Chương hai mươi mốt

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Thời gian gần đây Kim Thái Hanh có cảm giác Điền Chính Quốc đang tránh mặt hắn.

Cậu từ chối tất cả cuộc hẹn từ hắn, bản thân vốn dĩ luôn đi làm rất sớm, nhưng chẳng biết vì lí do gì mà gần đến giờ làm việc mới có mặt, hầu như đều là sau khi hắn tới.

Hắn vẫn chưa khẳng định được là cậu có tránh hắn hay không, cho đến ngày hôm nay.

Hôm nay hắn cố tình đến công ty bằng một chiếc xe khác và bảo tài xế đậu xe lại chỗ gần đó, chậm rãi quan sát. Hắn kéo cổ tay áo sơ mi lên cao, nhìn giờ trên chiếc đồng hồ đeo tay. Hiện tại đã 6 giờ 45 phút, chỉ còn 15 phút nữa sẽ đến thời gian làm việc.

Kim Thái Hanh hướng mắt nhìn xung quanh, vẫn chưa thấy người đang tìm. Nhưng cũng rất nhanh chóng người nọ đã xuất hiện.

Điền Chính Quốc đi ra từ quán cà phê đối diện công ty, đứng ở đó một chốc lại liếc nhìn giờ trên điện thoại.

5 phút nữa sẽ bắt đầu làm việc

Điền Chính Quốc vẫn đứng đó, tựa như đang chờ đợi thứ gì đó.

Mà thứ gì đó, chính là hắn.

Cậu dạo gần đây chính là ngồi ở quán cà phê đối diện công ty chờ hắn đi vào trong, bản thân không lâu sau đó sẽ chậm rãi bước vào. Cốt là không muốn hắn nhìn thấy mình.

Điền Chính Quốc rõ ràng đang cố ý tránh mặt Kim Thái Hanh.

Đã gần đến giờ, cậu cũng không thể đứng đây thêm nữa, đành đi lên. Hắn nhìn thấy cậu vào trong công ty thì nhanh chóng mở cửa xe ra, vội vàng chạy vào trong.

"Chính Quốc!"

Nghe được tiếng Kim Thái Hanh gọi mình, Điền Chính Quốc tựa như làm chuyện xấu mà bị người khác phát hiện, tức thời tay chân cứng nhắc, chột dạ xoay người.

Cậu cố gắng điều chỉnh lại tâm trạng, nói:"Tổng giám đốc."

"Em đến đây, chúng ta cần nói chuyện!"

Sắc mặt Kim Thái Hanh rất nghiêm túc, giọng nói trầm mang vẻ tức giận bị kìm nén. Hắn vừa nói dứt câu, đã trực tiếp kéo cậu vào thang máy dành riêng cho cấp cao, rồi ấn nút lên tầng.

"Anh có việc gì cần dặn dò sao?"

Điền Chính Quốc vẫn duy trì vẻ mặt bình thản cho dù trong lòng đã không yên như vẻ bền ngoài của cậu, Kim Thái Hanh nhìn vào khuôn mặt ấy càng có thêm ham muốn giết người!

"Em đang cố ý không muốn thấy tôi đấy à? Nhìn tôi đáng ghét đến thế sao?"

"Đương nhiên là không." Những lời này Điền Chính Quốc chỉ biết chôn vào trong lòng.

"Tổng giám đốc, dạo này công việc rất bận rộn." Dừng một chút, quan sát sắc mặt và đôi mày đang nhíu chặt của hắn, cậu nói:"Tôi..."

Lời chưa kịp nói hết đèn điện bỗng dưng tắt, thang máy đang di chuyển lên tầng cũng dừng lại.

Trong bóng tối đột nhiên truyền tới một hơi thở hỗn loạn.

Kim Thái Hanh bịt chặt hai tai, sợ hãi ngồi xổm xuống, lắp bắp những câu không rõ ràng.

Điền Chính Quốc đang hoang mang thì nghe được giọng hắn, lập tức đem điện thoại di động ra, luống cuống mở đèn flash tìm Kim Thái Hanh đang cố ép mình vào trong cùng của thang máy.

Hắn nhìn ánh sáng le lói từ điện thoại của cậu, tâm trạng rốt cuộc cũng tốt lên một chút, tuy nhiên vẫn còn sợ hãi đến tay chân run rẩy.

Hắn sợ bóng tối, rất sợ bóng tối.

Ngày trước khi còn bé, hắn đã từng bị bắt cóc. Nguyên nhân là do chuyện trên thương trường của người lớn, vì đi đến bước đường cùng và lòng thù hận nên đã bắt cóc hắn, ép cha hắn đem tài sản của ông giao lại cho gã toàn bộ. Thật đúng là một cầu hết sức quá đáng, gã ta chính là muốn cha hắn không còn thứ gì trong tay, nếm mùi cảm giác đi vào ngõ cụt như gã đã từng.

Hắn bị gã đàn ông khốn kiếp đó nhốt trong gian phòng xung quanh chỉ tồn tại bóng tối, một tia sáng dù là nhỏ nhoi cũng không xuất hiện. Xung quanh ẩm ướt và bốc lên loại mùi rất khó chịu. Bên ngoài cũng im ắng đến rùng mình, dường như là một nơi vô cùng vắng vẻ, hắn dù kêu gào đến khan cả cổ cũng chẳng ai nghe thấy.

Hắn bị nhốt ở trong đó ba ngày ba đêm, không được cho ăn cho uống. Buổi tối một hôm còn mơ thấy ác mộng rất kinh khủng, cũng là liên quan đến bóng đêm, hắn vốn chỉ là đứa trẻ, đương nhiên sợ hãi vô cùng. Mở mắt hay nhắm mắt dường như là một, vì nơi đây ánh sáng không hề tồn tại.

Hoàn toàn không.

Hôm sau, khi hắn tưởng chừng sẽ không trụ vững vì sợ và đói mà ngất đi, ánh sáng bỗng dưng xuất hiện, cha hắn trên người bị thương thế nhưng môi vẫn nở nụ cười vội vàng chạy đến bên hắn, ôm hắn vào lòng.

Và trước khi mất đi tỉnh táo, hắn chỉ có thể lầm bầm:"Cha ơi, con rất sợ, bóng tối..." Giọng nhỏ dần đến không còn nghe được nữa.

Bỗng nhiên có một vòng tay ôm lấy hắn, bàn tay người đó vỗ lên lưng hắn từng nhịp nhẹ nhàng, môi như có như không sượt qua vành tai, giọng nói mềm mại ghé vào nơi trái tim hắn, khiến nó không thể nào ngừng rung động.

Điền Chính Quốc nói:"Không sao, đừng sợ, có tôi ở đây."

Cậu, đến cuối cùng cũng không nhịn được mà lo lắng cho Kim Thái Hanh.

Nghe những lời lẩm bẩm không có trình tự bằng giọng nói run rẩy của Kim Thái Hanh, trái tim Điền Chính Quốc hẫng một nhịp, nhìn hắn khổ sở ôm lấy bản thân và chôn mình trong một góc, lí trí lúc đó dường như bị trái tim một cước đá bay ra ngoài vũ trụ, giờ thì chỉ có nó làm chủ cậu thôi.

Nếu như thật sự muốn tránh Kim Thái Hanh mà không cần phải khổ sở thế này, Điền Chính Quốc chỉ cần dứt khoát xin nghỉ việc, như vậy thì muốn tránh bao nhiêu thì tránh, cả đời luôn còn có thể

Nhưng mà, cậu cư nhiên lại không làm được.

Trong lòng cứ phải nuối tiếc một thứ không rõ ràng.

Kim Thái Hanh được Điền Chính Quốc ôm nỗi sợ cũng đã giảm xuống, vòng tay ôm lại cậu, hắn rút đầu sâu vào gáy người đối diện, nhắm mắt lại.

Điền Chính Quốc thấy Kim Thái Hanh ôm lại mình thì thở dài một tiếng, làm quái nào vào lúc này lại cảm thấy bộ dạng người đàn ông to lớn kia tựa như chú gấu nhỏ rút vào lòng mình có chút đáng yêu.

Lại không phát hiện ra, trong bóng tối, khoé miệng của bản thân đã cong lên tự lúc nào.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net