Chương mười ba

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thời gian trôi thật nhanh, chẳng bao lâu đã đến thứ bảy, ngày diễn ra buổi lễ kỉ niệm 30 năm thành lập công ty.

Buổi tối, Kim Thái Hanh một thân vest đen sang trọng, mái tóc được vuốt lên gọn gàng, và với cả khuôn mặt đẹp trai không góc chết kia lái xe đến nhà Điền Chính Quốc, đón cậu.

Cho dù vẫn còn 2 tiếng nữa mới chính thức diễn ra bữa tiệc, nhưng Kim Thái Hanh vẫn chờ không được mà chạy đến đây. Sở dĩ là do hắn nhớ cậu quá, cả buổi sáng có gặp được cậu đâu, bảo sao hắn không nhớ?

Đúng là người thuở mới tương tư, không gặp trong thời gian ngắn thôi đã chẳng chịu đựng nổi.

Điền Chính Quốc nằm trên giường nhíu mày khó chịu, tiếng điện thoại vang lên dồn dập, ồn ào cả căn phòng, người bên đầu dây bên kia hầu như có rất nhiều sự kiên nhẫn, gọi cậu hết lần này đến lần khác.

Lười biếng xoay người lại, Điền Chính Quốc mắt nhắm mắt mở với tay lên tủ đầu giường lấy điện thoại.

"Alo?"

Giọng nói truyền qua nghe có vẻ lười biếng và có chút ngáy ngủ, sự khó chịu trong giọng nói cũng rất rõ ràng. Kim Thái Hanh ngẩn ra một lát, suy nghĩ liền hiểu ra bản thân đã đánh tan giấc ngủ của cậu, thế nên liền cảm thấy có lỗi:"Tôi phá giấc ngủ của cậu rồi sao?"

Chẳng chờ thêm giây nào, Điền Chính Quốc ngay lập tức gắt gỏng đáp:"Đúng vậy, giấc mơ đẹp của tôi bị anh một cước đá bay rồi!"

Kim Thái Hanh ái ngại cười một tiếng, giữ im lặng một lúc lâu, ngầm để cho sự tức giận của Điền Chính Quốc lắng xuống một chút.

"Gọi có việc gì?"

Điền Chính Quốc lúc này giọng cũng đã dịu lại vài phần, cậu ngồi dậy, vò rối mái tóc rồi đi vào phòng tắm. Vốn dĩ cậu ghét bị làm phiền, đặc biệt là trong giấc ngủ, vì thế cậu luôn trở nên khó chịu khi bị đánh thức.

"Tôi đến đón cậu."

Kim Thái Hanh thở phào, bởi cuối cùng giọng của người kia đã không còn gắt gỏng như lúc nãy nữa.

"Vậy có nghĩa hiện tại anh đang đứng ở dưới?"

Kim Thái Hanh gật gật đầu, nhưng khi nhận ra bản thân đang đối thoại bằng cái máy cứng nhắc này mới vội vàng nói:"Đúng vậy."

"Đợi tôi một lát, tôi xuống mở cửa cho anh."

5 phút sau, cửa được mở, Kim Thái Hanh nhìn Điền Chính Quốc một thân đồ ngủ thì không nhịn được khen thầm trong lòng là đồ đáng yêu, tuy rằng chỉ là một bộ đồ ngủ màu xanh, nhưng khi cậu mặc vào sao lại đáng yêu đến thế?

"Anh có biết là còn 2 tiếng nữa mới chính thức diễn ra bữa tiệc không?"

Điền Chính Quốc híp mắt, giọng nói giữ vững vàng là thờ ơ cùng lạnh lẽo. Sẽ chẳng có việc gì khiến cậu cảm thấy thật khó chịu nếu vừa khi nãy hắn không đá bay giấc mơ thực đẹp của cậu, và việc đó chẳng mấy dễ chịu cho người khó tính này.

"Biết chứ!"

Kim Thái Hanh thản nhiên nhún vai, tự nhiên như nhà mình mà đi vào trong, ngồi chễm chệ ở sô pha.

"Vậy còn đến đây làm phiền giấc ngủ của tôi?"

Kim Thái Hanh nghe vậy thì ủy khuất lắm, xoay người chu môi, giọng nói nhỏ như chú cún con:"Tôi đâu có biết là cậu đang ngủ đâu."

Điền Chính Quốc sợ nhất là dạng mè nheo này, thế nên đành ôm trán, bất lực trở về phòng chuẩn bị. Mà vốn dĩ cậu cũng chẳng muốn đôi co với hắn, vì khi làm vậy, cậu thừa biết người thua luôn là chính bản thân mình.

Trong lúc đợi Điền Chính Quốc chuẩn bị xong, Kim Thái Hanh tất nhiên phải ngứa tay ngứa chân, huống hồ đây là nhà của người thương, hắn làm sao mà không muốn khám phá?

Thế rồi hắn nhấc mông lên, đi vòng quanh nhà, ngắm nhìn ngôi nhà mang phong cách châu âu. Đồ trang trí ở đây, hay các vật dụng trong nhà đa phần đều màu trắng, cách bày trí các món đồ với nhau lại đặc biệt hài hòa, mang lại cảm giác thoải mái.

Nhà có hai phòng ngủ, một phòng tắm ở tầng dưới, một phòng bếp và một phòng khách. Hai phòng ngủ ở trên lầu thì có nhà vệ sinh riêng, xem ra cả ngôi nhà này cũng không tệ.

Đặc biệt hơn nữa, điều mà Kim Thái Hanh thích nhất khi bước vào căn nhà này, là xung quanh luôn có mùi hương của cậu, một mùi đào thơm mát, ngọt ngào mà vô cùng dễ chịu. Hắn còn nhớ cảm giác ôm cậu vào lòng ngày hôm đó, vương vấn bên cánh mũi của hắn là mùi đào thơm lừng lại dễ chịu, khiến hắn lưu luyến đến không nỡ buông người ra.

Đi vòng quanh nhà rồi, Kim Thái Hanh quyết định lên phòng cậu ngắm nghía một chút, dù sao thì hắn cũng đã có chiêu để đối phó với cậu khi cậu xù lông rồi còn gì. Hè hè, cậu sẽ chẳng bao giờ chịu nổi với mấy trò mè nheo của hắn đâu.

Phòng của Điền Chính Quốc cũng chẳng có gì đặc biệt, mọi nội thất ở đây cũng là màu trắng, hầu như tất thảy đều là màu trắng, tuy khá đơn giản nhưng vẫn mang theo một thứ gì đó tựa như tinh tế và sang trọng.

Ánh mắt Kim Thái Hanh đảo quanh, rồi chợt dừng lại ở khung ảnh nhỏ trên tủ đầu giường. Chầm chậm cầm nó lên, Kim Thái Hanh nhoẻn miệng cười khi nhìn vào đứa trẻ ở trong ảnh. Lúc nhỏ so với lúc lớn cũng chắc khác là bao nhiêu, vẫn phi trường đáng yêu.

Đúng lúc này, một tiếng 'cạch' vang lên thật khẽ trong khoảng lặng của căn phòng, Điền Chính Quốc một thân vest đen bảnh bao cùng mái tóc được chải gọn gàng đi ra, khuôn mặt này khi Kim Thái Hanh nhìn thấy, hắn chỉ có thể thốt lên trong lòng hai từ 'yêu nghiệt'.

Người lúc nãy hắn khen khả ái và đáng yêu tựa như thiên thần nhỏ hiện tại đã khoác lên mình một bộ áo mới, mang tên quyến rũ. Nếu đi so sánh giữa Điền Chính Quốc bình thường mà Kim Thái Hanh gặp và Điền Chính Quốc ăn bận bảnh bao như thế này vào ngày hôm nay, hẳn sẽ chẳng ai nhận ra hai người này là một.

Tầm mắt Kim Thái Hanh dán chặt vào cơ thể hoàn hảo trước mắt, hầu như hắn chẳng chớp mắt dù chỉ một lần. Đúng thật là yêu nghiệt, hãy xem cặp mông to ấy đi, hắn thật sự đã phải nuốt khan rất nhiều lần khi nhìn vào nó.

Tự dặn lòng kiềm hãm lại tất cả suy nghĩ xấu xa của bản thân, Kim Thái Hanh nở một nụ cười:"Rất xinh đẹp."

"Là đẹp trai!"

Điền Chính Quốc vội chỉnh lại. Cậu thế này mà lại khen một tiếng xinh đẹp?

"Đúng, rất đẹp trai!"

Kim Thái Hanh vờ gật gật, nhưng cho dù dùng từ thế nào, thì cậu vẫn rất hoàn hảo, hắn đến tìm cũng không thể tìm được một từ nào để xứng đáng với khuôn mặt này. Vì nó quá đỗi đặc biệt, và chẳng một từ ngữ hoa mỹ nào có thể đủ để diễn tả vẻ đẹp này của cậu cả.

Kim Thái Hanh đưa tay lên nhìn đồng hồ, phát hiện đã gần đến giờ liền kéo cậu đi. Hắn không thể chờ được một giây một phút nào nữa, vì hắn rất mong chờ vào màn khiêu vũ ngày hôm nay. Bởi bạn nhảy của hắn...là cậu.

Nghĩ đến diễn cảnh cả hai hòa mình vào bản tình ca nhẹ nhàng, bước từng nhịp theo giai điệu, đứng dưới ánh đèn mở ảo, cả hai người nép sát vào nhau, tạo nên khung cảnh hết sức lãng mạn ấy, Kim Thái Hanh không nhịn nổi mà nở nụ cười. Nụ cười ngày một tươi, như muốn kéo khóe miệng đến tận mang tai.

Điền Chính Quốc nhìn nụ cười ngớ ngẩn ấy lại không khỏi cảm thấy rùng mình, Kim Thái Hanh hầu như đang bay vào giấc mơ màu hồng của mình mà không nhận ra bản thân đang được ai đó tặng cho một cái liếc mắt đầy khinh bỉ. Bởi khi bỗng dưng lại ngồi cười như một kẻ dở hơi thì ai nhìn vào mà chả thấy kì quái.

Bữa tiệc nào thì cũng giống như bữa tiệc nào thôi, mà các bữa tiệc của hạng thương gia thế này thì lại càng quen thuộc. Hầu hết khách mời đến đây đều có cả mục đích, đến đây điều đầu tiên họ nghĩ tới là phải đi kết thân với mấy ông lớn trong ngành, nịnh nọt một chút để đổi lại những món hời cho bản thân. Điều cũng không thể thiếu là đi quảng bá cho mình, tạo một mối quan hệ thật tốt với các công ty khác, điều đó đồng nghĩa với việc tạo cho mình cơ hội làm ăn thật dễ dàng.

Kể ra thì cũng thật nhàm chán, Điền Chính Quốc hầu như từ trước tới giờ đều không thích những bữa tiệc tựa thế này, dường như cậu chẳng để tâm đến, cuối cùng là không tham gia, ở nhà tặng cho bản thân một giấc ngủ thật sảng khoái.

Nhưng hôm nay khác một chút, vì Điền Chính Quốc là bạn nhảy của Kim Thái Hanh, mà như vậy thì có lẽ cậu cần phải đến đây. Vốn dĩ cũng chả muốn mất nhiều thời gian đến vậy, bởi vì người tự tiện ra quyết định là hắn, và cậu vẫn chưa đồng ý nên việc cậu cho hắn leo cây mà không đến cũng chẳng là vấn đề gì. Nhưng không hiểu tại sao, cậu chẳng thể từ chối, mặc bản thân mình cảm thấy khó chịu vì không gian ngột ngạt nơi đây. Mà cậu cũng chả biết nữa, cậu là đang nghe theo lí trí mách bảo, dù sao dạo gần đây cậu cũng không thể điều khiển được nó mà làm những chuyện điên khùng rồi, vậy điên thêm cũng không thành vấn đề.

"Đi bên cạnh tôi."

Kim Thái Hanh nhẹ nhàng cúi xuống, thì thầm vào tai Điền Chính Quốc, hắn nắm tay cậu, khoác vào tay hắn, kéo khoảng cách cả hai gần hơn.

"Tại sao tôi phải đi theo anh? Tôi đâu phải là chú cún nhỏ mà anh nuôi?"

Điền Chính Quốc cau mày, nhích người ra xa một chút, rồi rút tay. Nhưng lại bị hắn kéo về như cũ, hắn cúi xuống thì thầm vào tai cậu lần nữa, giọng nói trầm thấp ấy cứ thế vang vọng bên tai, tiếng nói thì thào ấy làm tai cậu một hồi ngứa ngáy.

"Vậy cậu có muốn được tôi nuôi không? Làm một chú cún nhỏ bên cạnh tôi cũng là một điều thú vị đấy."

Điền Chính Quốc lại cau mày, đem đôi con ngươi đen láy mà thâm trầm ấy nhìn hắn, chẳng muốn phản bác thêm nữa.

Kim Thái Hanh lúc này phát hiện mình đùa hơi lố, liền xuống nước:"Đừng giận, xin lỗi mà."

"Tôi mà thèm giận anh?"

"Tôi đùa một chút thôi mà. Tôi biết là ở đây cậu sẽ cảm thấy lạc lõng, nên cứ đi theo tôi đi, rồi cậu sẽ không thấy lạc lõng nữa." Kim Thái Hanh cười hì hì, tựa như một tên ngốc thực thụ.

Nhưng Điền Chính Quốc cũng vì lời nói của tên ngốc nghếch đó mà nhoẻn miệng cười. Suy nghĩ của hắn tại sao có thể trẻ con đến như vậy, gì mà 'lạc lõng' chứ? nghe ra thật ngớ ngẩn hết sức.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net