7.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Em đứng dậy với lấy con dao trên kệ, lưỡi dao đi một vòng quanh cổ tay trắng nõn, sau đó màu đỏ chói xuất hiện, từng giọt máu tí tách nhỏ xuống sàn nhà. Đau đớn vốn không tồn tại với em, em chỉ thấy vui khi mọi thứ sắp trở về như cũ.

Trở về nhà sau một tuần công tác đột xuất, khi bước vô nhà hắn gọi em nhưng không thấy trả lời, hắn đi vào nhà bếp thì trước mắt hắn chính là cảnh tượng em đứng ở bếp, trên tay cầm con dao đầy máu, ánh mắt em hướng xuống nơi có màu đỏ chói kia.
Hắn nhìn máu đã chảy thành một vũng sau đó gầm lên

"Jeon Jungkook em làm gì vậy HẢ?"

Nghe tiếng của hắn em mới giật mình làm rơi con dao xuống, em thấy hắn chạy lại chỗ em đứng, nhưng em thấy mệt quá, em muốn ngủ, phải rồi, sau khi em ngủ xong cậu ấy sẽ quay về, như vậy hắn sẽ được hạnh phúc, hắn sẽ lại vui vẻ như ngày xưa mà. Hắn chạy lại đỡ lấy em, lấy chiếc khăn cột vào cổ tay em sau đó vội bế em vào xe, một đường lao đến bệnh viện. Hắn tự hỏi vì sao em lại làm chuyện dại dột như vậy? Trong khoảng thời gian hắn đi có chuyện gì xảy ra sao?

Trong lúc chờ cấp cứu, hắn tranh thủ đi rửa tay. Hắn nhớ ra trong nhà có gắn camera, chỉ trừ phòng ngủ còn lại ở đâu hắn cũng cho lắp đặt. Hắn mở ra, tua lại khoảng thời gian hôm nay, hắn thấy em đi vào nhà kho. Bây giờ thì chính hắn mới nhớ ra trong đó có những thứ đồ "kỉ niệm" của hắn và cậu ấy.

Rồi hắn lại dạo một vòng camera trong nhà, hắn chợt dừng lại vào khoảng thời gian bữa tối một tuần trước, em cầm ly sữa đứng ở ngoài cửa phòng sau đó còn làn đổ sữa ra, rồi em thẫn thờ về phòng mà không mang sữa vô cho hắn. Hắn chợt nhìn lên thì thời gian, lúc này hắn đang nói chuyện điện thoại với Park Jimin, có lẽ em đã nghe được nội dung cuộc nói chuyện hôm đó mất rồi...

Kim Taehyung nhận ra câu nói tối hôm ấy của mình mang theo sự ngu ngốc. Suốt một tuần đi công tác, hắn không có thời gian rảnh để cầm điện thoại, hắn nghĩ là em sẽ tự biết cách chăm sóc bản thân, vậy mà không ngờ sau khi hắn về, chào đón hắn chính là khung cảnh đỏ chói của máu. Sự thật là hắn đã dành tâm trí để suy nghĩ đến con người bé nhỏ kia, trong suốt khoảng thời gian ở nhà chăm sóc em, hắn lại nhận ra chính mình đã phá đi cái gọi là "ghét bỏ" với em, hắn đã không còn chán ghét khi thấy khuôn mặt của em, chính hắn cũng nhận ra khuôn mặt của em khác với cậu ấy ở rất nhiều điểm, đặc biệt là nốt ruồi nhỏ xíu dưới môi.

Đúng lúc ánh đèn phòng cấp cứu tắt, bác sĩ nói muốn trao đổi riêng với hắn một chút
"Tôi nghĩ anh nên xem cái này trước đã."
"Ít nhất hai năm mang thai lại?"
"Cậu ấy từng bị sảy thai một lần, sau đó thì bị sốt cao hôn mê ba ngày, sức khoẻ đã bị tác động ít nhiều nên rất yếu, lần này chưa đến hai năm đã mang thai lại thêm việc tinh thần của cậu ấy thường xuyên bất ổn nên dẫn đến trầm cảm trong thời kì mang thai. Cậu ấy có xu hướng tự làm đau bản thân, đây chỉ là giai đoạn đầu của bệnh, khả năng điều trị khỏi là rất cao."
"Vậy trong quá trình điều trị cần lưu ý gì không?"
"Anh hãy giữ cho cậu ấy tinh thần thoải mái, cơn ốm nghén có thể sẽ hành cậu ấy đến hết thai kì, còn lại thì anh đã xem trong hồ sơ bệnh án của cậu ấy rồi, tôi sẽ không nói thêm nữa."
"Cảm ơn bác sĩ."

Hắn đi về phòng bệnh em đang nằm, nhìn con người nhợt nhạt nằm trên giường bệnh, hắn đau lòng không thôi. Xem ra bé con mạng cũng lớn thật, cơ thể của ba nhỏ yếu như vậy nhưng bé con vẫn bám trụ ở lại.

Mơ màng tỉnh dậy, em ngơ ngác, không phải là em chết rồi sao? Sao lại còn ngồi ở đây? Em không chết thì sao mà cậu ấy có thể trở lại. Em đưa mắt tìm kiếm, thấy con dao trên đĩa trái cây, em vừa cầm được con dao trên tay thì cánh cửa phòng mở ra.

Hắn thấy em chưa tỉnh nên tranh thủ đi mua ít đồ. Khi trở lại thấy em đang cầm trên tay con dao, hắn buông những bịch đồ xuống, chạy lại dựt con dao ở tay em ra. Em muốn dành lại nhưng khi mở miệng ra định nói thì cổ họng khô khốc, hắn biết em muốn uống nước nên chạy ra vứt con dao vào thùng rác sau đó mới trở vô lấy nước cho em uống.

"Tại sao em lại làm điều dại dột như vậy? Nếu tôi không về thì chuyện gì sẽ xảy ra với em đây."

Em thì thào "Anh ơi em mệt lắm, em không muốn cố gắng để có được tình yêu của anh nữa, nếu em chết đi thì cậu ấy sẽ quay về, rồi anh sẽ hạnh phúc, hạnh phúc với cậu ấy như xưa..."

Hắn nghe xong mà ngỡ ngàng
"Tôi nói là tôi cần cậu ấy quay về sao? Em bị ngốc tới mức không nhớ bản thân đang mang một sinh mệnh nhỏ nữa à? Em làm như vậy chính là một xác hai mạng em có hiểu không?"
"Hức, anh chỉ lo cho bé con, lúc nào cũng chỉ có con, cái này vì con, cái kia vì con, anh làm gì quan tâm đến những việc em phải trải qua đâu.Em cũng biết anh không thích em...."
"Tôi không ghét em, nếu tôi không quan tâm em thì tôi sẽ không mang công việc về nhà và cũng sẽ không nấu cơm cho em.Em đã nghe được cuộc nói chuyện đêm hôm ấy, em cũng thấy được những thứ đồ trong nhà kho đúng chứ?"

Hắn thở dài ngồi xuống nắm lấy đôi bàn tay gầy teo của em "Tôi... Ừm tối hôm ấy lời tôi nói là thật nhưng khi thấy cảnh tượng trong bếp tôi đã rất hoảng loạn, nếu tôi không về vào lúc đó thì chẳng phải em sẽ dẫn theo bé con đi đến nơi xa sao? Cậu ấy đã bỏ tôi rồi, bây giờ tôi chỉ còn em, nếu em có chuyện gì xảy ra thì tôi làm sao mà sống?"
"Sao em lại ngốc tới mức nghĩ là nếu em mất đi thì cậu ấy sẽ trở lại? Nếu cậu ấy trở lại nhưng tôi không còn yêu cậu ấy nữa thì sao mà tôi hạnh phúc đây?"

Em nghe xong mặt đơ ra, ý hắn là hắn không ghét em nữa sao?

Em khóc oà lên, khóc mệt đến mức em lim dim chìm vào giấc ngủ một lần nữa. Hắn lại bất giác thở dài, con thỏ ngốc nghếch này vì yêu hắn mà làm ra chuyện hại bản thân, suýt chút nữa là hắn sẽ hối hận cả đời nếu khi nãy không về kịp.

Trở về phòng sau khi đi xin lời khuyên của bác sĩ về chế độ ăn uống lẫn chăm sóc cho em, hắn thấy em đang ngồi nhai thứ gì đó.
"Em đang ăn gì ?"
"Huh?"

Em đưa đôi mắt to tròn ra nhìn hắn sau đó vội che miệng lại làm hắn tưởng em muốn nôn nên hắn lại cuống cả tay chân lên đi lại bên em
"Em muốn nôn sao? Lại khó chịu?"

Em lắc đầu lia lịa
"Em mau há miệng ra, em đang nhai cái gì hả?"

Hắn đưa tay ra trước mặt em, mắt đảo đến chiếc bánh mì nho khô trên bàn đã mất hết nho, chỉ còn lại chiếc bánh đầy những chiếc lỗ đã bị chọc.
"Em có muốn đau bụng nữa không? Dạ dày chưa có gì mà dám ăn nho khô là sao hả, rồi bánh em để ai ăn?"

Sau khi xử lí xong đống nho trong miệng, em với tay lấy li nước uống một cách thoả mãn.
"Để cho anh ăn đó nha, em để phần bánh cho anh mà."

Vừa vui vẻ một chút, tự dưng em nghĩ gì đó, mặt cũng vì thế mà buồn hiu, cúi đầu vò áo, em thủ thỉ
"Anh ơi, cả tuần vừa rồi anh đi mất tiêu..."
Nhắc đến chuyện này mắt em lại ngấn lệ, nức nở
"Em không thấy anh về, em sợ.. sợ lắm"
"Tôi đi công tác đột xuất, không kịp nói em biết, xin lỗi em. Đừng dại dột làm vậy nữa biết không?"
"Dạ vâng."

Hắn đi dọn dẹp đống bánh đã bị em bày ra. Quay lại thấy em đã ngủ ngon. Chỉnh lại mép chăn cho em hắn bắt đầu xử lí đống công việc sau chuyến công tác vừa rồi.

___________
17.04.22


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net