Chaeyoung's blog

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


❤ 💬

194.928 lượt thích

chaeyoungblog :

TOPIC : TÔI ĐÃ TỪNG BỎ LỠ MỘT NGƯỜI, BỎ LỠ CẢ CUỘC ĐỜI MÌNH

Năm mười bảy tuổi, việc tôi thích làm nhất là giả vờ gục đầu xuống bàn, len lén nhìn trộm cậu bạn bàn bên. Tóc mái tôi rất dài, cũng không có ý định cắt đi. Vì chúng có thể che đi phần nào dáng vẻ ngốc nghếch lúc đó của tôi. Đôi mắt thiếu nữ tuổi mười bảy, sáng ngời rực rỡ, lại chỉ phản chiếu duy nhất bóng hình của cậu ấy.

Tôi là một người rất nhút nhát. Ngoại hình tầm thường, lực học tầm trung, chẳng có ưu điểm gì nổi trội. Còn cậu ấy, chơi thể thao giỏi, đẹp trai, còn biết chơi piano. Không biết có phải vì chơi piano hay không, mà ngón tay của cậu ấy rất đẹp. Mỗi lần cậu ấy giảng bài, bàn tay đưa lên đưa xuống, tôi đều nhìn đến ngơ ngẩn. Thậm chí còn thầm ghen tị, làm sao mà tay một đứa con trai lại đẹp như thế. Đẹp hơn cả tay con gái.

Nhưng mà tôi biết, mình chỉ làm quá vấn đề lên để che giấu tâm tình của mình mà thôi.

Bởi vì cái gì của cậu ấy, tôi đều thích.

Cậu ấy rất tốt, đối xử với ai cũng kiên nhẫn dịu dàng, khiến không biết bao nhiêu cô gái thầm thương trộm nhớ. Mà tôi cũng là một người trong số đó, chẳng khác nào hạt cát giữa sa mạc. Cảm giác tự ti khiến tôi mãi mãi không thể thổ lộ. Ba năm cấp ba, gần một nghìn ngày, luôn âm thầm dõi theo cậu ấy. Khi đó, niềm vui lớn nhất của tôi, chính là sự thỏa mãn khi ánh mắt hai đứa chạm nhau. Chỉ đơn giản như vậy.

Hôm tốt nghiệp, lớp chúng tôi chơi một trò chơi. Mọi người cùng viết một điều ước của mình và gấp giấy đó thành sao, bỏ vào một cái lọ, sau đó đảo lên. Mỗi người bốc một ngôi sao, coi như nắm giữ bí mật nho nhỏ của một người bạn đã cùng mình đi qua quãng thời gian đẹp nhất của đời người.

Tất nhiên đời không giống như ngôn tình, tôi không bốc được ngôi sao của cậu ấy. Cũng không rõ cậu ấy có bốc được ngôi sao của tôi không. Khi thi đại học xong, mỗi người chuyển đến một thành phố khác, không còn liên lạc nữa. Mối tình thanh xuân của tôi cứ thế lặng lẽ tàn lụi.

Rất nhiều năm sau này, một người bạn kết hôn, gửi thiệp mời đến cho tôi. Đó là hoa khôi ngày ấy. Cô ấy rất xinh đẹp, ngày cưới lại càng thêm lộng lẫy. Cô cứ nói chuyện liên tục, bàn hết chuyện trên trời dưới bể. Sau đó cuối cùng, cô nói, “Cậu còn nhớ trò chơi ngày xưa chúng mình đã từng chơi không?” Nhìn nét mặt hoang mang của tôi, cô lại nói. “Lúc đó tớ quá ích kỉ, cũng rất thích người kia, nhưng ai ngờ tên cô gái trong ngôi sao ấy là cậu. Vậy là tớ giấu đi. Sau này khi nghĩ thông rồi, muốn lập tức tới nói rõ mọi chuyện với cậu, nhưng lại chẳng tìm được lí do nào. Vậy hôm nay…”

Cô ấy nói xin lỗi tôi rất nhiều. Sau đó đưa cho tôi một mẩu giấy nhàu nát.

Cậu ấy viết tên tôi. Cùng với lời chúc, mong tôi bình an.

Thực ra bây giờ tôi đã trưởng thành, đoạn tình cảm kia chỉ còn nhớ là rất đẹp, chứ không còn nồng nhiệt như khi thích cậu năm mười bảy tuổi nữa. Thế nhưng đáy lòng tôi vẫn nhẹ nhàng run rẩy. Tựa như trong một khoảnh khắc nào đó, tôi đã đánh rơi thứ quý giá nhất đời mình.

Các cô gái, nếu như các bạn đang thầm thích một người, hãy can đảm lên. Nếu như bạn không cho bạn một cơ hội, thì ai sẽ cho bạn đây?

Đừng khiến bản thân sau này phải hối tiếc với những câu nói với mệnh đề “giá như”. Hãy nắm bắt cơ hội của chính mình.

Hi vọng mọi người đều có thể dũng cảm, theo đuổi thứ được mình muốn, bày tỏ được tình cảm với người mình thích.

🔽 1.848 bình luận

...

unknown tôi yêu người ta bằng cả tấm lòng thế mà người ta lại đùa giỡn với tình cảm của tôi :)

userins thế rồi chúng tôi chẳng đợi được nhau ...

annalay chính vì để tâm nên mới đau lòng !

=> lielie đúng vậy! Không động tâm thì lòng sẽ không động

lawgwa rồi có một ngày người sẽ thấy tôi từng yêu cô đến nhường nào

rosepark mối tình dang dở là mối tình đẹp nhất và cũng nhiều nuối tiếc nhất. Rồi có một ngày cậu sẽ hiểu được chân tình của tôi , nhưng chắc lúc đó tôi không còn thích cậu nữa đâu , tôi mong là như vậy ...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net