Chương mười lăm

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


"Tạm biệt."

Kim Thái Hanh mỉm cười, chào tạm biệt người khách đặc biệt kia. Một giây sau, nụ cười của hắn biến mất, ánh mắt của hắn là sự lo lắng tột cùng, và trái tim hắn vô thức nhói đau.

Đảo mắt một vòng, Kim Thái Hanh cố gắng tìm lấy bóng dáng thân thuộc giữa đám đông ồn ào, thế mà vẫn không nhìn thấy cậu.

Tim Kim Thái Hanh lại nhói lên, linh cảm của hắn mách bảo đã có chuyện không tốt xảy ra. Hắn sốt sắn lấy điện thoại trong áo, gấp gáp bấm vào con số bản thân đã thuộc nằm lòng.

Tiếng tút tút kéo dài tựa như âm thanh của địa ngục, Kim Thái Hanh khó khăn hít thở. Tiếp tục gọi thêm nhiều lần nữa, đáp lại hắn chỉ là tiếng vang dài.

Kim Thái Hanh khựng lại, chợt nhớ ra lúc nãy vì kéo cậu đi mà chẳng kịp để cậu đem theo điện thoại theo bên mình. Hắn nắm chặt lấy thứ cứng nhắc trong tay, âm thầm chửi thề một tiếng.

Đột nhiên đầu hắn lại xuất hiện một nơi mà hắn vốn đã quên mất, là nhà vệ sinh, lúc nãy cậu đã vào nhà vệ sinh. Hắn trở nên căng thẳng hơn khi nghĩ đến việc cậu đang gặp rắc rối ở đấy, nỗi đau từ ngực trái càng dồn dập, đau đớn đến không trụ vững.

"Con mẹ nó, cửa bị khóa!"

Kim Thái Hanh vặn nắm cửa, phát hiện nó đã bị khóa chốt từ phía trong. Hắn nghiến răng, lùi về sau vài bước, đếm ngược 3 giây, sau đó liền đâm thẳng vào cánh cửa to. Ngay lập tức, cánh cửa bị đổ sầm xuống đất, tiếng cửa va đập vang lên chói tai.

"Thằng khốn!!"

Kim Thái Hanh quát một tiếng kinh người, lửa giận bốc lên ngùn ngụt. Hắn tiến về phía Trương Hiểu Nhiên, nhanh chóng nắm lấy cổ áo anh ta nhấc lên, rồi cho anh ta một cú đấm bằng tất cả sức lực. Không dừng lại ở đó, hắn tiếp tục tặng cho anh ta hàng tá nấm đấm, cho đến khi mặt anh ta đã đầm đìa máu và gần như biến dạng. Điền Chính Quốc ngồi ở trong góc tường thở hổn hển, đờ đẫn một lúc mới hoàn hồn mà kéo Kim Thái Hanh ra. Khuôn mặt hung tợn của hắn hiện tại, cậu thật sự không thể nhận ra hắn là ai nữa, Kim Thái Hanh khi giận dữ...là như vậy?

Hắn xoay người, liếc mắt nhìn cậu quần áo xộc xệch mà sự giận dữ lại muốn xông lên tới não.

"Mẹ nó! Thằng khốn này đã làm gì em?!"

Kim Thái Hanh nhìn khuôn mặt đẫm nước mắt của cậu, sự giận dữ đã biến mất vài phần, thay vào đó là đau lòng. Hắn lau đi nước mắt đang chảy dài xuống gò má hồng hào, nơi ngực trái như có như không nhói lên một trận, thực đau đến không tả nổi.

Điền Chính Quốc không trả lời, cậu tựa vào lồng ngực hắn nức nở, tiếng khóc nấc của cậu khiến cổ họng hắn nghẹn đắng, ngực trái vẫn còn âm ỉ đau.

"Thái Hanh...tôi..tôi...khó chịu..."

Tuy rằng thuốc đã vơi bớt phần nào, nhưng tác dụng của nó vẫn rất mạnh, Điền Chính Quốc lần nữa thở gấp, bên dưới đột ngột có một trận ngứa ngáy, cơ thể cậu bắt đầu nóng lên lần nữa, cậu cần phải giải quyết ngay bây giờ, nếu không, cậu sẽ chết mất.

"Tôi đưa em về nhà, chúng ta sẽ tính sau."

Kim Thái Hanh nói rồi, liền bế cậu lên, đến ga ra.

...

"Tôi ra ngoài đây, có cần gì thì gọi tôi."

Kim Thái Hanh đặt cậu xuống bồn tắm, dặn dò một lát liền xoay người đi ra.

"Thái Hanh..."

Nhưng chưa kịp đi đến cửa, đã bị tiếng kêu yếu ớt của Điền Chính Quốc níu lại. Kim Thái Hanh hít sâu, quay đầu nhìn cậu, phát hiện chiếc áo mỏng manh trên người đã được cậu cởi xuống, toàn bộ cảnh đẹp trước mắt đều phô bài trước mặt hắn. Hai điểm nhỏ hồng hào dường như đã cứng lên từ lâu, làn da trắng mịn màng, còn có cái eo thon gọn. Những điều trước mắt này khiến hắn khó khăn nuốt khan.

"Làm sao?"

Kim Thái Hanh đến bên mép bồn, ngồi xuống.

"Giúp tôi, tôi không có lực."

Hơi thở Điền Chính Quốc dồn dập, cậu không chịu đựng được nữa, gấp gáp ôm lấy cổ hắn, nâng mặt lên nhìn hắn, yếu ớt nửa lôi nửa kéo Kim Thái Hanh, muốn hắn đến gần mình hơn.

Khoảng cách gần rồi càng thêm gần, đôi môi phút chốc chạm nhẹ vào nhau. Điền Chính Quốc tầm mắt và đầu óc mơ hồ, cũng không biết nên làm sao, cứ đặt môi lên môi Kim Thái Hanh như vậy, giống như tìm hơi ấm, cảm nhận từng đợt hơi thở bất ổn của người đối diện.

Kim Thái Hanh hoàn toàn bị cậu làm cho ngẩn người, cả cơ thể cứng nhắc, tay cũng lúng túng không biết nên đặt đâu. Mà Điền Chính Quốc trước mắt thì liên tục dán lên người hắn, môi mềm cũng cọ lên môi hắn, khiến hô hấp hắn càng ngày càng trở nên dồn dập, lý trí dần bị cuốn đi.

Kim Thái Hanh cố kiềm chế mình, nhiều lần nâng tay đẩy Điền Chính Quốc ra, nhưng lần nào cũng vô dụng. Cuối cùng, tia lý trí của hắn cũng bị cậu đốt sạch, từ thế bị động chuyển sang thế chủ động, hút lấy môi cậu một cái.

Điền Chính Quốc càng túm chặt Kim Thái Hanh hơn một chút.

Kim Thái Hanh leo hẳn vào bồn tắm, trực tiếp đè lên người Điền Chính Quốc, đầu lưỡi cùng lúc đi vào trong miệng cậu thăm dò, đảo quanh, rồi quấn lấy lưỡi cậu liên tục triền miên. Kim Thái Hanh mạnh bạo tới nỗi Điền Chính Quốc chẳng kịp thở, chỉ biết lựa thời cơ nào đó há miệng ra một chút để hít thở, nhưng khi làm thế, nước hai bên khóe miệng cứ vậy mà tràn ra, chảy dài xuống.

Cảnh tượng thật quá nóng bỏng.

Điền Chính Quốc bị Kim Thái Hanh hôn đến môi đau nhói, nhưng cậu vẫn không muốn buông ra mà tiếp tục triền miên không dứt.
Cậu thừa nhận rằng, cậu thích cảm giác được hắn hôn như thế này, vòng tay vững chãi của hắn bao bọc lấy cậu làm cậu thấy đặc biệt an tâm.

Bàn tay lạnh lẽo của Kim Thái Hanh từ khuôn ngực mềm mại trượt dài xuống dưới đũng quần, nhẹ nhàng vuốt ve thứ vốn đã cương cứng sau lớp vải. Kim Thái Hanh hít thở không thông, kéo quần bên ngoài và cả quần lót của cậu xuống, trực tiếp nắm lấy vật nóng rực kia mà tuốt lộng.

"Ưm..."

Điền Chính Quốc khẽ rên lên, giọng rên ngọt ngào tựa như một chất kích thích Kim Thái Hanh, khiến hắn cảm thấy thật khó thở, phía dưới từ bao giờ đã dựng lên một túp lều nhỏ, có chút đau đớn khi quá chật hẹp.

Kim Thái Hanh vuốt lấy vật nhỏ, ngón tay như có như không lướt qua đầu khấc đang rỉ ra ít tinh dịch màu trắng đục. Hắn dạng hai chân cậu ra thành một chữ M, rồi nhanh chóng cúi đầu, ngậm lấy cậu, giúp cậu khẩu giao.

Điền Chính Quốc bất ngờ mở to mắt, vươn tay đẩy đầu Kim Thái Hanh. Nhưng những đợt dễ chịu từ phía dưới thành công khiến cậu mất đi tất cả lí trí, cậu thở gấp, rên lên một tiếng:"Ư-ưm...a...Thái Hanh.."

Kim Thái Hanh ngậm ra nuốt vào vật nhỏ, mỗi lần đều nuốt đến tận gốc, hắn đưa lưỡi lướt qua mọi ngóc ngách, lâu lâu lại mút nhẹ, khiến Điền Chính Quốc vì khoái cảm mãnh liệt mà không ngừng hừ hừ thõa mãn, đôi môi sưng đỏ bật ra nhưng tiếng rên khe khẽ ngọt ngào.

Điền Chính Quốc thở dốc, nơi được chăm sóc truyền đến ngàn trận sung sướng, lại giống như có một nguồn điện chạy thẳng lên người, khiến cậu run lên từng đợt, toàn bộ đầu óc trống rỗng, chẳng nghĩ được gì ngoài thân dưới nữa.

Kim Thái Hanh chăm chú làm cho Điền Chính Quốc, kĩ thuật so ra cũng chẳng phải tốt gì, nhưng với người đang bị tình dục lấp mờ lí trí như cậu thì như vậy đã đủ nhấn chiềm cậu trong đống khoái cảm này rồi.

Lượng thuốc không tính là nhiều nhưng khá mạnh, Kim Thái Hanh phải giúp Điền Chính Quốc hai lần cậu mới thấy đủ, làm tới nỗi miệng và tay hắn cũng muốn không còn cảm giác nữa...

Điền Chính Quốc mềm ra như vũng nước, thở dồn dập, bắn tinh hai lần xong khiến cho cậu hoàn toàn mất hết sức lực, cả thân thể cậu cứ thể tựa hẳn vào Kim Thái Hanh.

Tỉnh táo hơn một chút, Điền Chính Quốc chậm rãi mở mắt ra, lúc này mới phát hiện bản thân hiện tại không một mảnh vải nào che thân. Má cậu dần nóng lên, ngượng ngùng xoay mặt đi nơi khác.

"Cảm..cảm ơn anh."

Điền Chính Quốc đẩy người Kim Thái Hanh ra, vội vàng đứng dậy.

"Á.."

Kim Thái Hanh bất ngờ kéo cậu lại, một lần nữa đặt cậu dưới thân, cúi đầu ngậm lấy cổ cậu. Lưỡi hắn không kiêng dè gì mà lướt qua bên cổ trắng mịn, rồi lại mạnh bạo cắn và mút lấy, chiếc cổ trắng ngần ngay lập tức xuất hiện những vệt đỏ chói mắt.

Dời môi mình lên trên, tìm kiếm đôi môi của Điền Chính Quốc, Kim Thái Hanh lại chợt nhớ lại chuyện lúc nảy. Môi của cậu đã chạm môi của thằng đàn ông khác. Khoảnh khắc ấy khiến Kim Thái Hanh đột nhiên cảm thấy tức giận, biết rõ đó không phải là điều cậu mong muốn, nhưng hắn chẳng cách nào đè nén lại sự giận dữ của mình, cho dù hắn chưa là gì của cậu, nhưng không phải hắn không được chiếm hữu, không được cho mình tư cách giữ cậu bên cạnh.

"Nè...dừng lại.."

Kim Thái Hanh bất chợt dừng lại, hắn nâng người cao hơn một chút, tuy nhiên khuôn mặt hai người vẫn gần sát, hơi thở cả hai gấp gáp phả vào mặt nhau từng đợt nóng rực.

Ngoài dự đoán của hắn, ánh mắt của cậu không hề có sợ hãi, chỉ là khuôn mặt hơi phiếm hồng. Cậu chỉ ngại thôi sao? vậy có phải cậu không bài xích chuyện này?

"Chính quốc."

Điền Chính Quốc ngỡ ngàng mở to đôi mắt. bởi vì từ trước đến nay, đây là lần đầu tiên nghe Kim Thái Hanh gọi cậu một tiếng 'Chính Quốc'. Mọi lúc hắn chỉ gọi cậu là thư ký Điền, hôm nay lại gọi cậu bằng tên, mà còn bằng giọng điệu nghiêm túc tới vậy. Tuy nhiên, trong lòng cậu, vẫn cảm thấy, gọi như vậy cũng thật hay đi?

"Từ ngày hôm nay, tôi cấm em không được đến gần thằng đàn ông khác."

Hắn đanh mặt, ánh mắt lại chẳng giống là đùa giỡn. Tuy vậy, Điền Chính Quốc vẫn không cảm thấy sợ, cậu nhíu mày, khó hiểu:"Tại sao tôi phải nghe anh?"

Kim Thái Hanh thì có quyền gì cấm cậu?

"Em muốn chuyện vừa nảy xảy ra nữa hay sao?!"

Kim Thái Hanh gần như bùng nổ, âm thanh trầm trầm vang dội khắp phòng tắm, đến lúc sau còn nghe thấy tiếng vang vọng lại. Muốn quên đi cũng chẳng thể nào quên, Kim Thái Hanh cứ nghĩ đến là cảm thấy tức giận, có thể đừng cứng đầu như thế không?

"Không phải ai trên đời này cũng như vậy cả, thế ở cạnh ai mới có thể thật sự an toàn?"

"Ở cạnh tôi."

Điền Chính Quốc thừ người ra, hiện tại vẫn không biết phải nói gì. Tim cậu bắt đầu không nghe lời chủ, vì lời nói mập mờ kia liền trở nên điên loạn, đập không theo trật tự.

Nhìn khuôn mặt ngốc nghếch của cậu lúc này, Kim Thái Hanh chợt phì cười, hắn hít sâu, chuẩn bị kỹ càng tất mọi thứ mới dần dần nói ra từng lời, từng câu từng chữ đều có biết bao nhiêu là chân thành.

Đến lúc này rồi, hắn sẽ không giữ những lời yêu thương đó cho riêng mình nữa, nếu tiếp tục như thế hắn sẽ bị nghẹn chết.

"Chính Quốc, em nghe rõ đây."

Điền Chính Quốc mắt vẫn dán chặt lên khuôn mặt tuấn tú của Kim Thái Hanh, nghiêm túc lắng nghe, tuy vậy lòng cậu vẫn có một chút bồi hồi.

"Chính Quốc, tôi yêu em, thật sự rất yêu em!"

Cậu không biết hắn lo lắng đến mức nào khi cậu biến mất, cậu không biết hắn khốn khổ thế nào khi nhìn nước mắt cậu rơi. Cậu có biết rằng, hắn rất yêu cậu không?

"Nhưng tôi..."

Kim Thái Hanh đặt ngón tay lên môi cậu, chặn tất cả lời nói chưa kịp thốt ra. Hắn mỉm cười, tiếp tục:"Tôi không cần câu trả lời của em ngay bây giờ, tôi nghĩ tình cảm của em, em vẫn chưa hiểu rõ. Thời gian sẽ chứng minh tất cả, đến khi em nhận ra và điều khiển được nó em hãy đến trả lời cho tôi biết. Nhưng hiện tại thì tôi chỉ muốn nói, bắt đầu từ hôm nay, tôi sẽ chính thức theo đuổi em."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net