thể nhìn ra được, nhưng Triệu Cẩm Lan ngồi ở trước mặt hai người, hết thảy việc diễn ra đều bà thu hết vào tầm mắt.

Bạn của Kim Thái Hanh sao? Kim Thái Hanh trước tới nay không có ai là bạn ngoài Trịnh Hiệu Tích cả, nay lại thêm một người, còn dẫn về tận nhà lớn giới thiệu với bà, ánh mắt đặt trên người cậu còn nhu hòa tới như vậy, thân phận người này không phải là đơn giản. Xem ra mấy vị tiểu thư bà chuẩn bị cho Kim Thái Hanh xem mắt lần này đã không thể lộ diện trước mặt hắn rồi, thật là đang tiếc.

Điền Chính Quốc không hề vì hành động gì mà mất tự nhiên, cậu lễ phép cúi gập người, cười nói:"Cháu chào bà."

Người lớn đối với những đứa trẻ lễ phép sẽ luôn có cảm giác hảo cảm, Triệu Cẩm Lan quan sát Điền Chính Quốc một chút, cảm thấy rất thích đứa bé này, bà vỗ vỗ chỗ ngồi phía bên trái mình:"Nào, đến đây ngồi với bà." Kế đó nói với Kim Thái Hanh:"Con cũng ngồi đi."

Kim Thái Hanh qua phía bên phải bà ngồi xuống.

Cũng đã một đoạn thời gian ngắn hai không gặp bà nội, Kim Thái Hanh có chút nhớ bà, hôm nay có thời gian bên bà liền tận dụng cùng bà trò chuyện. Triệu Cẩm Lan là người dễ gần dễ nói chuyện, cho dù Điền Chính Quốc có phần ít nói nhưng cũng bị sự vui vẻ của bà ảnh hưởng nên nói nhiều hơn một chút. Chủ đề đều do Triệu Cẩm Lan xây dựng, ba người trò chuyện vô cùng vui vẻ, bầu không hài hòa.

Triệu Cẩm Lan rất thích Điền Chính Quốc, tất cả đều biểu hiện hết ra bên ngoài, Kim thái hanh nhìn thế này, rất cao hứng.

Được một lúc, Kim Thái Hanh nói:"Bà nội, cháu đi tìm cha cháu đây, cháu có chút chuyện muốn bàn với ông ấy."

Triệu Cẩm Lan oán giận nói:"Aiz, các người cứ toàn là công việc, có nhớ hôm nay là ngày của ta không vậy hả?"

Kim Thái Hanh cười híp mắt với bà.

Triệu Cẩm Lan không chịu nỗi chú cún đáng yêu này, khoác tay nói:"Tiệc sắp bắt đầu rồi, mau chóng quay lại với ta đấy." Bà dừng lại một chút, liếc sang cậu bé đang ngồi bên cạnh mình, cố ý nói chậm rãi:"À đúng rồi, ta còn muốn giới thiệu cho con một người, người này ta đã xem kĩ rồi, phi thường xứng đôi với con nha, lần này con đừng hòng trốn."

Đôi mắt Điền Chính Quốc có chút gợn sóng, sau một giây đã trở lại bình thường, nhưng lại dễ dàng bị Triệu Cẩm Lan nhìn ra.

Triệu Cẩm Lan cong môi.

Kim Thái Hanh nhìn Điền Chính Quốc một cái, thấy vẻ mặt cậu không biến đổi gì, cười bất đắc dĩ. Hắn nói với bà:"Bà nội à..."

"Không phải muốn đi tìm cha con sao? Đi mau một chút." Triệu Cẩm Lan nhanh chóng đuổi người.

Điền Chính Quốc mắt thấy Kim Thái Hanh muốn đi, cậu cũng muốn đi, vì thế định xin phép, nhưng lời chưa kịp nói đã bị một câu của Triệu Cẩm Lan nhấn nút chạy ngược về.

"Chính Quốc ở đây chơi với ta nhé." Nụ cười phúc hậu trên môi bà khiến Điền Chính Quốc một lời từ chối cũng không thể thốt lên được.

Kim Thái Hanh trên đường tìm cha mình gặp không ít người chủ động bắt chuyện với hắn, một số hắn cũng có quen biết, một số hắn đã từng gặp ở buổi tiệc trước, một số không biết đến. Nhưng hắn vẫn lịch sự cùng đối phương trò chuyện, hai bên khách sáo với nhau vài câu, cùng uống vài ngụm rượu, nói dăm ba câu chuyện về kinh doanh, chỉ như vậy đã tốn của hắn kha khá thời gian.

Đến khi tìm được cha hắn thì bữa tiệc đã sắp bắt đầu, thời gian eo hẹp này không đủ để bàn chính sự.

Kim Vĩ Thành thấy Kim Thái Hanh, gọi hắn đến.

"Cha." Kim Thái Hanh nhìn người bên cạnh, mỉm cười lễ độ:"Chú Trịnh."

Trịnh Mãn cười tươi, thân thiết vỗ vỗ lưng hắn:"Lâu quá không gặp cháu rồi, lớn lên tuấn tú thế này, còn tài giỏi, Vĩ Thành đúng thật là có phúc."

Kim Thái Hanh cũng cười:"Chú Trịnh quá khen rồi ạ."

Trịnh Mãn và Kim Vĩ Thành là bằng hữu lâu năm, giao tình tốt, hai bên gia đình lúc còn trẻ còn hứa hẹn với nhau nếu một người sinh con trai một người sinh con gái sẽ đính ước cho cả hai, làm cho hai bên gia đình thân càng thêm thân. Thế nhưng đáng tiếc lại sinh ra hai đứa con trai, sau đó hai bà mẹ hai bên cũng không còn sinh con nữa. Hai bên gia đình thấy đáng tiếc, thế nhưng sinh con trai hay con gái đều là do ý trời, đây là điều không thể cưỡng cầu, tuy rằng không thể làm thông gia, nhưng hai đứa sau này vẫn có thể trở thành anh em tốt. Nếu như đời cha không thể làm thông gia, vậy sau này để hai thằng con trai này làm thay cũng được, đó chính là suy nghĩ của hai người đàn ông trước mắt này đây.

Kim Thái Hanh cùng Trịnh Hiệu Tích quả thật là trở thành anh em tốt, thế nhưng còn việc làm thông gia hay không thì chẳng ai biết trước được. Hai người này căn bản là không thích phụ nữ, có thể có được con ruột hay không chính là một ẩn số, nói chi đến việc làm thông gia. Mà đến cái việc thích đàn ông đã đủ đả kích Trịnh Mãn và Kim Vĩ Thành rồi, làm gì có cơ hội nghĩ đến việc con cái.

Mà nghĩ đến việc này Kim Thái Hanh mới để ý đến, hình như hắn không nhìn thấy Trịnh Hiệu Tích? Hai bên gia đình thân thiết như vậy, hôm nay lại tiệc lớn thế này không lí nào Trịnh Hiệu Tích không thể có mặt.

Kim Thái Hanh hỏi Trịnh Mãn:"Chú Trịnh, Hiệu Tích hôm nay bận gì sao? Sao hôm nay không đến ạ?"

Vẻ mặt tươi cười của Trịnh Mãn khẽ cứng lại, nhắc đến thằng con trời đánh kia trong lòng Trịnh Mãn lại xuất hiện một ngọn lửa, cuồn cuộn dâng lên muốn trào ra ngoài. Nhưng ông nhanh chóng áp chế lại, cố gắng giữ vẻ mặt, nói:"À, đúng là hôm nay có chút việc."

Kim Thái Hanh đã thấy có gì lạ, nhưng cũng không hỏi thêm gì nữa, chỉ gật đầu:"Tiệc sắp bắt đầu rồi, chúng ta đến chỗ bà nội thôi."

Kim Vĩ Thành và Trịnh Mãn gật đầu, ba người cất bước đi đến chỗ Triệu Cẩm Lan.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net