Chương hai mươi tám

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Kim Thái Hanh bế Điền Chính Quốc vào phòng tắm, đặt cậu ngồi bên cạnh bồn rửa mặt, mở cái tủ phía dưới chân cậu lấy ra một cái khăn tắm.

"Em tắm một mình được không?" Cái chân của cậu bây giờ có hơi bất tiện.

"Có thể." Điền Chính Quốc gật đầu:"Nhưng anh giúp tôi tìm một cái ghế được không?"

"Được." Kim Thái Hanh nói xong liền đi ra ngoài, sau đó nhanh chóng mang cái ghế và một bộ quần áo trở lại.

Kim Thái Hanh đặt cái ghế xuống dưới vòi sen, còn quần áo và khăn tắm thì xếp gọn để một chỗ thuận tiện cho Điền Chính Quốc có thể với lấy, xong rồi ôm cậu xuống ghế.

"Tôi cũng về tắm đây, sẽ nhanh quay lại." Kim Thái Hanh xoa đầu cậu:"Tắm xong thì ở yên đây, chờ tôi qua, không được tự tiện đi lại, biết không?"

Điền Chính Quốc không nhìn hắn, ngoan ngoãn gật gật.

Kim Thái hanh phì cười, xoay người rời đi. Điền Chính Quốc nghe được tiếng đóng cửa, lúc này mới thở ra một hơi, chậm rì rì cởi quần áo.

Vì chân bất tiện nên quá trình tắm và mặc quần áo hơi tốn thời gian, lúc Điền Chính Quốc tắm xong đã là chuyện của nửa giờ sau.

Kim Thái Hanh ở ngoài chờ, thấy nước đã ngừng chảy từ lâu, có lẽ là đã xong rồi nên đi đến gõ cửa hai tiếng:"Em xong chưa?"

"Tôi xong rồi." Điền Chính Quốc đáp.

Kim Thái Hanh mở cửa đi vào, lại tiếp tục kiểu bế công chúa, bế cậu ra ngoài, đặt lên giường.

Kim Thái Hanh nhìn chân cậu, sưng hơn lúc nãy một chút, hắn lấy túi đá, đặt lên chân cậu, Điền Chính Quốc nhíu mày, kêu lên một tiếng, theo bản năng rụt chân lại.

Kim Thái Hanh giữ lấy chân cậu, đau lòng nói:"Em chịu đựng một chút."

Kim Thái Hanh đã thay đồ ngủ, tóc cũng để thoái mái. Tóc hắn dài, hơi xoăn, rũ ở trước trán gần như là che khuất đôi mắt sắc bén, bộ dạng thường ngày này vừa lười biếng vừa dễ gần. Hắn quỳ dưới đất, cúi đầu nâng chân cậu lên, dùng túi đá dịu dàng chườm lên chân cậu, từ góc nhìn này cậu chỉ có thể nhìn được đỉnh đầu của Kim Thái Hanh, không thể thấy được sự đau lòng trong mắt hắn, nhưng sự đau lòng trong giọng nói thì nghe ra được rất rõ ràng.

Điền Chính Quốc nhìn chằm chằm đỉnh đầu của hắn, nhìn mái tóc đen óng trước mắt mình.

Trông có vẻ rất mềm mại.

Điền Chính Quốc vô thức giơ tay lên xoa xoa, mềm thật.

Kim Thái Hanh hơi bất ngờ, nhưng cũng mặc cậu chơi đùa với tóc mình, còn cố ý cọ cọ tóc vào lòng bàn tay cậu.

Điền Chính Quốc rất thích thú, lại xoa xoa thêm vài cái nữa.

Chườm một lúc lâu, đá tan gần hết, Kim Thái Hanh đặt túi đá sang một bên, dùng khăn cẩn thận lau nước trên chân cậu.

"Đỡ chút nào chưa?"

Điền Chính Quốc gật gật:"Đỡ hơn rồi." Dừng một chút, cậu nói:"Cảm ơn anh."

Kim Thái Hanh nâng chân cậu lên giường, giúp cậu kéo cái chăn, sau đó dọn dẹp một chút, đặt túi chườm và khăn lên khay. Hắn cầm khay lên, dùng tay còn lại xoa đầu cậu, nói:"Ngủ ngon."

Điền Chính Quốc mím môi, nhỏ giọng:"Ngủ ngon."

Kim Thái Hanh mỉm cười, đi ra ngoài.

Hắn vừa mở cửa đi ra, đã thấy quản gia đang đứng sừng sững ở trước cửa, hắn đưa cái khay cho quản gia rồi trở về phòng.

Ngồi trên giường, Kim Thái Hanh lấy điện thoại ra. Trịnh Hiệu Tích rất thuờng xuyên làm cú đêm, nên hắn định hỏi chuyện vào giờ này luôn, kẻo ngày hôm sau bận việc lại không có thời gian liên lạc với gã.

Nhưng gọi tới thì đột ngột quá, nên hắn trước tiên gửi qua một tin nhắn.

Kim Thái Hanh: Tiện nghe điện thoại không?

Chờ một lúc Kim Thái Hanh mới nhận được câu trả lời.

Trịnh Hiệu Tích: Không tiện, tao đang bận

Kim Thái Hanh: Mày mà bận cái cù lôi gì?

Trịnh Hiệu Tích: Bận làm việc trọng đại

Kim Thái Hanh: Việc trọng đại?

Trịnh Hiệu Tích: Đàn ông ban đêm làm việc trọng đại thì chỉ có việc trọng đại ấy thôi, cái việc mang tính tập trung đó mày hiểu không?

Kim Thái Hanh:"..."

Trịnh Hiệu Tích ở chung một chỗ với Phác Trí Mân, không lý nào lại làm chuyện 'trọng đại' một mình.

Kim Thái Hanh nhìn số giờ hiển thị trên điện thoại, 1 giờ 32 phút.

Kim Thái Hanh nhắn tiếp: Có gì thì tiết chế một chút, ngày mai có việc, trợ lý không thể vắng mặt

Trịnh Hiệu Tích: Không cần cưng lo, anh đây biết rồi

Biết cái rắm, hơn 1 giờ sáng rồi mà còn chưa xong mà biết với chả không biết.

Nhưng mà chuyện nhà người ta, hắn quản làm gì, việc nhà hắn còn chưa xong kia kìa.

Kim Thái Hanh thở ra một hơi, cảm thấy hơi mệt. Hắn ngã đầu xuống giường, rất nhanh đã ngủ thiếp đi.

Sáng hôm sau, chân của Điền Chính Quốc tốt hơn rất nhiều, đi lại không thành vấn đề nữa. Cậu từ trên giường ngồi dậy, mơ mơ màng màng nhìn xung quanh, não hoạt động một chút mới nhớ ra mình đang ở nơi nào.

Hôm qua uống rượu, đầu bây giờ có chút đau.

Điền Chính Quốc nắn nắn đầu mình, hòng muốn giảm bớt cơn đau, nhưng mà vô dụng, đầu vẫn cứ đau âm ỉ.

Bỗng có người gõ cửa, giọng của quản gia vang lên từ bên ngoài:"Cậu Điền, bữa sáng đã chuẩn bị xong, cậu đã dậy chưa?"

Điền Chính Quốc cất tiếng:"Cháu dậy rồi ạ." Cậu sửng sốt, không ngờ giọng mình đã khàn đến mức này.

Quản gia nghe vậy nói:"Cậu Điền xuống ăn sáng nhé, bà chủ đang chờ cậu và cậu chủ ở dưới."

Điền Chính Quốc lật đật đứng dậy, vừa xếp chăn gối lại vừa hỏi:"Thái Hanh vẫn chưa dậy sao?" Cậu không hề phát hiện, bản thân đã gọi ra một tiếng 'Thái Hanh' rất tự nhiên.

Quản gia đứng ở ngoài cửa, đáp:"Vâng, cậu chủ vẫn còn ngủ."

"Một lát nữa tôi có chút việc phải làm, có thể làm phiền cậu Điền đến gọi cậu chủ giúp tôi được không?"Giọng quản gia vẫn đều đều, còn pha thêm một chút áy náy.

Điền Chính Quốc hơi khựng lại, nhưng nhanh chóng nói:"Được ạ, quản gia có gì thì cứ đi làm đi, việc này để cháu giúp, cũng không phải việc khó khăn gì." Xưa nay Điền Chính Quốc ít khi nào từ chối được người lớn, cộng thêm quản gia nói với giọng điệu như vậy, cậu không thể nói 'không'. Mà dù sao đây cũng chỉ là một việc cỏn con, quản gia thì còn nhiều việc quan hơn trọng phải lo.

Điền Chính Quốc vệ sinh cá nhân, thay quần áo, uống một cốc nước rồi mới đi qua phòng Kim Thái Hanh, gõ cửa phòng hắn.

Không ai đáp lại.

Cậu gõ thêm vài lần cũng cùng một kết quả.

Điền Chính Quốc không thích tùy tiện vào phòng người khác, nhưng cậu đã đồng ý giúp quản gia rồi.

Nên cậu tự mở cửa đi vào.

Kim Thái Hanh vẫn đang cuộn mình trong chăn ngủ ngon lành, chỉ chừa lại một mớ tóc xoăn hỗn độn lọt ra bên ngoài.

Điền Chính Quốc đi đến vỗ vỗ cái chăn:"Dậy đi, bà nội anh đang chờ anh xuống ăn sáng kìa."

Cục bông trắng trắng kia vẫn không hề động đậy.

Điền Chính Quốc bất đắc dĩ kéo cái chăn, để lộ ra khuôn mặt còn say ngủ. Cậu vỗ mặt hắn vài cái, cảm giác lòng bàn tay hơi nóng.

Cậu gọi:"Thái Hanh, mau dậy thôi."

Có lẽ là ánh sáng ập vào mắt quá bất ngờ, Kim Thái Hanh nheo nheo hai mắt, khi thích ứng được mới mở mắt ra nhìn người trước mặt.

Câu nói đầu tiên của Kim Thái Hanh nói khi gặp thấy cậu chính là:"Chân em thế nào rồi?"

Khi nói xong, Kim Thái Hanh nuốt khan, cảm thấy cổ họng mình vô cùng bỏng rát, giọng nói đặc biệt khản đặc.

Kim Thái Hanh vừa tỉnh dậy đã hỏi tình trạng chân của cậu, Điền Chính Quốc nghe xong, không biết trong lòng là cảm giác gì.

Cậu không vội trả lời, chỉ đi rót một cốc nước, đưa cho Kim Thái Hanh:"Chân tôi ổn rồi, có thể đi lại. Anh uống nước trước đi."

Kim Thái Hanh uống một chút nước, mới cảm thấy cổ họng mình được giải cứu, thoải mái hơn nhiều.

Hắn đặt cốc nước lên tủ đầu giường, cảm thấy cơ thể đặc biệt ể oải, tay chân không sức lực, đầu cũng hơi choáng.

Lê tấm thân mệt mỏi đi vệ sinh cá nhân, xong rồi cùng Điền Chính Quốc xuống nhà.

Điền Chính Quốc nhìn khuôn mặt hơi bất thường của hắn, hỏi:"Sao vậy? Nhìn anh trông rất mệt."

Kim Thái Hanh lắc đầu:"Không việc gì, chắc là uống quá nhiều rượu."

Điền Chính Quốc thấy không như vậy, cậu buổi tối cũng uống không ít, nhưng lại không nhìn mệt mỏi như hắn.

Triệu Cẩm Lan ngồi trong phòng ăn, nhìn thấy Điền Chính Quốc và Kim Thái Hanh đi đến, ánh mắt đặt trên hai người có chút ái muội. Cũng đừng trách người già này, ai bảo cái hồ bơi kia đối diện ban công phòng của bà, nói ra thật ngại ngùng, bao nhiêu chuyện không nên nhìn thấy bà đã nhìn thấy hết rồi.

Khi thấy hai người đã ngồi xuống, Triệu Cẩm Lan dặn người làm đem đồ ăn sáng lên, kéo tay áo để lộ ra hai chiếc vòng ngọc, vui vẻ nói:"Hai đứa nhóc này quả là có mắt thẩm mỹ nha, vòng rất đẹp, ta rất thích."

Điền Chính Quốc nhìn vòng trên tay bà:"Anh cũng mua một chiếc vòng sao?"

Kim Thái Hanh gật đầu, nói với Triệu Cẩm Lan:"Bà thích là được rồi."

Triệu Cẩm Lan cảm thấy có gì đó không đúng:"Thái Hanh, sao giọng con khàn thế? Không khỏe à?"

"Không sao, chắc là buổi tối uống nhiều thôi." Kim Thái Hanh không muốn nói về cái này nữa:"Ba mẹ con đâu rồi bà nội?"

Triệu Cẩm Lan thở dài:"Mẹ con có việc ra ngoài rồi, ba con thì không dậy nổi." Bà cầm dao nĩa lên:"Thôi ăn sáng đi, còn phải đi làm nữa."

Ba người im lặng ăn sáng, ăn xong Kim Thái Hanh và Điền Chính Quốc đến công ty.

Hôm nay có khá nhiều việc, Kim Thái Hanh vừa đến đã bắt đầu xử lý. Phác Trí Mân làm tròn chức trách không vắng mặt, còn đến sớm hơn cả Kim Thái Hanh, sau khi Kim Thái Hanh giao việc liền đi ra ngoài làm. Còn hắn ngồi lì ở trong phòng xử lý hàng loạt công việc đến tận trưa, tới khi bụng kêu cồn cào mới nghỉ tay một chút.

Đến khi buông chuột trong tay ra, Kim Thái Hanh mới cảm thấy cơ thể mình rã rời không chịu nổi. Hắn nghĩ có lẽ là do mình quá đói bụng, cũng không nghĩ gì khác.

Kim Thái Hanh dùng điện thoại trên bàn, gọi cho Điền Chính Quốc:"Thư ký Điền, gọi hai phần cơm cho tôi." Khi nghe một tiếng đáp lại hắn cúp máy, trong lúc đợi cơm lại tiếp tục làm việc.

Làm không được bao lâu hắn nhịn không được ngã người ra sau, đầu đau như muốn nứt ra, nhấc tay nhấc chân thôi đã thấy đau nhức cả người.

Kim Thái Hanh nhắm mắt lại, thở ra một hơi thở nóng rực, ngồi một hồi lại bất giác ngủ thiếp đi. Khi Điền Chính Quốc cầm trên tay hai phần cơm gõ cửa mấy lần đến tự mình đẩy cửa đi vào cũng không tỉnh giấc.

Điền Chính Quốc đặt cơm lên bàn trà, đi đến bên cạnh Kim Thái Hanh, lay lay người hắn:"Tổng giám đốc, cơm trưa đến rồi."

Kim Thái Hanh mơ mơ màng màng mở mắt, đôi mắt không hề có tiêu cự nào, giống như phủ một tầng sương.

Điền Chính Quốc hiện tại thấy Kim Thái Hanh đặc biệt không ổn, trong phòng có bật máy sưởi nhưng mở không quá cao, vậy mà mặt mũi hắn đỏ lên, thân nhiệt cũng đồng thời tăng. Cậu đặt mu bàn tay lên trán hắn, cảm nhận được mu bàn tay mình nóng như lửa đốt.

"Tống giám đốc, anh sốt rồi!" Điền Chính Quốc kiểm tra lại lần nữa, đúng thật là sốt rồi.

"Vậy à." Thảo nào thấy mệt như vậy. Kim Thái Hanh nâng tây sờ sờ trán mình, cũng thấy nong nóng, nhưng không thấy quá nóng. Có lẽ là do nhiệt độ cơ thể của hắn đang cao, bàn tay đối với trán mình cũng gần gần nhau nên không cảm nhận được quá rõ ràng.

"Để tôi đưa anh đi bệnh viện." Điền Chính Quốc gấp gáp cầm áo vest của Kim Thái Hanh choàng lên người hắn.

Kim Thái Hanh xua tay:"Không có gì, sốt có một chút tôi cũng không chết được, lát nữa uống vài viên thuốc là được rồi. Bây giờ còn nhiều việc còn phải làm, tôi không thể đi đâu được." Không phải Kim Thái Hanh chưa từng bị sốt, hắn cảm thấy có tí bệnh vặt này cũng chả nhằm nhò gì, hắn không thể vì mấy việc này mà bỏ dở công việc của công ty.

Điền Chính Quốc biết Kim Thái Hanh đối với công việc của mình nghiêm túc, tuyệt đối không thể bỏ bê vì bất cứ việc vặt vãnh nào, nhưng đến sức khỏe cũng bị hắn xem như việc vặt, cậu không thể nói nên lời.

Điền Chính Quốc biết mình khuyên không được, giúp hắn lấy cơm để lên bàn làm việc, bảo hắn ăn cơm trước, cậu ra ngoài mua thuốc.

Kim Thái Hanh ngồi trong phòng nhìn cánh cửa, không biết mình phút này suy nghĩ cái gì đến thất thần.

Điền Chính Quốc, một người không lo chuyện người khác, vậy mà bây giờ tự thân mình đi mua thuốc cho hắn. Tâm hắn không nhịn được lung lay, tim như được ai đó mạnh mẽ đổ ào một xô nước ấm, từng tế bào đều ấm áp.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net