Chương 27: Anh men quá đi à

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng
ra đối tác này lại là cái tên lợi dụng chức vụ để lừa tình con gái nhà người ta!
Ngước mắt lên nhìn, Thái Hanh đang đè người nọ trước xe, không biết hai người nói gì, anh giơ tay đấm một cú vào kính cửa sổ bên cạnh, người nọ bị dọa cho quay đi, Kim Thái Hanh lạnh lùng buông tay ra, quay người về lại xe.

Xe mở khóa, Kim Thái Hanh mở cửa xe, mang theo khí lạnh.

Điền Chính Quốc nhìn anh, không nói gì, chú Trương hiểu Thái Hanh nên hỏi: "Còn đi ăn không? Hay về?"

Kim Thái Hanh xị mặt nhìn ra ngoài, không đáp, chú Trương nhìn gương chiếu hậu, Chính Quốc nói: "Quay về nhà đi."

Kim Thái Hanh hít sâu một hơi, điều chỉnh lại vẻ mặt: "Đi ăn cơm."

Điền Chính Quốc đặt tay lên mu bàn tay của Thái Hanh, nhẹ giọng khuyên anh: "Về nhà đi."

Đã thành thế này rồi, cũng chẳng còn tâm trạng để đi ăn.

Maybach quay đầu ở ngã tư.
Sau khi về nhà, rõ ràng tâm trạng của Kim Thái Hanh không tốt, anh trầm mặt, lẳng lặng đứng ở ban công nhìn ra xa.

Một ly nước ấm được đưa đến.

Kim Thái Hanh quay lại, nhìn thấy Chính Quốc đang đưa nước cho anh, cậu cười nhẹ nhàng với anh: "Lúc tâm trạng không tốt thì uống chút nước đi, nuốt trôi hết những chuyện phiền lòng."

Thái Hanh nhận lấy, uống một hớp, tâm trạng phiền não được bạn đời trấn an cũng phai nhạt đi không ít.
Chính Quốc chưa từng trò chuyện với anh về người hay việc liên quan đến công việc, đây là lần đầu tiên
.
Cậu nói với Thái Hanh: "Muốn nói với em không?"

Kim Thái Hanh cầm ly, nhìn ra ngoài cửa sổ, một lúc sau mới chậm rãi nói: "Anh và Ngụy Thịnh Minh là bạn thời đại học."

Ngụy Thịnh Minh hơn anh vài tuổi, lúc Thái Hanh học năm nhất, Ngụy Thịnh Minh đã là nghiên cứu sinh năm nhất.

Khi đó Kim Thái Hanh mới ra khỏi nông thôn, rất muốn được thay đổi, gặp và quen biết với Ngụy Thịnh Minh, vừa hay Ngụy Thịnh Minh cũng có quyết tâm muốn lập nghiệp, hai người ăn nhịp với nhau.

Ngay từ đầu hai người rất hợp cạ: Kim Thái Hanh thông minh, chịu khó, chịu khổ, đầu óc nhanh nhạy, Ngụy Thịnh Minh dư thời gian, sẵn sàng chạy ngược chạy xuôi, có năng lực.
Họ hợp tác với nhau rất tốt, giai đoạn đầu tuy công ty còn gặp khó khăn nhưng cũng dần dần trở nên chính thức hơn, dựa vào bản vẽ thiết kế chắc chắn và độ uy tín tốt, dần dần công ty trở nên có chút danh tiếng trong giới và có khách hàng cố định.
Sau đó, dựa vào dự án cao ốc của công ty Pháp đợt ấy, Lộc Sơn nổi danh ngay trong một lần, sự nghiệp kinh doanh cũng dần mở rộng.

Sau đó nữa, Lộc Sơn phát triển ổn định và nhanh chóng, Kim Thái Hanh trở thành ông chủ lớn, Ngụy Thịnh Minh cũng trở thành cổ đông và điều hành của Lộc Sơn.
Hai năm trở lại đây, theo cơn sốt bất động sản lui dần, Kim Thái Hanh và Ngụy Thịnh Minh cũng có sự khác biệt.

Thái Hanh cho rằng mặc dù bất động sản đã qua thời kỳ hoàng kim nhưng vẫn còn nhiều dư địa để phát triển trong thị trường quốc nội, Lộc sơn có thế mạnh về thiết kế, các bất động sản và loại hình bất động sản bán ra luôn được đón nhận, ngành bất động sản của Lộc Sơn không có vấn đề gì.

Ngụy Thịnh Minh thì cho rằng ngành bất động sản đã xuống dốc, Lộc Sơn nên chuyển hình càng sớm càng tốt, vì vậy trong hai năm qua, anh ta liên tiếp xin tổ chức hội nghị cổ đông, đầu tư theo chiều hướng lộn xộn không ít.
Bởi vậy hai người dần trở nên mâu thuẫn với nhau.

Kim Thái Hanh: "Hai bọn anh cũng đã nói chuyện với nhau rất nhiều lần, nhưng lần nào cũng tan rã trong không vui."

Kim Thái Hanh: "Còn nhớ lần anh đi công tác hồi tết không, quay về còn dẫn em đi một buổi tiệc, giao thiệp với cô Miêu ấy?"

Điền Chính Quốc gật đầu.

Kim Thái Hanh: "Nói trắng ra là do Ngụy Thịnh Minh cố ý quấy phá."

Cố ý phá nát một mảnh đất tốt.

Điền Chính Quốc suy nghĩ: "Anh ta hại người nhưng cũng chẳng lợi mình."

Kim Thái Hanh gật đầu: "Anh ta cố ý, cố ý làm anh khó chịu."

Kim Thái Hanh: "Khi đó anh đã muốn cách chức anh ta, thêm chuyện lần này, xem như là một cọng rơm cuối cùng làm gãy lưng con lạc đà."

Kim Thái Hanh: "Anh đã không còn tìm được lý do gì để giữ anh ta lại công ty nữa."

Điền Chính Quốc nghĩ đến chuyện hôm nay: "Sau đó anh ta tức giận, lái xe đến chèn anh?"

Kim Thái Hanh gật đầu.

Điền Chính Quố thầm nghĩ, cái trò học sinh tiểu học gì vậy nè?

Cậu có thể nhìn ra tâm trạng của Thái Hanh không tốt, trong lòng cũng biết là vì sao.

Điền Chính Quốc suy nghĩ rồi ấm giọng trấn an: "Nhân sinh có lẽ là vậy, hợp tan với những người khác nhau ở những ngã rẽ khác nhau."

"Có đôi khi muốn níu kéo lại, nhưng cuối cùng lại phát hiện ra nguyên nhân đơn giản nhất lại anh thay đổi, hoặc là tôi thay đổi, hoặc là tất cả mọi người đã thay đổi."

Thái Hanh nhìn Chính Quốc.

Chính Quốc nghiêm túc nhưng ôn hòa nhìn Thái Hanh: "Anh không sai."

Kim Thái Hanh cảm động ôm lấy cậu.

Một câu anh không sai, dễ dàng xoa dịu sự khó chịu của anh.

Làm anh cảm thấy anh không đứng đơn độc một mình trên đỉnh Lộc Sơn.
"Nhưng mà", Điền Chính Quốc dựa vào lòng Thái Hanh, chợt nói, "Hôm nay lúc anh xuống xe, lôi người từ trong xe ra, còn đấm người ta một cú, thật sự là men quá đi à."

Kim Thái Hanh sửng sốt, hả?

Tay Chính Quốc để trên ngực Thái Hanh bắt đầu vẽ vòng tròn.

Kim Thái Hanh cúi đầu, Chính Quốc ngước mắt, trong mắt là vẻ ngưỡng mộ.

Ặc...

Kim Thái Hanh chưa từng bị Chính Quốc nhìn bằng ánh mắt thế này, nhất thời anh không kịp phản ứng, giải thích: "Anh có đấm bốc và gym định kỳ."

Ánh mắt của Chính Quốc lập tức bling bling như sao: "Anh còn đấm bốc á?"

Cậu nghi hoặc: "Không thấy anh có găng tay đấm bốc mà."

Kim Thái Hanh: "Để ở phòng tập."

Điền Chính Quốc: "Một tuần anh tập mấy lần dạ?"

Kim Thái Hanh: "Ít nhất ba bốn lần."

Điền Chính Quốc: "Sao em không biết?"

Kim Thái Hanh: "Công ty có phòng tập, gần công ty cũng có.
Bình thường anh hay tranh thủ thời gian lúc làm việc.
Lúc đi công tác thì tập ở phòng gym của khách sạn."

Ngược lại là dạo này em không siêng nữa.

Chính Quốc trưng đôi mắt lấp lánh của mình, ngưỡng mộ: "Thế hở ~"

Kim Thái Hanh bị nhìn như vậy thì càng muốn cười.

Anh nhịn một lúc, cuối cùng cũng bật cười, vừa ôm người trong lòng vừa đưa tay vuốt mũi Chính Quốc, hỏi: "Sao lại nhìn anh như vậy."

Điền Chính Quốc nói rất là chân thành: "Không có gì, chỉ là cảm thấy anh rất men luôn."

Kim Thái Hanh buồn cười, cực kỳ hưởng thụ.

Thấy Chính Quốc vẫn nhìn mình như thế, anh động lòng: "Lần sau đi tập sẽ dẫn em theo nhé?"

Điền Chính Quốc gật đầu ngay: "Được á được á."

Kim Thái Hanh: "Dẫn em chạy bộ, huấn luyện độ bền?"

Điền Chính Quốc không muốn lắc đầu: "Anh tập đi, em ở cạnh nhìn anh."

Kim Thái Hanh quá là mê cái kiểu này, anh ôm người cười, thật sự không nỡ buông tay.

Sau đó cũng vứt Ngụy Thịnh Minh hay mâu thuẫn bla bla ra sau đầu.

Trên đời chỉ có vợ là ngọt ngào.

Anh cúi đầu thơm lên trán Chính Quốc..


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net