Chương tám

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sau khi tạm biệt Lâm Mạng Hi, Điền Chính Quốc trở lại xe, ngồi vào ghế phụ lái. Lúc này mặt Kim Thái Hanh gần như nở hoa, tươi tắn hơn hẳn lúc nãy.

Kim Thái Hanh với tâm tình vui vẻ, đạp ga chạy đi, tiện tay còn bật nhạc lên, trùng hợp làm sao bài nhạc nghe cũng thật êm tai và vui vẻ, tựa như tâm trạng hiện tại của hắn vậy.

"Nè..."

Điền Chính Quốc ấp úng, tay vô thức vò lấy vạt áo, ánh mắt cũng không đặt lên người đối diện, mà đưa ra ngoài cửa sổ.

"Làm sao?"

Kim Thái Hanh tươi hẳn ra, có lẽ rất vui sướng rồi. Phải, vì đây là lần đầu tiên cậu chủ động bắt chuyện, lần đầu tiên thấy vẻ ngoài ngại ngùng của cậu nữa.

"À...không có gì!"

Điền Chính Quốc trong lòng thầm chửi rủa bản thân, đáng lý ra cậu không nên chấp nhận lời cầu xin đó của Lâm Mạng Hi. Hẹn cái gì? Cậu vốn dĩ không phù hợp với việc đưa ra lời mời, vậy mà bản thân lại đi đồng ý việc mà cô nhờ vả.

Lâm Mạng Hi có người trong lòng, cậu cũng có sự vui mừng, vui mừng vì cô tìm được người mình thích, vui vì sau này có thể cô sẽ có một người tốt chăm sóc. Nhưng cách tán tỉnh này của cô có lẽ không khả quan cho lắm. Cô nhờ cậu giúp cô cho buổi hẹn tới đây, còn bảo cậu làm thân với hắn để giúp cô tiếp cận hắn. Cậu biết việc này không sai gì cả, nhưng nếu tự mình hành động thì có phải hay hơn không nhỉ?

Thật là, cậu lại suy nghĩ nhiều rồi, cậu chẳng thích việc bản thân cứ nghĩ nhiều như thế, nghĩ một lát liền đâm ra ý nghĩ tiêu cực.

Có lẽ nên dừng lại ở đây thôi. Dù sao cậu đã đồng ý giúp, vậy cậu cũng không thể để cô thất vọng.

"Này..."

Điền Chính Quốc đánh liều gọi một lần nữa, sau khi gọi xong, bàn tay cậu ngay lập tức đổ đầy mồ hôi. Cậu chưa từng nghĩ bản thân sẽ căng thẳng quá mức vì một chuyện không thật sự quan trọng như thế này.

"Hửm?"

Kim Thái Hanh tắt nhạc đi, để có thể nghe rõ được giọng nói của người kia. Có lẽ vì cậu nói quá nhỏ, và tiếng nhạc ấy lại đủ lớn để lấn át đi giọng nói như mèo kêu của cậu.

"Chủ nhật tuần sau anh rảnh chứ?"

Len lén đưa mắt sang người bên cạnh xem biểu hiện của Kim Thái Hanh, phát hiện hắn cười tươi, không hiểu vì lý do gì mà cậu lại xấu hổ xoay mặt đi, và cậu cũng chẳng phát hiện ra rằng, đầu mình lại xuất hiện một dòng chữ 'nụ cười ấy thật đẹp'. Nó chạy vòng quanh, như chiếc đu quay ở công viên gần nhà cậu vậy.

"Tất nhiên rồi. Có việc gì sao?"

Nghe giọng điệu hồ hởi này cũng thừa biết tâm trạng hắn tốt đến mức nào, đến cả nụ cười trên môi từ nãy đến giờ vẫn chưa hề tắt. Có lẽ chỉ khi ở bên cậu, nụ cười của hắn mới chân thật như thế này, tươi tắn như thế này.

"Tôi muốn mời anh đi chơi một hôm."

Bùm!

Đó là tiếng nổ từ trái tim của Kim Thái Hanh.

Tim Kim Thái Hanh không chịu được sự đả kích từ câu nói này mà nhảy loạn, hầu như là muốn chạy ra khỏi lòng ngực. Hắn không tin được, hoàn toàn không tin được. Điền Chính Quốc vậy mà mời hắn đi chơi hay sao? Hắn có nghe lầm không vậy?

Kim Thái Hanh hít sâu, điều chỉnh lại nhịp thở của bản thân. Sau khi cảm thấy trái tim không chịu nghe lời này ngoan ngoãn hơn một chút, mới có thể phát ra thêm một câu nữa:"Cậu muốn đi đâu?"

Điền Chính Quốc trầm ngâm. Cậu mím môi, nghiêm túc suy nghĩ. Nhưng khi bộ dạng này lọt vào mắt Kim Thái Hanh, không hiểu sao lại đáng yêu đến thế, hiện tại chỉ muốn quay sang gặm đôi má phúng phính ấy cho thật đã mà thôi.

Sau một lúc suy nghĩ, cuối cùng cũng có kết quả cho các sự lựa chọn. Điền Chính Quốc hài lòng gật đầu, quay sang nhìn Kim Thái Hanh:"Disneyland, được chứ?"

Kim Thái Hanh nhếch môi, hắn biết thừa cậu sẽ chọn nơi này mà. Không phải nơi đó là nơi rất thích hợp cho một buổi hẹn hò sao? Hắn nghĩ, có vẻ đây sẽ là một buổi hẹn đặc biệt nhất trong cuộc đời của hắn.

Chỉ khi có cậu, mọi thứ bình thường cũng sẽ hóa thành thứ đặc biệt.

"4 giờ chiều, vậy nhé."

Đúng lúc đó xe cũng đã tới nơi, Điền Chính Quốc không nói lời nào nữa, tháo dây an toàn và xuống xe, một mạch đi vào nhà. Dẫu biết rằng phải cảm ơn người ta một tiếng, nhưng hiện tại cậu chẳng thể làm gì hơn ngoài việc tránh đi ánh nhìn trực tiếp từ Kim Thái Hanh. Vì Kim Thái Hanh sẽ phá hiện ra đôi má nhất thời ửng đỏ của cậu, cả vẻ ngại ngùng không nên có này, và cũng không biết từ đâu mà xuất hiện.

Chiếc xe đen tuyền đổ lại thật lâu, ánh mắt người trong xe vẫn dán vào cánh cửa đã đóng chặt. Ánh mắt đó là vẻ quyến luyến, và cả ôn nhu.

Ngồi thừ người thật lâu, cho đến khi có tiếng điện thoại vang lên ầm ĩ, hắn mới có thể chuyển tầm mắt.

"Biết rồi mà, biết rồi mà. Con về ngay đây!"

Kim Thái Hanh thở dài, cho di động vào túi áo khoác, đưa mắt nhìn căn nhà trắng một lần nữa mới nhấn ga rời đi.

...

"Nghe nói thứ bảy tuần này sẽ có buổi lễ kỉ niệm 30 năm thành lập công ty?"

Trịnh Hiệu Tích ngứa tay sờ sờ mấy món đồ đắt giá trên bàn làm việc, sờ chán chê lại vòng qua tủ lấy mấy sấp hồ sơ mở ra lật qua lật lại, cho dù chẳng hiểu một chút gì về nó. Ngứa tay thì cũng sẽ ngứa mồm, huống hồ chi không gian ở đây im ắng tới vậy, gã phải nói thứ gì đó để xua tan đi cái sự im lặng này.

Gã không thích sự im lặng, nhưng có lẽ tên bạn của gã thì thích.

Bằng chứng là, tên đó vẫn đang cặm cụi xem văn kiện, hầu như mong muốn sự im lặng này kéo dài.

"Mày có nghe tao nói gì không hả?!".

Trịnh Hiệu Tích nổi giận đùng đùng, mạnh mẽ đập tay xuống bàn, không gian vang lên một âm thanh chẳng hề nhỏ. Và nó thành công khiến căn phòng này không còn yên ắng nữa, đúng như ý muốn của gã.

"Chẳng phải biết rõ rồi sao? Vậy còn hỏi làm gì?"

Trịnh Hiệu Tích nhất thời cứng họng.

Gã hắng giọng, chuyển chủ đề khác để quên đi sự quê độ của bản thân vài giây trước:"Kế hoạch tán đổ cậu bé lạnh lùng ra sao rồi?"

Kim Thái Hanh khẽ cười, tựa người vào chiếc ghế bọc da đắt tiền, nhướng mày đắc ý thay cho câu trả lời.

Trịnh Hiệu Tích nhìn một phát là biết ngay người anh em của mình đang tiến triển rất tốt, biểu cảm trên khuôn mặt rõ rằng tới như vậy!

"Đi ăn trưa thôi nào! Tao đói lắm rồi."

Kim Thái Hanh chỉ tay vào đồng hồ treo tường:"Mày xem đã mấy giờ rồi?"

Trịnh Hiệu Tích nhìn lên, con số 1 đập thẳng vào mắt gã. Gã coi bộ có số phận cũng khá tốt đấy, có được đứa bạn như Kim Thái Hanh có lẽ là tu ba kiếp mới có được. Người bạn khiến gã phải ngồi chờ đến đói meo chỉ đợi hắn đi ăn trưa cùng nhau, rốt cuộc lại bị hắn chơi một vố đau đến thế. Hiện tại đã hết giờ nghỉ trưa rồi, còn ăn uống gì nữa! Kim Thái Hanh đúng là đồ đáng chết!

Nhìn Trịnh Hiệu Tích giận đến đỏ cả người, hắn bỗng dưng cảm thấy có lỗi quá.

"Hay là tao bảo trợ lý Phác đi cùng mày nha, coi như tao chuộc lỗi."

"Trợ lý Phác? Phác Trí Mân?"

Kim Thái Hanh gật đầu.

"Là thật? Em ấy là trợ lý của mày á?"

Mặt Trịnh Hiệu Tích hiện tại khắc rõ mồn một hai chữ 'hạnh phúc'. Gã như siêu nhân, một cái chớp mắt thôi đã bay qua túm lấy hắn lắc lắc liên hồi.

"Bây giờ mày muốn đi hay không?"

Kim Thái Hanh thở dài, mỗi lần nhắc đến Phác Trí Mân là y như rằng Trịnh Hiệu Tích sẽ nhảy dựng lên tại chỗ. Hình tượng Trịnh thiếu gia đào hoa một khắc biến mất, chỉ còn lại một tên u mê cùng sự si tình tồn tại nơi đáy mắt.

Trịnh Hiệu Tích là quá yêu tên ngốc Phác Trí Mân kia rồi.

Trịnh Hiệu Tích gật đầu lia lịa, giục hắn nhanh chóng gọi cho Phác Trí Mân, còn mình thì vào nhà vệ sinh chỉnh chu lại bản thân một chút. Gã phải thật bảnh trai trước mặt con mèo ngốc đó nha!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net