44 + 45

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng
vậy?"

Điền Chính Quốc đứng bên cạnh Kim Thái Hanh, hơi ngửa đầu: "Tôi nói cho Trần Thần cùng Lục Vưu biết cậu thất tình, cũng không nói gì về Quý Hoằng cả."

Kim Thái Hanh mi tâm nhảy một cái: "Không có chuyện gì đâu."

Điền Chính Quốc nói tiếp: "Bọn họ đều cho rằng tôi với cậu mới là một cặp tình nhân."

Kim Thái Hanh không nói gì.

Điền Chính Quốc dừng một chút, có chút mê man: "Hai chúng ta có phải không nên ở chung như vậy không?"

Tính khí của chủng yêu tộc và chủng tộc có quan hệ rất lớn.

Điền Chính Quốc từ nhỏ đến lớn từng có rất nhiều bạn bè yêu tộc, các tộc yêu, đủ loại hình thức ở chung.

Còn nhân loại cậu chỉ quen với Quý thúc thúc, có thể nói cậu xem Quý thúc thúc như là trưởng bối của mình. Cậu không biết làm thế nào để hòa hợp với những người bạn nhân loại thuộc thế hệ của mình, và đâu là hình thức đúng để kết bạn.

Điền Chính Quốc chậm rãi hỏi: "Có phải tôi sẽ gây ảnh hưởng đến việc kết giao của cậu với người khác phải không? Nếu như sau này, cậu có người mình thích cũng cho là như vậy thì biết làm sao bây giờ?"

Qua hồi lâu, Kim Thái Hanh giật giật môi, tiếng nói có chút khô khốc: "Không biết."

Không có người khác.

Nhìn mắt bé con tràn ngập ánh sáng, hắn nắm chặt nắm đấm.

"Điền Chính Quốc, tôi..."

Điền Chính Quốc đợi một hồi lâu, cũng không nghe được nửa câu sau.
"Cậu làm sao vậy?"

Kim Thái Hanh lúng túng, hắn không dám nói ra khỏi miệng.

Quan hệ với Quý Hoằng là giả, ý nghĩa ký hiệu là giả, sợ tối quáng gà cũng là giả...

Quan hệ giữa hắn và bé con, đều là do lời nói dối đan dệt thành.

"Kim Thái Hanh?"

"Nơi này thật tối quá."

Điền Chính Quốc vội vã mở đèn pin cầm tay, kéo ống tay áo Kim Thái Hanh đi về phía trước.

Kim Thái Hanh hỏi: "Cậu tại sao lại có suy nghĩ như vậy?"

Điền Chính Quốc nghiêm túc trả lời: "Tôi chợt phát hiện, tôi sẽ không cùng Lục Vưu tay trong tay, sẽ không cùng Trần Thần ôm ôm ấp ấp."
"Chỉ có thể cùng cậu làm như vậy."

Đầu ngón tay Kim Thái Hanh run lên, vị cay đắng đang lan tràn ở đáy lòng thì được câu "Chỉ có thể cùng cậu " gột rửa tan biến đi.

Tiếp theo là một niềm vui mờ nhạt.

Hắn rũ mắt xuống, nhìn gò má còn mang chút trẻ con của Điền Chính Quốc, chậm rãi nói: "Nếu như Lục Vưu sợ bóng tối, cậu có đưa cậu ta về phòng ngủ ký túc không?"

Điền Chính Quốc không chút nghĩ ngợi gật đầu.

Kim Thái Hanh tiếp tục hỏi: "Nếu như Trần Thần thất tình, cậu sẽ an ủi cậu ta chứ?"

Điền Chính Quốc lần thứ hai gật đầu.

Nhà logic thiên tài Kim Thái Hanh phát biểu tổng kết lại: "Cho nên không phải cậu sẽ không cùng bọn họ như vậy, mà là bọn họ không cần tới. Chúng ta rất bình thường."

Kim Thái Hanh thở dài một hơi.

Tên lừa đảo thì tên lừa đảo đi...

Điền Chính Quốc còn chưa kịp ngẫm nghĩ lại liền nhận được điện thoại của Cửu cha.

"Bảo bối, trở về phòng ngủ chưa?"

Không phải là video trò chuyện, nhưng Điền Chính Quốc vẫn như trước mà lắc đầu: "Vẫn chưa tới ạ, sắp đến rồi."

Đi tới tòa nhà A1, Kim Thái Hanh cúi người, ôm cậu một cái: "Ngủ ngon."

"Bye bye."

Nghe thấy được giọng của Kim Thái Hanh, Phượng Cửu hừ một tiếng.

Điền Chính Quốc cười giới thiệu: "Đó là bạn cùng bàn của con, đứng nhất lớp."

Phượng Cửu hừ lạnh một tiếng lần thứ hai.

Biết Cửu cha không thích nhân loại, Điền Chính Quốc bắt đầu thay Kim Thái Hanh nói chuyện: "Người này rất tốt, kèm con học, nếu không con cũng không thể học nhanh như vậy."

Phượng Cửu dùng sức mà hừ lạnh thêm một tiếng lần thứ ba.

Đó là do nó bụng dạ khó lường.

Điền Chính Quốc dừng một chút: "Cửu cha?"

Bạch Trạch nhận lấy điện thoại, ngữ khí mang theo ý cười: "Cửu cha của con bị viêm mũi thôi."
"Đúng rồi, thứ sáu trường học có phải có cuộc họp phụ huynh đúng không?"

Điền Chính Quốc gật gật đầu: "Dạ, ôi chao, con quên nói cho Quý thúc thúc thời gian và địa điểm mất rồi."

"Chờ một lại gọi cho hai người nhé."

Cúp điện thoại, Điền Chính Quốc nhắn thời gian cùng địa điểm cho Quý Phong, Quý Phong sau khi nhận được trực tiếp chuyển phát cho Phượng Cửu.

Bạch Trạch nhìn người nào đó đang ở trên ghế salông thở phì phò, hỏi: "Thật sự muốn đi à?"

Phượng Cửu dùng sức vỗ bàn một cái: "Có thể không đi được sao?!"


------

Bảy giờ rưỡi sáng thứ sáu.

Trung học Tuyền Đức, tại lớp học.

Các phụ huynh đang ở trên hành lang đi tới đi lui, tìm kiếm từng phòng học. Trong đó có một vị phụ huynh cực kỳ thu hút sự chú ý của người khác, với mái tóc đỏ rực, đeo kính râm, vẻ mặt không cảm xúc.

Tìm cả mười phút cũng không tìm được A101, Phượng Cửu mất sạch kiên nhẫn. Y tháo kính râm xuống, gọi một bạn học đi ngang qua lại.

"Này, A101 ở đâu?"

Nhìn thấy đôi mắt vàng lấp lánh của Phượng Cửu, Quý Hoằng sửng sốt một chút: "Anh có chuyện gì không? Ngày hôm nay tất cả những lớp học này sẽ họp phụ huynh."

Phượng Cửu nheo mắt lại: "Tôi là phụ huynh."

Quý Hoằng kinh ngạc: "Phụ huynh của ai?"

Ôi đệt!

Là tiểu đáng thương nào thế?

Lại có một ông bố smart thế này?



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net