8.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Do em đang ở bệnh viện nên hắn đi đi về về thường xuyên để mang đồ ăn cho em, hắn cũng tranh thủ dọn dẹp nhà cửa, trải những tấm thảm chống trơn ngã ở trong nhà tắm, thay số thảm trong nhà thành thảm lông mềm.

Hôm em lén ăn nho khô, đau dạ dày thật sự đã tìm đến, em bị hành cho một trận tái nhợt, hắn chỉ biết ở bên nghiêm mặt nhìn em rồi lại xoa bụng ru em ngủ.

Thời điểm em được xuất viện thì thai kì cũng bước sang tháng thứ tư, em vẫn bị nôn nghén hành, bé con bắt đầu biết cử động trong bụng em, người ta mang thai ngủ ngon lành còn em thì khi ngủ giấc được giấc mất. Sau sự việc lần ấy, hắn không thể chủ quan được nữa, hắn nghĩ tới cách 'Khi đi đâu thì cũng nhất định phải xách em đi theo'

Một lần nữa, hắn khiến em sa vào tình yêu màu hồng. Thấy hắn ngày ngày tất bật trong bếp nấu ăn cho em, rồi lại lao đầu vào công việc, em nghĩ mình nên làm giúp hắn một chút, không thể ngồi im nhìn được.

"Anh ơi, để em nấu phụ nhé."
"Không, em ngồi yên ở đó, ngồi yên."
"Anh ơi để em làm việc nhà cho nhé."
"Ai cho em làm"
"Anh ơi để em mang đồ ăn ra bàn ...."
"Không"
"Anh ơi..."

Hắn bày thức ăn ra trước mặt em, nhìn ngon thật nhưng em muốn uống sữa chuối. Em rụt rè kéo ngón tay hắn

"Anh ơi, em muốn uống sữa chuối, một hộp thôi. Nha anh"
"Em ăn xong rồi tôi sẽ cho."
Hắn nhìn đôi mắt của em long lanh toàn nước, trong lòng không nhịn được mà nhão ra
"Được rồi, một hộp thôi."

Hắn đi lấy sữa chuối cho em, sau khi xử lí xong hộp sữa chuối, bé con kháng nghị thức uống yêu thích của ba nhỏ bằng cách ép chúng lên dạ dày, em chạy vội đi nôn sạch sữa ra ngoài.

"Tôi đã bảo là phải ăn mới được uống giờ em thấy hậu quả chưa?"
"Dạ rồi. Huhuu"
"Em mà khóc mãi như vậy bé con sau này sẽ xấu lắm cho coi."

Nghe đến đây em lấy tay quẹt nước mắt làm chúng lem nhem hết cả mặt. Hắn phì cười dắt em ra ngoài bàn ăn.
Khi nhìn thức ăn được bày ra bàn, em mếu máo nhìn hắn

"Anh ơi, em không ăn nổi, em mệt lắm."
"Em mà không ăn thì đừng hi vọng sữa chuối sẽ còn trong nhà, tôi sẽ vứt hết đống sữa chuối vô thùng rác"
"Ơ anh ơi, sữa chuối vô tội mà, hứ, em ăn là được chứ gì."

Tuy là bé con không thích sữa chuối nhưng em thì rất thích nha, mỗi lần ăn xong hắn đều thưởng cho em sữa chuối, chẳng qua hôm nay em đòi uống trước nên dạ dày cùng bé con mới kháng nghị mà thôi.
Ăn uống xong em thoả mãn, khi nhìn thì không muốn ăn nhưng khi ăn rồi em lại thấy ngon xỉu. Hiếm khi có một hôm mà bé con hành em ít như vậy nên em quyết định sẽ đi dọn dẹp phòng ngủ.

Chờ em ăn xong, hắn thu dọn chén bát sau đó vội lên phòng để tham gia cuộc họp. Họp được một nửa hắn cho nhân viên nghỉ giải lao vì hắn nhớ ra lúc nãy lỡ bỏ quên con thỏ kia ở dưới nhà.
Đi xuống dưới tìm không thấy em đâu, hắn vô phòng tìm thì thấy em đang cặm cụi ngồi chổm hổm chòi cái gì đó dưới gầm giường. Hắn lên tiếng để thỏ nhỏ dừng ngay hành động này lại
"Em không thấy mỏi lưng sao Jungkook?"
Em nhìn ra cửa thấy hắn đứng đó, nhìn hắn xong em mới nhớ ra mình đang ngồi tư thế không nên ngồi, em gấp gáp đứng dậy. Em lại quên mình hay bị chóng mặt, một mạch đứng dậy làm trước mắt em mọi thứ quay như chong chóng. Thấy em như vậy hắn lại chạy vội đến bế em lên.

Thật sự thì chính hắn cũng không biết bản thân đã sinh ra phản xạ 'chạy vội' bao nhiêu lần vì sự vụng về của em nữa rồi. Đặt em ngồi lên giường, đôi mắt sắc lạnh của hắn nhìn em, làm em theo bản năng 'rụt đôi tai thỏ' xuống.

"Em đang làm gì?"

"Em lấy con gấu bông ra, lúc nãy em đang dọn tủ, lúc quay lại xong em tiện chân đá con gấu vào gầm giường mất rồi a"
Rồi em chỉ vào bụng thở một hơi dài, xị mặt xuống
"Bé con không cho em chui vào gầm giường nên em phải ngồi như vậy để lấy chứ bộ."

Hắn nghe xong câu này thật sự không còn gì để đáp trả em lời nói của em.
"Lần sau không được ngồi như vậy nữa, em ngồi như vậy vừa không tốt cho bé con mà chính em cũng không đứng dậy nổi."

Hắn biết em bị thiếu máu, từ khi nhập viện vì cơn sốt hắn đã bồi bổ biết bao nhiêu cho em, nhưng rồi chỉ vì một tuần đi vắng của hắn mà công sức trước đó cũng như nước đổ xuống sông rồi đổ ra biển.

Nghe hắn nói vậy, em chu môi cãi lại
"Chỉ là lúc nãy em lỡ quên mà thôi."
"Hửm, hôm nay còn có gan cãi lại tôi cơ đấy, con thỏ nhà em cũng có ngày xù với tôi rồi."
"Em không có, em quên thiệt đó nha."
"Được rồi, tôi chấp nhận lí do quên của em. Vậy thì ai thuê em dọn phòng vậy? Tôi sao?"
"Chỉ là ăn xong em thấy buồn tay quá nên mới lên dọn phòng."
"Nếu em buồn tay thì em hãy đi ngủ, em xem lại một ngày em ngủ bao nhiêu tiếng mà đòi dọn dẹp phòng?"

Hắn nói em mới ngồi tính toán số giờ ngủ của em, em lẩm nhẩm
"Hình như là sáng thức dậy vì bé con đạp quá nhiều, xong em buồn nôn, buổi tối khi đang mơ màng sắp vô giấc ngủ em cũng buồn nôn, xong em tỉnh, tính ra em ngủ chưa tới 8 tiếng nữa, em thấy em giỏi ghê á."

Chưa nói hết câu thì em bị bờ môi của ai đó chặn miệng lại. Khi hắn buông ra em lấy tay che mặt lại vì quá bất ngờ nên đôi tai của em cũng đỏ bừng lên. Mà người kia thì rất bình thản mà đáp

"Thì ra là em giấu tôi? Từ nay tôi sẽ ngủ chung với em, đừng kiếm cớ từ chối, tôi không thay đổi quyết định đâu."

Chưa kịp bình ổn lại cảm xúc thì em lại nhớ ra em lỡ miệng khai thật rồi.

"Anh... Anh chạm môi... môi em, tim em đập nhanh quá, có phải tim không muốn ở trong ngực em nữa không anh?"

Ánh mắt của Taehyung loé lên tia ngọt ngào kì lạ, hắn không biết sao nhưng khi thấy bờ môi hồng kia chuyển động hắn thật sự rất muốn hôn lấy. Và giờ hắn đã thực hiện được rồi a.

"Ngốc, tim em đập nhanh thì em phải biết lý do chứ. Sao lại hỏi tôi?"

Lại nói về việc Jungkook giấu hắn, là do mỗi sáng khi thức dậy hắn nhìn em phờ phạc, khi hắn hỏi em chỉ nói không sao.  Hôm nay hắn không ngờ chính hắn sẽ tìm ra sự thật trong câu hỏi vu vơ kia.

Jungkook thầm nghĩ 'giờ thì hay rồi, 'không sao' của em bị hắn vạch ra bằng chính lời kể về 'số giờ ngủ' của em, aisss chếc tiệc'

Đêm mưa lớn mấy tuần trước là đêm đầu tiên hắn ngủ cùng em, sau hôm đó em luôn kiếm cớ để tránh việc hắn ngủ chung với em, em rất là ngại nha, ngủ chung như vậy làm tim em đập rộn ràng hơn bình thường, em toàn né tránh việc cho hắn ngủ chung, vì em cũng sợ sẽ làm phiền hắn vào lúc em nôn, tiếng nôn sẽ đánh thức hắn cho coi.

_________
17.04.22


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net