5.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tỉnh dậy lần nữa em thấy mình đang ở trong căn phòng xa lạ. Mùi thuốc khử trùng làm em khó chịu, bé con của em có ổn không ?

Nghe tiếng mở cửa, em nhìn ra thấy Kim Taehyung, bốn mắt cứ thế nhìn nhau. Hắn lên tiếng xoá đi sự im lặng

"Em có thai?"

Em cúi đầu vò tấm chăn đang đắp trên người. Đã ở trong bệnh viện rồi thì chuyện có thai làm sao giấu được nữa đây.

"Em giấu tôi? Em định giấu đến khi nào? Hay em định mang con tôi chạy trốn luôn hả?"
Hắn gần như quát lên vì mất bình tĩnh, thậm chí hắn cũng không thể hiểu tại sao mình lại cư xử như vậy nữa.

Em ngước lên nhìn hắn, hai con mắt tròn xoe ấy phủ thêm tầng nước mỏng trực trào rơi ra.
"Em không giấu, chỉ là nếu nói ra anh sẽ... Ưm___"
Hắn mặt lạnh tanh nhìn em, tự dưng em muốn nôn quá, không thể nhịn xuống được nữa. Đứng bật dậy định chạy đi thì bị hắn giữ tay lại.
"Em đi đâu?"
Em chỉ hướng phòng vệ sinh. Hắn xốc em lên, cẩn thận rút dây truyền nước ra.
"Muốn nôn?"
Em gật đầu, hắn bế em vô, vuốt lưng cho em. Bế em ra sau đó hắn đi gọi bác sĩ
"Tại sao em ấy lại bị nôn nhiều như vậy hả bác sĩ?"

Bác sĩ không trả lời hắn ngay, quay sang hỏi em
"Cậu bị nôn như vậy từ khi mang thai đúng chứ?"
"Dạ phải."
"Có bị đau bụng không?"

"Có"

Sau khi ghi ghi chép chép lại, bác sĩ mới nói tiếp
"Cậu ấy bị nôn là do thai nghén, không ăn được nhiều nên dạ dày mới bị viêm, cần phải chú ý chế độ ăn uống của cậu ấy hơn nữa. Người mang thai rất dễ bị thiếu máu, sẽ gây ra choáng váng, đau đầu, cậu ấy rất yếu, cơ thể nếu không được bồi bổ thì sẽ không có sức nuôi em bé trong bụng. Sức khỏe của cậu ấy cũng đã giảm sút đi nhiều nên quá trình mang thai sẽ khó khăn hơn."

Hắn đứng nghe từ đầu đến cuối, gật đầu hiểu ý của bác sĩ. Khi bác sĩ vừa rời khỏi, em lên tiếng
"Anh ơi, đây là con của mình em thôi, nếu anh ghét hai ba con em, em sẽ tìm chỗ khác ở..."
Hắn nghe xong đầu muốn bốc khói lên, không ngờ là em lại có thể nói như thế.
"Ai nói đứa bé là con của mình em? Ai cho em cái quyền ra chỗ khác ở vậy ?"
Đáp lại hắn là tiếng khóc nức nở của em
"Em khóc cái gì, rõ là biết mang thai nhưng không biết cách chăm sóc chính bản thân. Cũng không nói với tôi một tiếng."
Em mang vẻ mặt mếu máo mà trả lời hắn
"Nói thì anh sẽ nghe em sao? Hức..."
Hắn sững người, phải rồi, hắn toàn lớn tiếng với em, khiến em sợ hãi. Vậy sao mà em dám nói với hắn được.
"Hức, em sợ nếu nói với anh, anh sẽ nghĩ đứa bé là con của người khác, anh sẽ đuổi em đi, sẽ li hôn với em.. huhu"

Càng nói em càng khóc oà lên như đứa trẻ bị lấy mất món đồ mà chúng yêu thích. Nhìn em khóc đến đỏ mắt, hắn luống cuống không biết làm gì, chỉ biết lại ôm rồi xoa lưng để em nín. Em lại tiếp tục nấc lên rồi nói
"Anh.. hức.. anh cũng không về nhà, cũng không ăn cơm em nấu, hức.."

Nói xong câu này em thấy khó thở, đẩy hắn ra, em há miệng thở dốc từng chút một. Vội vàng vuốt ngực cho em sau đó hắn nghĩ ra là mình phải dỗ dành em

"Ngoan, đừng khóc, tôi sẽ không như vậy với em nữa, sẽ đối xử tốt hơn với em, đừng khóc nữa nhé, khóc nữa sẽ không thở được đâu. Tôi biết đêm đó xảy ra chuyện gì, tôi cũng biết đứa bé là con của tôi, xin lỗi em vì đã để mọi chuyện thành ra như vậy."

Sau hôm đó, em phải ở lại bệnh viện hơn một tuần để theo dõi sức khoẻ, trong khoảng thời gian này hắn là người chăm sóc cho em. Chứng kiến cảnh em không ăn được gì mà chỉ có nôn đến cả người xanh xao, ốm nhom đi vài vòng thì hắn chỉ biết thở dài.

Hôm nay em sẽ xuất viện, từ sớm hắn đã thu dọn đồ đạc gọn gàng. Lái xe đến đón em về.
"Em đứng dậy nổi không?"
Hắn hỏi em, em bị thiếu máu nên toàn bị say sẩm khi đứng dậy.
"Em không biết. Á"
Vừa dứt lời em thấy cả người được nhấc bổng lên, em vốn rất nhẹ, việc mang thai hành em đến mức chỉ còn da bọc xương, ngoài phần bụng đang nhô ra thì cơ thể em ngày càng gầy đi.

Cuộc sống của em vẫn tiếp tục, chỉ khác ở chỗ sau khi về nhà em không ở nhà một mình, hắn cũng đã suy nghĩ kĩ, quyết định mang công việc về nhà để tiện chăm sóc cho con thỏ gầy gò này. Nói là không muốn chăm sóc người bệnh mãi nhưng cuối cùng hắn cũng là người làm chuyện đó, hắn bị chính suy nghĩ của bản thân vả cho thật đau.
"Em có thèm gì không? Nếu thèm thì nói, tôi sẽ làm cho em ăn."
Em lắc đầu, khuôn mặt nhợt nhạt vì nôn nghén. Em lại muốn khóc nữa rồi, chỉ là em thấy mệt quá, mệt đến mức khóc cũng không ra nước mắt.

"Anh ơi, em muốn uống sữa chuối."
"Không, em chưa ăn gì sao mà uống sữa hả ?"
Nghe đến ăn em muốn bỏ chạy, vì mỗi lần ăn em đều nôn.
"Sẽ không nôn nữa, ráng ăn một chút nhé, ăn xong tôi sẽ cho em uống sữa."

Em mếu máo quay lại nhìn hắn, hắn vẫn khuôn mặt lạnh tanh đó mà đáp lại. Nhưng mà lạ nha, mùi đồ ăn này em thấy thơm quá nè, không có bị nôn nữa. Sau khi xử lý đồ ăn mà hắn nấu cho, em được uống sữa chuối.

Với một con thỏ mê mẩn sữa chuối như Jungkook thì cho dù bị nôn nghén hành, em vẫn trung thành thèm sữa chuối, vì lén lút uống quá nhiều nên em bị trào ngược dạ dày, đau quặn lên. Hắn biết được liền thu hết sữa chuối giấu đi.

"Anh ơi, sữa chuối, anh ..."
Chưa kịp nói hết câu, một sự giận dữ chen vào
"Không, tôi sẽ không để ở ngoài nữa, con tôi cần thức ăn để phát triển chứ đâu phải cần uống sữa suốt ngày, em đừng có tùy tiện như vậy."

Từ lúc hắn ở nhà, thực đơn ăn uống của em bị hắn quản chặt. Em không thèm gì cả, chỉ thèm sữa chuối nhưng hắn đã giấu sữa chuối ở một nơi nào đó. Em đã thử tìm nhưng không thể lần ra chỗ giấu.

Thật ra chính Kim Taehyung cũng không ngờ bản thân sẽ bưng công việc về nhà để có thể giám sát con người nhỏ bé mà hắn từng ghét bỏ, thấy em bị đứa nhỏ hành đến khổ sở tự dưng hắn thấy xót trong lòng.

_________
16.04.22


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net