Chương 6: Rời xa

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

(Chương trước mình có chút nhầm lẫn về việc anh trai Jungkook – Jeon Kyung Hyo chưa biết chuyện cái thai trong khi chương 1 – người biết Jungkook có thai trước tiên là anh ta. Mình xin lỗi vì sai lệch thông tin trong chương 5 vừa rồi.)

Hai người đến bệnh viện, Kim Taehyung ở bên ngoài phòng cấp cứu chờ rất lâu. Hắn vừa lo cho cậu vừa muốn biết chuyện gì đang xảy ra, lỡ đâu là một căn bệnh khó chữa thì sao? Vì lẽ đó nên Jungkook mới giấu diếm mọi người?

Bác sĩ từ bên trong phòng cấp cứu đi ra, ông ấy tiến lại gần người duy nhất ngồi trên băng ghế.

"Jeon Jungkook đã qua cơn nguy hiểm rồi, cậu đừng lo nữa."

"Vâng, nhưng cậu ấy bị làm sao vậy?"

Bác sĩ im lặng một lúc rồi trả lời: "Do bệnh nhân yêu cầu giữ bí mật chuyện này nên tôi không thể nói được. Nhưng nếu có thời gian thì cậu thử hỏi xem sao, dù gì chuyện này không thể giấu cho một mình cậu ta biết được."

Kim Taehyung gật đầu, hắn cúi nhẹ người chào bác sĩ. Nếu như không có hắn đến kịp lúc đưa cậu đi bệnh viện thì Jeon Jungkook đã gặp nguy hiểm rồi, với công trạng này, hắn xứng đáng được nghe bí mật của cậu.

Kim Taehyung đi đến phòng hồi sức sau cấp cứu, có nhiều người ở cùng nên hắn không tiện hỏi chuyện, thật ra thì để sau này hỏi cũng không muộn. Jungkook đang rất yếu, hắn ngồi bên cạnh rót nước cho cậu rồi tính đi mua thêm sữa và thức ăn nữa.

"Không cần đâu, em chỉ nghỉ một chút rồi về nhà."

Hắn cau mày, mới vượt qua cơn nguy kịch mà không chịu nghỉ ngơi cho đàng hoàng sao?

"Không được, em ở đây thêm vài ngày để bác sĩ theo dõi đi."

"Em thực sự không sao mà."

Kim Taehyung đặt tay lên trán của cậu để đo thân nhiệt, không có sốt cũng chẳng có dấu hiệu bất thường nào.

"Anh lo lắng lắm đó, nghe lời đi."

Jungkook cười nhạt, cậu vẫn lắc đầu không chịu nghe theo anh. Nếu bố mẹ nghe tin cậu nằm viện sẽ hỏi cho ra lý do, để họ biết về cái thai là một việc rất nguy hiểm. Jungkook cố gắng gượng dậy, cậu leo xuống giường với cơ thể không chút sức lực. Cả người đổ nhào ra phía trước, may là có Kim Taehyung đỡ lại.

"Có cần vội vậy không? Em làm ơn nghĩ đến sức khỏe của mình đi, về lúc này không phải ý hay đâu."

Khuôn mặt Jungkook trắng bệch vẫn cố tỏ ra thật cứng rắn, cậu níu lấy tay hắn rồi cầu xin: "Anh đưa em về đi, em nghỉ ngơi ở nhà cũng được mà."

Kim Taehyung dù không bằng lòng vẫn đành chiều theo ý cậu: "Thật hết biết với em." Hắn nói xong thì dìu cậu xuống bãi đổ xe của bệnh viện. Ngồi ở yên sau, Jungkook gật gù như sắp ngất đến nơi. Kim Taehyung sợ cậu sẽ ngã nên kéo tay cậu ôm ngang hông mình rồi dùng tay trái giữ chặt hai tay của Jungkook. Cứ như vậy đến khi tới nhà, Kim Taehyung quay lại phía sau gọi thì phát hiện ra cậu đã ngủ thiếp đi từ bao giờ.

Hắn nhìn cậu với ánh mắt bất lực đến cưng chiều, sẵn sàng cúi xuống bế cậu trên tay rồi vào nhà. Người làm có hỏi nhưng hắn viện cớ cậu mệt nên mới ngủ quên, không cho ai làm phiền đến Jungkook vào thời gian này. Nhìn cậu ngủ yên trên giường, Kim Taehyung thở phào nhẹ nhõm rồi mới rời đi.
...
Mặt trời đã lặn từ lâu, Jeon Jungkook mơ màng tỉnh dậy trong căn phòng đã sáng đèn. Cậu mệt mỏi ngồi dậy trên giường, xoa bụng mình rồi thủ thỉ: "Con ngoan... Hôm nay suýt nữa thì bố mất con rồi, có biết bố đã lo cho con bao nhiêu không hả?"

Jungkook nói xong cũng thấy mình thật ngốc, chỉ mới hơn ba tuần thôi nên cái thai vẫn chưa thể thành hình, nó cũng chẳng nghe được những gì cậu nói. Nhưng khi trò chuyện với con mình như vậy, cậu cũng cảm thấy được chút gì đó hạnh phúc.

Nhìn qua chiếc bàn nhỏ cạnh giường, Jungkook thấy một tờ giấy nhớ bị chiếc đồng hồ nhỏ đè lên. Jungkook đưa tay giật lấy tờ giấy, tò mò không biết trên đó viết những gì.

(Anh có dặn người làm nấu cháo cho em, nhớ phải ăn cho bằng hết đó. Kim Taehyung)

Jungkook khẽ nở nụ cười, cậu cúi xuống nói với cái thai: "Xem đi, bố lớn của con quan tâm bố này! Thật là một người tốt đúng không." Trong lòng cậu đột nhiên cảm thấy ấm áp đến lạ, tình cảm dành cho Kim Taehyung cũng lớn hơn một chút. Sau khi đứa bé được ra đời, cậu nghĩ mình sẽ có một gia đình hạnh phúc. Hơn bao giờ hết, cậu mong cho cái kết của cuộc tình này sẽ đem về những quả ngọt...

...
Hai ngày sau, Jungkook đi học trở lại khi cơ thể đã khỏe hơn. Bước vào học kỳ hai, cậu phải cố gắng chiếm lấy ngôi đầu bảng để làm vui lòng bố mẹ, vì vậy mà bây giờ vẫn học như điên không khác gì mấy ngày ôn thi.

Giờ ra chơi, Jungkook vẫn còn miệt mài ôn lại mấy bài mình đã học và làm bài tập trong sách. Đám bạn trong lớp chơi giỡn ầm ĩ, bọn nó không chỉ làm mấy trò lố lăng mà còn làm cả việc "người lớn".
Một thằng bạn học đến chỗ Jungkook lên tiếng rủ rê: "Mày suốt ngày chỉ học, đi chơi với tụi tao đi, có trò hay lắm!"

Jungkook lắc đầu bảo mình không muốn chơi rồi lại cắm đầu vào bài vở. Thằng nhóc kia vẫn nhây nhớt: "Nhàm chán vậy, tụi tao có trò hợp với mấy đứa bê đê như mày lắm á." Nó nắm tay Jungkook kéo đi, cả bọn hùa vào đẩy cậu nằm xuống bàn học.

"Động phòng thôi!"

Một đứa hô to lên, đứa bạn học ở phía đối diện nắm chân Jungkook giơ lên rồi đẩy hông vào mông cậu. "Ư... a!" Bọn nó rên rỉ những tiếng bẩn thỉu, rồi lần lượt thay nhau làm trò với thân dưới của cậu.

Jungkook ôm mặt mình, như vậy chẳng khác gì đang bị quấy rối tình d*c cả. Cậu bật khóc vùng vẫy nhưng càng bị bọn nó giữ chặt tay với chân. Từ phía cửa chính, một đống đá nhỏ đột nhiên bay vào, tất cả nhầm vào đám học sinh đang trêu chọc Jungkook.

"Má! Là đứa nào chọi đá!"

Bọn nó bực bội dí theo cái bóng lấp ló ở cửa, nhờ vậy mà Jungkook thoát ra được. Cậu vừa lau nước mắt vừa nhìn ra phía sân chào cờ, hoảng sợ nhìn Nam Ji Yong bị đám bạn học của cậu dí theo. Cậu ta là người đã ném đá, mục đích cũng chỉ vì muốn cứu Jungkook khỏi cái trò tởm lợm kia.

Đang không biết làm sao để giúp Nam Ji Yong thì tiếng chuông vào lớp vang lên. Jungkook thở ra một hơi nhẹ nhõm, bọn họ sẽ không đuổi theo Ji Yong được nữa. Cậu yên tâm đi vào lớp học, chịu đựng đám bạn xấu xa của mình suốt ba tiết tiếp theo. Sau khi tiếng chuông tan học vang lên, Jungkook chạy vào nhà vệ sinh khóc một mình. Cậu vẫn còn ám ảnh cái trò chơi thô tục của đám học sinh kia.

Ở khuôn viên trường học, Kim Taehyung đang chờ cậu xuống nhưng lại gặp cái bản mặt vênh váo của Nam Ji Yong. Cậu ta ngồi xuống ở ghế đối diện, không thèm nhìn Kim Taehyung một cái mà lấy điện thoại ra gọi cho Jungkook.

(Số điện thoại này hiện đang...)

Gọi một lần thì không chắc nhưng cậu ta gọi cho Jungkook cả chục cuộc vẫn có một thông báo vang lên trên điện thoại. Nam Ji Yong bắt đầu lo lắng không yên, Kim Taehyung ngồi đó hóng cả buổi cũng hiểu được đại khái.

"Ngày hôm nay có chuyện gì xảy ra với Jungkook không?"

Nam Ji Yong không muốn nói cho tình địch của mình biết, nhưng một lúc sau bí đường giải quyết quá nên mới nói ra: "Hôm nay tôi bắt gặp cậu ấy bị bạn bè trêu chọc, có vẻ Jungkook rất buồn vì điều đó." Nam Ji Yong đứng bật dậy đá vào bồn hoa bên cạnh.

"Bọn chó đó, tôi ước gì mình có thể đánh ch*t hết cả lũ."

Kim Taehyung đã hiểu được lý do vì sao cậu không đến gặp mình. Vì Jeon Jungkook vẫn đang đau đớn sau những gì đám bạn cùng lớp đã gây ra, không đơn thuần chỉ là trêu chọc bình thường.

"Tôi đi tìm cậu ấy."

Kim Taehyung chạy đi, hắn biết giờ cậu đang ở đâu. Tìm qua nhà vệ sinh của các khối, cuối cùng hắn thấy cậu đang ngồi khóc trong nhà vệ sinh nam của khối mười. Khi thấy Kim Taehyung đứng trước mặt mình, Jungkook đã vội túm lấy cánh cửa buồng vệ sinh muốn đóng lại. Nhưng sức của hắn rất mạnh, cánh cửa không một chút lây động khiến cậu dần bỏ cuộc.

Jungkook ngồi thu mình trên bồn vệ sinh, giấu đôi mắt đẫm lệ của mình xuống dưới đầu gối: "Anh đi đi, em không muốn gặp anh lúc này."

Kim Taehyung nhẫn nại ở lại, chờ một lúc nữa khi cậu hết khóc lóc thì kéo ra ngoài. Jungkook vùng vẫy, cậu thực sự không muốn nói chuyện với hắn.

"Anh buông em ra, em không muốn!"

Hắn dừng lại, nhìn thẳng mắt cậu mà hỏi: "Tại sao lại không muốn nói chuyện với anh? Anh làm gì em sao?"

Jungkook quay mặt đi tránh né: "Thả em ra đi, em muốn đi về."

"Nếu không nói rõ ràng thì đừng hòng anh buông!"

Cậu giật mạnh tay mình ra, đẩy Kim Taehyung tránh xa một chút. Bây giờ cậu biết anh rất muốn nghe câu trả lời, ai bị xa lánh cũng vậy thôi. Nhưng Jungkook không nói ra được, cậu sẽ rời xa anh một cách thầm lặng như chưa có chuyện gì xảy ra...

"Taehyung, em làm chuyện này cũng vì muốn tốt cho anh mà thôi. Sau này..." Giọng cậu nghẹn lại, nước mắt rơi lả chả xuống đất.

"Sau này anh đừng gặp em nữa, cũng đừng quan tâm em nữa. Việc đó khiến em thấy mệt mỏi lắm, em không thích chút nào nên anh đừng làm nữa!"

Nói xong những gì mình muốn rồi rời đi một cách dứt khoát, Jungkook làm cho Kim Taehyung chết lặng không nói nên lời. Hắn đã làm gì sai? Rời xa cậu là chuyện tốt cho hắn ư? Không hề.
...
Tối hôm đó, Kim Taehyung đứng trước nhà chờ Jungkook ra nói chuyện với mình. Cậu đứng cạnh chiếc cửa sổ ở lầu hai ngắm nhìn hắn thật lâu như sợ sau này không có cơ hội nữa. Trong lòng cậu rất muốn ra đó nhưng thâm tâm lại ngăn cản không cho cất bước.

"Chắc anh ấy sẽ đi sớm thôi."

Jungkook kéo rèm lại rồi lên giường, cậu cố ngủ thế mà lại thức đến đêm khuya. Nghĩ là Kim Taehyung đã về rồi nên Jungkook đến kéo rèm để kiểm tra. Ai mà ngờ là hắn không còn ở chỗ cũ nữa mà chuyển đến trước cổng, có dấu hiệu sẽ bấm chuông nếu cậu còn không ra.

Jungkook đành chạy xuống dưới nhà để gặp Kim Taehyung, sợ người nhà biết nên cậu đã kéo hắn đến một nơi khuất tầm nhìn.

"Em không muốn nói chuyện với anh, về giúp em đi."

"Không về, có đứng đến sáng anh cũng không về trừ khi nghe được lý do của em."

Kim Taehyung hướng ánh mắt kiêng định về phía cậu, chắc chắn hắn sẽ làm được cho xem. Cậu còn ương bướng giấu chuyện thì Kim Taehyung còn mặt dày bám đuôi.

Hết nói nổi với tên này, Jungkook nhắm mắt lại chịu đựng: "Em thực sự vì nghĩ cho anh nên mới không nói mà, nếu nói ra thì anh sẽ nghĩ em là đồ điên mất."

"Anh không nghĩ em là đồ điên đâu. Nói đi, muốn nghe!"

Jungkook nhìn hắn rồi lại cúi xuống nhìn đất, môi cậu run run, tự nhiên lại muốn khóc khi phải nói ra chuyện này.

"Khi sáng em có bị bạn mình quấy rối tình dục vì là một tên gay. Lúc đó... em đã sợ anh sẽ bị điều tương tự nếu còn qua lại với em. Em không muốn vì mình mà anh cũng bị gắn cái mác "đồng tính" lên người, bọn họ sẽ đối xử với anh rất tàn nhẫn."

Như những gì cậu đã phải chịu đựng khi tin đồn lan ra khắp trường. Chửi rủa, bắt nạt, gia đình bị xúc phạm,... đó là những gì cơ thể nhỏ bé kia phải chịu đựng suốt một thời gian dài. Jungkook nghĩ, một mình cậu chịu như thế là quá đủ rồi, không muốn ai khác phải dính vào mớ rắc rối đó, nhất là khi đó chính là vì cậu mà ra.

Jungkook mếu máo không dám ngẩng đầu lên, sợ anh chán ghét dáng vẻ yếu đuối của mình. Từng chữ điều có tiếng nấc xen vào, cậu cố ngăn lại tất cả mà nói với hắn: "Em không cho phép bất cứ ai đặt điều về anh, cũng không cho phép bất cứ ai chạm vào người anh. Vì anh là người mà em rất quý mến, em muốn bảo vệ anh khỏi những kẻ đó."

Jungkook nắm vai của Kim Taehyung, nhìn lên hắn với ánh mắt thành khẩn. Xin hắn đừng giống như cậu, đừng nhớ đến cuộc nói chuyện ngày hôm nay, chỉ cần nhớ đến một Jeon Jungkook luôn vui cười là đủ rồi.

"Từ nay đừng qua lại với em nữa, chúng ta cứ làm như chưa từng quen biết."

Trái tim cậu thắt lại, nói vậy chẳng khác nào phủi bỏ mọi gắn kết mà cả hai vất vả xây dựng. Cậu muốn ở bên hắn thêm nữa, muốn ăn những quà vặt mà hắn mua, muốn cùng hắn và Nam Ji Yong hàn huyên về những chuyện trên trời dưới đất. Tất cả... trở thành một hố sâu trong lòng Jungkook.

"Em nói xong chưa?" Kim Taehyung đưa tay lên vuốt nhẹ chiếc má của cậu. Hắn cũng đang chất chứa biết bao nhiêu điều muốn nói đây, nghẹn ứ đến mức sắc mặt cũng thật khó coi.

"Anh đã từng bảo em hãy nghĩ cho anh chưa?" Hắn bực bội nhéo má cậu, cái đau này muốn cậu phải nhớ đến già mới thôi.

"Jeon Jungkook, anh không sợ người khác nói gì về mình. Mà... có nói thì anh cũng chẳng để vào tai, muốn bắt nạt thì anh sẽ phản kháng. Em thấy đấy, anh không phải một người yếu đuối để mình phải chịu thiệt."

Hắn sẽ bảo vệ cả cậu nữa, không để bất cứ đứa nào lại gần trêu chọc. Nếu bầu trời có mưa bất chợt, cậu là người không có ô thì cứ để hắn làm chiếc ô của cậu, không cần chạy dưới mưa cũng không cần phải đứng chờ trong vô vọng.

"Quan hệ chúng ta là gì chứ, anh không cho em dễ dàng cắt đứt như vậy đâu." Giọt nước mắt chảy dài xuống gò má, Kim Taehyung cố gắng giấu đi nhưng không được. Hắn để bản thân yếu đuối trước cậu một lần, nâng tay của Jungkook lên áp vào má mà cầu xin: "Đừng đẩy anh ra bằng bất cứ cách gì, anh... thích em nhiều lắm."

Lời tỏ tình đột ngột khiến Jungkook ngạc nhiên đến mức ngây người, để Kim Taehyung lợi dụng thời cơ cúi xuống hôn "chụt" vào má. Đôi mắt hắn mê người đến nỗi cậu không thể nào thoát ra, từng cữ chỉ nhẹ nhàng như dàng cho người yêu. Jungkook nghĩ mình thật sự điên rồi, cậu thế mà lại chủ động áp tay vào má hắn kéo về phía mình.

"Taehyung, lần nữa... được không?"

Hắn đắc ý cười ranh mãnh: "Được chứ." Nói xong thì cúi xuống ôm trọn đôi môi cậu, bên này rồi bên kia, di chuyển thật nhẹ nhàng. Tiếng mưa tí tách rơi, trong hẻm kia có người đang hôn môi ngọt ngào.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net