Ep 17

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

                             Muốn được lòng mẹ chồng thì trước tiên phải gây cái nhìn tốt về cách ăn mặc cái đã. Vì trong mắt thỏ quan sát, ngoài hắn ra không còn ai là người hiểu Từ Điện hơn nên bé đã lợi dụng việc sau khi được hắn bế về Giao Thái Điện, liền cho người đóng cửa điện lại, bắt hắn ngồi đó nhìn bé thử mấy chục bộ Hanbok để xem mặc cái nào thì hợp ý Vương Đại Phi nhất. Bé thỏ thay hết bộ này đến bộ khác mà bộ nào hắn ngắm một lúc cũng lắc đầu:

   - Đen thui, không mẫu thân ta ghét màu tối

   - Bộ các ngươi cho Trung Điện đi diễn tuồng à?

   - Hôm nay đâu phải đêm tân hôn?

   - Ngươi cho Trung Điện mặc màu trắng tinh tương thế? Bộ đám tang hay gì?

                                Đợi bé thay đồ lâu tới mức hắn từ tư thế ngồi nhìn chuyển sang tư thế nằm nhìn luôn mà vẫn chưa được bộ nào, bản thân hắn thiết nghĩ ngày mai chắc phải đổi tủ đồ cho bé quá, gì mà 170 bộ không bộ nào nên hồn hết trơn. Taehyung chán nản nhìn bé thay rồi lại nhận xét như thế đến bộ thứ 50 thì hai mắt hắn đang lờ đờ buồn ngủ bỗng nhiên mở to ra, gò má khẽ ửng hồng lên đôi chút.

   - Đại Vương còn bộ này thì sao?

                              Tấm màn mỏng che từ từ được kéo lên Jungkook khẽ xoay người lại. Bé mặc lên mình một bộ Hanbok trơn màu biển nhạt, phía trong có lớp vải lụa trắng mỏng phồng phồng nhẹ ra mà phất phơ, cổ tay áo được thêu hình phượng bằng chỉ vàng không nhỏ cũng không lớn nhìn vừa lấp lánh vừa bắt mắt, ngoài ra góc dưới vạt áo còn có thêu một củ cà rốt nhỏ trông xinh vô cùng, rất hợp với hình tượng bé thỏ của hắn.

                               Bé thỏ nhỏ của hắn mọi lần đã dễ thương rồi mặc bộ này lên lại càng dễ thương hơn, dễ thương tới mức hắn ngắm mà...

   - Đại Vương...Đại Vương à! A mau, mau lấy khăn lên đây...Đại Vương chảy máu mũi rồi! Truyền thái y luôn, nhanh lên!

                              Jungkook vừa bước đến gần hắn thì thấy dòng máu đỏ chảy từ mũi hắn ra liền hoảng hốt mà la toáng hết cả lên, người hầu bên ngoài nghe máu máu cũng giật hồn mà chạy toáng loạn. Trong lúc mọi người và bé hoảng loạn lo lắng cho hắn như thế đó thì hắn chẳng thèm để ý đến việc mình bị chảy máu mũi gì cả, không chừng hắn còn không để ý đến khung cảnh náo loạn xung quang nữa cơ.

   - "Đẹp quá...sao có thể đẹp đến vậy chứ? Ta muốn hôn..."

                                 Xem ra con hổ lớn này bị vẻ đẹp bé thỏ nhỏ thôi miên mất rồi. Trong mắt hắn giờ mọi thứ đều biến mất hết chỉ có mỗi bé con của hắn thôi. Nhìn bé xinh đẹp như thế này hắn lại muốn hôn, hôn một cái vào đôi môi xinh xinh đó. Jungkook đang sợ hãi giữ khăn ngay mũi hắn để hắn không bị mất máu nữa thì hắn lại nhẹ nhàng một tay áp vào gáy bé kéo nhẹ đầu bé xuống, một tay gạt khăn bé đang cầm máu cho mình ra, môi chạm môi.

   - Thái y đế...ưm

   - Thái y đến...rồi ạ...

                                 Ha Rin cuống cuồng lên mở cửa cho Thái y vừa mới tới để vào cứu hắn nhưng cửa vừa mở thì cả hai bị khung cảnh trước mặt làm cho cạn ngôn, nín bật luôn. Mấy người hầu gần đó thấy hai người đứng hình không biết vì chuyện gì nên cũng tò mò chạy tới lén ngó thử. Vừa đưa đầu vào nhìn, ai nấy đều sốc, hai gò má ửng đỏ hết lên, miệng há hốc đến mức ruồi còn bay vào được.

                           Thượng Cung Lee vừa đi từ Ngự thiện phòng kiểm tra đồ ăn về thấy mấy người này nháo nhào dòm ngó say mê cái gì đó ở trong phòng của bé liền cau mày đi tới cất tiếng hỏi:

   - Các ngươi nhìn các gì thế? Say mê dữ vậy?

   - A có gì đâu ạ! Không có gì đâu Thái y Jong nhỉ?_Ha Rin giật mình, đóng cửa lại.

   - Khụ Khụ đúng vậy...Chúng ta chưa thấy gì cả!_Thái y ho vài cái mắt nhìn ra chỗ khác.

   - Đúng là mờ ám! Tránh ra...Trung Điện à..._vừa mở ra liền đóng lại_Ta khụ khụ chưa thấy gì cả!_đỏ mặt.

| Một canh giờ sau |
| Vương Đại Phi điện |
                                  Sau cảnh tình bể bình của cả hai là thời khắc sóng gió ập đến. Cầm máu cho hắn xong, cả hai đã gấp gáp sang tẩm điện của mẹ hắn_tẩm điện của Vương Đại Phi, để dùng bữa. Trong bữa ăn, hắn thấy mẹ mình không nói gì hết nên hắn nghĩ chắc có lẽ tại vì mẹ mình chán việc ăn cơm một mình nên mới gọi bé sang ăn chung thôi chứ không phải kêu sang để hỏi tội vụ bé trốn học đâu. Nhưng ai ngờ hắn vừa bớt lo xong thì công chuyện lại tới, bé thỏ nhà hắn ngồi ăn rảnh quá nên lại đi thọc cho "bom nổ" nữa rồi...

                                     Bé thỏ nãy giờ ngồi ăn cũng rén lắm chứ đùa, ngồi ăn cơm mà mắt bé hết nhìn mẹ chồng lại quay sang nhìn chồng, cảm giác sợ hãi bao quanh. Nhưng sợ thì sợ, còn chứng mê đồ ăn thì không nha, bé đảo mắt sao nhắm trúng vào miếng thịt bò xào trong cái đĩa kia, cái dĩa gần mẹ hắn nhất. Bé nhìn thấy miếng thịt mà long lanh hai con mắt, nước miếng trong miệng tiết ra như suối. Chết thật chứ, trên đường tới đây hắn đã dặn bé là tới đây ăn ít thôi, ăn cơm trắng không thì càng tốt, đói thì về điện hắn sẽ bảo người ở Ngự Thiện phòng làm cho.

                                Nhưng ác độc quá, bé sắp làm hắn buồn rồi. Tất cả là tại miếng thịt đó, tại sao miếng thịt bò lại xuất hiện chứ? Bây giờ bé có nên gắp nó không?Dù gì nãy giờ bé chưa có gắp đồ ăn trên bàn gắp một miếng chắc không sao đâu nhỉ?
Thế là bé đưa đũa lên gắp, đũa bé vừa đụng vào miếng thịt thì một cái đũa khác cũng đụng vào. Bé tưởng hắn giành với mình, khẽ cau mày ngước lên định nói nhẹ nói nặng thì ai dè đâu đôi đũa đó là của...mẹ hắn:

   - Trung Điện trốn học, giờ còn muốn giành đồ ăn với ta à? Người có biết lễ nghi không?

   - Dạ con...con..._lắp bắp, sợ hãi.

   - "Đừng, đừng giành"_ hắn đổ mồ hôi, chân khẽ khuề nhẹ chân bé.

   - Con...con sao dám giành với Người chứ? Tại con thấy nãy giờ Người ăn ít...đúng rồi, con thấy Người ăn ít quá nên, nên định gắp thêm cho Người đó ạ!ha ha_gắp bỏ vào chén bà.

                            Bé vừa gắp thịt để vào chén mẹ hắn vừa nói, trên môi nở một nụ cười gượng gạo. Mắt thỏ nhìn lấy miếng thịt được bà gắp lên cho vào miệng mà rưng rưng, miếng thịt ngon thế đúng là cái bẫy ác độc đối với con thỏ như bé mà.

   - Trung Điện hôm nay trốn học. Đại Vương, con biết chứ?

   - Dạ con biết rồi thưa mẫu thân!

   - Con định phạt như thế nào?

                                  Jungkook nghe bản thân sắp bị phạt liền quay sang làm mặt đáng thương với hắn, mắt tròn long lanh, môi nhỏ xinh xinh khẽ bĩu. Taehyung nhìn ánh mắt sắc lẹm của mẹ mình xong quay qua nhìn ánh mắt long lanh của bé thỏ mà thở dài. Chịu, hắn bị dồn vào thế bí rồi! Thôi khai thật vậy!

   - Con...con phạt rồi!

   - Ồ Đại Vương phạt như thế nào?_uống trà

   - Là...gậy thịt đánh mông đào ạ...một hiệp rưỡi...

   - Phụt khụ khụ....

                                    Câu nói quá chi là thật thà của hắn khiến Vương Đại Phi đang uống trà mà phun ra một cái, cuống họng sặc lên sặc xuống, còn bé thì mặt đỏ bừng lên không tìm cái lỗ nào để chui xuống, trong lòng khóc thầm.

               Chuyện giường chiếu mà đem đi nói toẹt ra là sao chứ, Đại Vương??

______________________
• Dạo này fic flop ghê nên hăn viết hơi khum hay như mọi lần nên mọi ngừi thông cảm cho hăn nha. Hăn cần người truyền năng lượng quá à🥺 hiu hiu

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net