Chương sáu

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Không vòng vo nữa, Điền Chính Quốc hất chăn, leo xuống giường.

Kim Thái Hanh luyến tiếc hơi ấm của ai kia, lăn qua lăn lại trên giường rên rỉ khó chịu. Vậy mà một lát sau, ai đó cũng chịu lết xác đi vào phòng tắm, còn rất tự nhiên mà bước vào trong khi biết có người ở trong đó.

May mắn rằng Điền Chính Quốc đang đánh răng chứ chưa thay quần áo, thử đi vào ngay lúc cậu đang thay quần áo, không biết Kim Thái Hanh có bị chảy máu mũi hay không nữa.

Mà nghĩ xem nào, chảy máu mũi vì cơ thể của cậu hay bị chảy máu mũi vì bị câu cho ăn một đạp?

Hmm, đoán xem?

"Dù sao buổi sáng cũng chưa ăn gì rồi, bây giờ đi ra ngoài ăn chỉ thêm tốn thời gian. Chi bằng ở lại nhà tôi dùng bửa trưa?"

Kim Thái Hanh nhìn Điền Chính Quốc quần áo chỉnh tề liền muốn giữ cậu lại. Còn Điền Chính Quốc nghe được lời nói hợp lý hợp tình ấy lại lần nữa tin tưởng, gật gật đầu.

Cậu cũng đói đến rã rời rồi.

"Cậu muốn ăn gì?"

Kim Thái Hanh đi vào bếp, lấy một ít nguyên liệu dùng để nấu bửa trưa ra, liếc nhìn Điền Chính Quốc đang từ tốn đi xuống lầu.

"Thế nào cũng được."

Điền Chính Quốc cậu không hề nghĩ Kim Thái Hanh lại biết nấu ăn, thế nên quyết định thử xem tài nghệ của tổng giám đốc như thế nào.

Kim Thái Hanh sống một mình ở nước ngoài, và nếu như thế thì đương nhiên sẽ biết nấu ăn, có lẽ việc đó không quá khó đối với hắn, chỉ cần học hỏi một thời gian là có thể nấu được một ít món ngon.

Hôm nay đặc biệt một chút, là nấu cho Điền Chính Quốc, nên hắn quyết định nấu thật nhiều món mà hắn tâm đắc nhất.

Quản gia đã được hắn đưa về nhà chính rồi, nếu không thì bữa trưa đã được chuẩn bị từ lâu, không cần hắn phải đụng tay vào. Nhưng nếu hắn không sáng suốt đưa ông ấy về, chắc bây giờ sẽ không đắc ý đứng ở đây cho cậu xem bản thân đảm đang và xứng đáng làm người đàn ông cho gia đình như thế nào rồi.

Điền Chính Quốc rót một ít nước uống, ánh mắt vô tình chạm vào tấm lưng to lớn của Kim Thái Hanh. Hắn liên tục xào xào nấu nấu, hết chạy bên này đến chạy bên kia, bộ dạng cho chút chật vật. Nhìn thấy người này bận rộn mà thái dương đổ đầy mồ hôi, cậu bỗng dưng thấy buồn cười, đặt ly nước xuống bàn rồi tiến đến.

"Có cần tôi giúp gì không?"

Kim Thái Hanh vẫn chuyên tâm vào món xào trên chảo, vội vàng đáp lời:" Không cần đâu, một lát là xong ngay."

Làm sao hắn có thể để vuột mất cơ hội cho cậu xem hắn hoàn hảo thế nào, hắn đây là hoàn hảo từ đầu đến chân nhé, em tập trung mà quan sát đi!

Điền Chính Quốc nghe vậy liền ngồi xuống ghế, chống cằm nhìn hắn nấu ăn. Cậu nghĩ, người này cũng giỏi giang ấy chứ, từ trước tới giờ cậu chưa từng nghĩ một tổng giám đốc của tập đoàn lớn như vậy lại đảm đang đến thế. Có lẽ hơi khó tin nhưng từ trước đến giờ Điền Chính Quốc chưa bao giờ khen một ai, đây là lần đầu tiên cậu khen người nào khác ngoài bản thân cậu.

Điền Chính Quốc từ trước đến nay là người rất tự tin về bản thân mình, cậu chỉ khen một mình bản thân mà thôi, bây giờ thì vì vị tổng giám đốc chưa gặp được bao nhiêu lần mà thốt lên lời khen ngợi.

"Ngon chứ?"

Kim Thái Hanh gắp cho cậu thêm một miếng thịt, cười rõ tươi, còn pha trộn vào đó một chút đắc ý. Hắn rất tự tin và cũng tự hào về tài năng nấu nướng của mình, món ăn hắn làm nếu không nói phô trương có thể bằng một đầu bếp nhà hàng bốn sao. Hắn mà không làm tổng giám đốc chắc chắn hắn sẽ trở thành vị đầu bếp tài giỏi rồi.

"Ừm."

Cho miếng thịt vào miệng nhai, Điền Chính Quốc gật gù. Cái tên này nấu ăn cũng được đó, tuy rằng cậu cũng biết nấu ăn, nhưng nếu so về trình độ thì cậu sẽ thua người này chắc rồi.

Điền Chính Quốc gắp thêm miếng thịt nữa.

...

Dùng bữa xong, Kim Thái Hanh ngỏ lời muốn đưa cậu về nhà. Vì vốn dĩ tối qua xe cậu lái là của hắn, nên hiện tại cậu không có xe về nhà, huống hồ nhà của hắn nằm trong một khu vắng vẻ, rất khó để bắt taxi.

Điền Chính Quốc cũng lười biếng từ chối, cậu không ngu ngốc đến nỗi từ bỏ cơ hội tốt như vậy đâu. Hắn đưa cậu về nhà, cậu sẽ không phải tốn tiền taxi cũng như tốn sức để tìm taxi, như vậy có phải là quá lời hay không?

"Cậu thích nghe loại nhạc gì?"

Kim Thái Hanh xoay vô lăng để rẽ phải, lơ đãng hỏi. Hắn đã nói rồi, hắn sẽ từ từ thu phục thỏ nhỏ, vậy nên đầu tiên phải tìm hiểu được các sở thích hay những điều nhỏ nhặt trong cuộc sống của cậu đã.

"Tôi không thích nghe nhạc."

Thôi được rồi, hắn thua. Hắn chả hiểu thiếu niên này là người bình thường hay là người ngoài hành tinh nữa. Sở thích đơn giản như vậy mà cũng không có hay sao?

Kim Thái Hanh hít sâu, rồi thở ra một hơi thở nặng nề. Lại tiếp tục chăm chú lái xe, không muốn hỏi thêm gì nữa. Hắn thật sự rất muốn cùng cậu trò chuyện nhiều hơn, nhưng có lẽ thái độ thơ ơ và lạnh lùng khiến hắn chẳng biết tiếp theo phải hỏi và bắt chuyện như thế nào. Thôi thì kệ vậy, tới đâu thì sẽ tới.

"Mạng Hi?"

Điền Chính Quốc tháo dây an toàn, mở cửa bước ra. Nhanh chóng đi đến chỗ Lâm Mạng Hi đang đứng.

"Cậu đến đây tìm tớ có việc gì à?"

Lâm Mạng Hi quýnh vai cậu, tỏ vẻ bất mãn:"Có việc mới được tới tìm cậu sao?"

Đôi mắt đẹp đẽ của Lâm Mạng Hi khẽ chuyển hướng, trùng hợp làm sao lại đặt trên nam nhân vừa mới bước ra từ chiếc xe hơi đen tuyền mà Điền Chính Quốc lúc nãy cũng đi ra từ nó.

Điền Chính Quốc thấy Lâm Mạng Hi chăm chú nhìn gì đó, cũng đồng thời xoay người, bắt gặp Kim Thái Hanh đang cười với mình. Cậu thầm nuốt một ngụm nước bọt, tay vô thức vò lấy vạt áo.

"Cậu đi cùng với anh ta sao?"

Đến khi Kim Thái Hanh đi đến đứng cạnh cậu, Lâm Mạng Hi mới dè chừng hỏi.

Điền Chính Quốc chột dạ đảo mắt, vội vã trả lời:"A, đúng vậy, tớ và tổng giám đốc có việc đột xuất cần giải quyết."

Vậy sao, gấp đến nỗi quần áo không cần thay à? Còn là ngày chủ nhật nữa? Lâm Mạng Hi thầm nghĩ. Nhưng có lẽ những ý nghĩ đó đã nhanh chóng bị cô gạt đi. Cô không nghĩ bạn thân của mình lại nói dối mình đâu.

Kim Thái Hanh muốn nói gì đó nhưng lại thôi, nếu như cậu không muốn nói sự thật thì tùy cậu vậy. Mà dù sao đây cũng là quyền của cậu, cậu không muốn nói thì hắn không có tư cách để xen vào. Huống hồ người này cố gắng che giấu đến như vậy, chỉ sợ hắn nói những gì không nên nói lại gây ra hiểu lầm giữa hai người bạn, hắn thì lại ghi điểm xấu trước mặt cậu nữa.

Mà dù sao thì, hắn cũng đâu có nhiều chuyện đến thế.

Một khoảng lặng kéo dài, có lẽ đủ để cho cả ba cảm thấy ngột ngạt. Vì không thể chịu đựng được sự im lặng này nữa, Lâm Mạng Hi quyết định nói gì đó để bầu không khí này có thể biến mất.:"Hai người đã dùng cơm trưa chưa? Nếu chưa...chúng ta có thể cùng đi chứ?"

Điền Chính Quốc đảo mắt, vô tình nhìn vào ánh mắt của hắn, và hắn một lần nữa nhìn chằm chằm cậu, tựa như đang hỏi ý kiến từ cậu.

Thời gian ở đây như ngưng động, cậu không biết từ khi nào giữa cậu và cô lại có thể tồn tại một bầu không khí ngại ngùng đến thế.

Đến cuối cùng, cậu quyết định đồng ý. Có lẽ cậu nên cùng cô dùng bữa trưa, cho dù lúc nảy bản thân vì đồ ăn ngon mà ăn no cả bụng. Thôi thì xem như lấy lại được bầu không khí vui vẻ giữa hai người vậy, bầu không khí ngột ngạt như hiện tại cậu cảm thấy vài phần khó chịu.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net