Ep 8

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Vì sự cố "quái vật" ngoài ý muốn đó của bé nên việc thi hành lễ lập Phi đã dời lại khoảng một tuần sau đó. Lần này, được gia tăng thời gian nên các nữ quan của Nội mệnh phụ xem như có thêm thời gian để trang trí và chuẩn bị nhiều hơn. Và tất nhiên sự chuẩn bị đó đã tạo nên một buổi hành lễ hết sức đẹp.

Trước ngày thi hành lễ trong cung khắp một ngóc ngách trụ cột đều được quấn vải xanh trắng đỏ vàng tựa như lá cờ của đất nước chứ không riêng ở Cần Chính điện như lần trước. Không chỉ được quấn vải không mà ở dưới mỗi chân trụ đều đặt hoa hồng, hoa cẩm tú cầu,...nói chung là vườn hoa Jeon Phủ, nơi bé hay ra chơi có hoa gì là hắn cho người đi tìm cho bằng được các loại hoa đó để đem vào cung trang trí.

Mọi thứ đều trở nên màu sắc và khác biệt hơn hẳn so với buổi lễ bị hủy lần trước. Ai cũng nghĩ mọi thứ mà trở nên khác như thế thì chắc mấy người dự lễ, hành lễ cũng sẽ có tâm trạng khác so với lúc đầu. Nhưng mà họ đâu ngờ rằng con hổ trắng vẫn không khác là bao...

| Giờ Dần(1) |
< Cạch >

- Đại Tổng quản..._Mở cửa phòng, ló đầu ra

- Bệ hạ, bây giờ mới là giờ Dần thôi ạ! Người hãy ngủ một tí đi ạ!

- Sao ngươi biết ta hỏi gì mà trả lời đúng ý thế?

- Người không ngủ cũng để thần nhắm mắt một tí đi ạ...Suốt đêm qua cứ cách một canh là người cứ_giọng trầm xuống_Đại tổng quản...Đã giờ nào rồi? Sáng chưa? Mau kêu người vào thay y phục cho ta đi!

Con hổ trắng mang tên Kim Taeyung phải nói y hệt như tuần trước. Từ lúc trở về Khang Ninh điện sau khi giải quyết đống công việc ở Tư Chính điện, hắn không thèm ngủ lấy một canh giờ nào luôn. Hắn nằm trên giường, hai mắt mở thao láo nhìn trần điện, trong đầu cứ bị con thỏ kia chạy quanh, có lúc cười ngốc lớn quá làm Đại Tổng quản hết hồn mà xông vào.

- Mau kêu người đến thay đồ cho ta đi, dù bây giờ cũng là giờ Dần rồi! Thay xong sẽ vừa đủ tới giờ lành thôi!_đảo mắt tính toán

- Bệ hạ, bây giờ người hầu còn ngủ đó ạ...Với lại lần trước chẳng phải...

- Chẳng phải cái gì?_kề kiếm vô cổ Đại Tổng quản_Lời ta nói nhà ngươi còn cãi được à? Ngươi là đang mong muốn ta chém đứt đầu ngươi à, Đại tổng quản?

- Bệ hạ, hãy tha tội cho thần, do thần lắm lời, do thần lắm lời!_quỳ xuống lạy_Thần đi ngay, đi ngay!

- Cút cho lẹ đi. Nhớ bảo đám người hầu diệt bớt côn trùng gần Giao Thái điện đi, để việc nào mà ngăn cảnh buổi lễ này thì ngươi biết ý ta rồi đó!_ấn mạnh kiếm vào cổ Đại Tổng quản

- Vâng...Vâng ạ!

Đại Tổng quản nghe hắn nói mà tay ôm vết thương cổ do kiếm hắn làm chảy máu chạy thục mạng, nước mắt nước mũi nạt kêu mấy nô tì thức dậy. Hắn thấy người bỏ đi, không khí vắng vẻ rồi mới thở dài một cái, tay quăng kiếm sang một bên, ngồi bịch xuống sàn gỗ, hai tay lớn áp vào má tạo kiểu bông hoa rồi khẽ nói nhỏ cảm thán:

- Ta nhớ Jungkook, ta nhớ quá đi~~~~

| Giờ Thìn(2) |
| Cần Chính điện |
Sau một khoảng thời gian trầm cảm ngồi đợi mặt trời mọc, cuối cùng thời khắc hắn muốn cũng đã tới. Mặt Trời lên cao chiếu sáng cũng là lúc giờ lành đến, tiếng trống báo hiệu chuẩn bị làm lễ vang lên. Vừa nghe tiếng trống gõ là hắn đã đi nhanh đến Cần Chính điện. Nơi đây một khắc trước trống trải im lặng bao nhiêu thì bây giờ náo nhiệt, ồn ào tiếng xì xầm nói chuyện pha cùng tiếng bước chân nhộp nhịp bấy nhiêu. Hắn đứng trên cao nhìn Cần Chính Môn mà tim đập thình thịch, hình như nó còn đập mạnh hơn lần trước nữa cơ.

< Tùng Tùng Tùng >
Tiếng trống vang lên, hắn cùng các quan thần, mọi người ở đó hướng mắt về Cần Chính Môn. Cánh cửa lớn chính giữa từ từ mở ra, bộ Phượng bào xuất hiện cùng với vài chục nô tì theo sau trông uy nghiêm vô cùng.

- Trung Điện nương nương giá đáo!

- Trung Điện nương nương giá đáo!

Tiếng hô lớn của Đại Tổng quản Hong vang lên trước sao đó các quan thần và nữ tử Hậu cung khẽ cúi đầu hô theo, âm thanh lớn vang dội cả Cung điện Gyeongbokgung rộng lớn. Bé nghe tiếng hô, đôi chân nhỏ khẽ nhấc từ phía tối bên kia cửa bước qua chỗ nắng chiếu sáng bên này.

Jungkook mọi ngày đã đẹp mê lòng người nay lại khoác bộ Phượng bào vải đỏ chỉ vàng, trang điểm nhẹ nhàng không quá lòe loẹt như các nữ nhân kia của hắn nên khiến ai nấy trong cung đều trầm trồ. Hai mắt bé tròn xoe, ánh nắng chiếu vào làm cho long lanh tựa như mặt hồ mùa xuân, nước da bé trắng như tuyết mùa đông. Đôi môi cùng gò má ửng hồng chẳng khác nào màu của những quả đào chính mùa hạ, và nét mặt ngây ngô hiền từ êm dịu của bé cứ khiến người ta ngỡ là những cơn gió mùa thu dễ chịu. Dàn Hậu cung của hắn lần đầu tận mắt thấy bé mà trong lòng không khỏi ngỡ ngàng, bây giờ họ hiểu tại sao hắn nhất quyết lập Công tử 5 tuổi này lên làm Chính thất của hắn rồi. Đẹp thế cơ mà!

Hắn ngắm nhìn bé từ xa thôi mà bản thân đã đứng hình, hai gò má ửng hồng cả lên. Trong mắt hắn bây giờ mọi thứ xung quanh bỗng nhiên trở nên ngưng động chỉ có hắn và bé, và những cơn gió mùa xuân mang từ cánh hòa đào đặt lên thảm đỏ trước mặt cả hai. Vì quá u mê và thích thú nên hắn không tự chủ được mà cũng đi về phía bé, cũng không hẳn là đi vì chỉ mới mấy bước hắn đã chuyển sang chạy rồi...

- Trung ay ya..._ mém té_Trung Điện!!!

- Đại Vương?Người đừng chạy...chạy sẽ té đó...té đó Đại Vương ơi_lo lắng

- Trung Điện là của ta!!!!

Hắn chạy tới ôm bé vào lòng mà nâng lên giữa không trung xoay một vòng, rồi nhẹ đặt xuống, cười thật tươi nói:

- Hôm nay Trung điện Jeon đẹp lắm...Trung Điện mặc cái này có khó đi lắm không? Ta giúp Trung Điện đi nha?!

- Vâng!_cười tươi

- Bệ hạ như thế không hợp quy củ đâu ạ!

Thượng cung Lee đi sau bé thấy hắn định bế bé lên bước đi liền ngăn cản. Phải, theo quy củ từ trước tới giờ đều đặt ra là các Vương Phi phải tự đi về phía của Đại Vương mình chứ chưa từng có Đại Vương nào đi về phía Vương Phi cả nên việc này của hắn không thể làm được, nó không hợp quy củ.

- Không hợp quy củ? Đúng thật là không hợp quy củ_cười nhẹ_ Nhưng hợp thánh ý của ta và cả của Trung Điện nữa...Ngươi có ý kiến với ta và Trung điện sao?_khẽ nhếch chân mày, sát khí lại trỗi dậy.

- Thần...thần không có ý đó ạ!

Nói xong, hắn cười khinh một cái rồi quay sang bế bé đi lên trên bục chính của Cần Chính điện, tự tay cầm chiếu đọc ban bố bé làm Vương Phi của mình, Mẫu nghi của Thiên hạ. Ai nấy đều bình tĩnh lắng nghe cho tới khi hắn đọc câu cuối cùng:

- Mãi mãi không được phế truất địa vị của Vương Phi Jeon!

- Mãi mãi không phế truất địa vị...Jang Tần nương nương vậy có nghĩa là..._Dae Quý Nhân ngỡ ngàng lên tiếng.

Hắn chính là muốn nói rằng là cả triều đại này của hắn và các triều đại sau này của con cháu hắn, bất cứ ai cũng không thể phế truất bé, không được phép phế Jeon Jungkook thành Phế Phi. Hắn đọc xong khẽ quay sang nhìn bé, vừa hay bé cũng ngước lên nhìn hắn. Hai người chạm mắt nhau nhẹ trao tặng cho nhau nụ cười hết sức hạnh phúc.

- Đại Vương vạn tuế, vạn vạn tuế!....Vương Phi vạn tuế, vạn vạn tuế!

"Gặp Vương Phi Jeon là điều may mắn nhất đối với ta....Gặp Đại Vương Kim là điều tuyệt vời nhất đối với ta"
________________
(1): giờ Dần : 3h đến 5h sáng ☀️
(2): giờ Thìn: 7h đến 9h sáng ☀️

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net