chương 27: mây bay khói tỏa

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Taehyung à, lại bước sang một năm mới nữa rồi, em đã mua pháo hoa và chạy đến nới năm xưa đứng đốt pháo cùng anh.

Vẫn còn nhớ cái Tết đầu tiên sau khi anh ra nước ngoài, em cũng đã mang một đống pháo đến đây cùng anh Jin! Em còn đích thân châm pháo, nghe chúng nổ đì đoàng, đột nhiên cảm thấy rất thoải mái.

“Ê, ê! Trước đây em nhát gan lắm mà! Sao giờ lại ham chơi thế?” Jin cau mày, đứng bên cạnh chọc tôi: “Taehyung vừa đi là em bộc lộ hết bản chất rồi nhé!”

“Không phải.” Tôi châm cây pháo hoa trên tay, mỉm cười đáp: “Con người phải thay đổi chứ anh Jin!”

Jin sững lại một lát rồi lặng lẽ ngồi xuống bên tôi. Anh ta thẫn thờ nhìn những chùm pháo hoa rực rỡ trên bầu trời rồi thở dài: “Không biết ở nước Anh xa xôi có được xem đốt pháo hoa trong năm mới không?”

Lúc ấy, pháo hoa đang tỏa ra những chùm sáng sặc sỡ trên bầu trời, sau đó chỉ trong tích tắc lại tắt ngấm vào màn đêm.

Tất cả những gì tốt đẹp nhất đã lặng lẽ biến mất như vậy.

Thế giới này, dù thiếu ai, mọi thứ vẫn hoạt động bình thường. Sau khi Taehyung đi, tôi tiếp tục sống cuộc sống cấp ba bình lặng của mình.



Tuynhiên, chỉ có tôi mới biết rằng mình đang ngày càng trầm lặng, lạnh lùng hơn. Tôi bắt đầu học được cách giấu đi suy nghĩ thật của mình, nụ cười luôn đọng trên môi. Tôi cũng bắt đầu học được cách nói dối để tạo dựng cái gọi là mối quan hệ tốt đẹp với bạn bè trong lớp.

Kết quả thực sự không tồi, lần nào trong đợt bầu cử cán bộ lớp, tôi cũng là người có số phiếu cao nhất. Vì mọi người đều nghĩ tôi là người tốt, hiền lành, không hay đi mách thầy cô tội của bạn bè.

Còn tôi thì cười khẩy trong lòng, đúng vậy, chắc chắn tôi sẽ không đi mách tội, vì tôi không hề quan tâm đến người khác. Thành tích và tương lai của họ hoàn toàn không liên quan gì đến tôi. Việc gì tôi phải để ý ba cái chuyện tầm phào đó? Tôi không có hứng thú với tất cả mọi người và mọi chuyện xung quanh. Đám con trai muốn lợi dụng quà cáp và thư tình để lấy lòng tôi cũng đều bị tôi từ chối thẳng thừng.

Hồi ấy, YoonGi thường nhìn tôi bằng ánh mắt sắc bén, thăm dò, sau đó thở dài nói:

“Sao cậu lại ra nông nỗi này? ”



“Không tốt sao?”

Tôi ngoái đầu nhìn hắn, mỉm cười tươi tắn: “Mọi người đều nói tôi chín chắn lên nhiều!”

Hắn chỉ lắc đầu và không nói gì nữa.

Mẹ tỏ ra rất hài lòng, vì tôi ngày càng khôn khéo hơn trong việc ứng xử với mọi người. Mẹ nói: “Đây là con đường ắt phải đi qua trong quá trình sinh tồn!” Bố chỉ mỉm cười và nói đầy ẩn ý: “Con còn non nớt lắm!” rồi lắc đầu với tôi.

Quả nhiên sau đó không lâu đã xảy ra một chuyện.

Đợt ấy trong lớp có một đám nữ sinh rất ngưỡng mộ tài năng nghệ thuật của YoonGi. Đối với bọn họ,  YoonGi   tựa như thiên thần, đại diện cho tất cả.

Đối với những đối tượng ấy, dĩ nhiên là tôi biết cần phải giấu nhẹm mối quan hệ giữa tôi và lão tiên sinh- ông ngoại  YoonGi. Thế nên ngay từ đầu, bọn họ chỉ coi tôi là một học sinh chăm ngoan bình thường, không gây khó dễ gì cho tôi.

Cho đến một hôm, họ giới thiệu tôi làm MC của chương trình liên hoan chào năm mới do trường tổ chức.

Đợt ấy, hội học sinh rất muốn YoonGi xuất đầu lộ diện chơi piano, bọn họ cho rằng nếu được như vậy thì buổi biểu diễn sẽ có tiếng vang hơn,và cũng thu hút được đông khán giả hơn. Nhưng YoonGi lại lấy cớ bận học hành, nhiều lần từ chối đề nghị của họ, mọi người đều phải bó tay. Thấy bọn họ rầu rĩ như vậy, tôi liền chủ động nói rằng mình có thể thử thuyết phục YoonGi xem sao.

Kết quả không nằm ngoài dự đoán, gã  YoonGi   vừa nghe nói tôi là MC, liền đồng ý ngay, lại còn bám riết hỏi tôi hôm đó sẽ mặc váy màu gì, hắn định sánh đôi cùng tôi.

Tôi liền mắng hắn rồi chạy về báo cáo tình hình.

Dĩ nhiên là đám nữ sinh đó đều rất phấn khởi, lại còn ôm và thơm tôi một cái. Tôi mỉm cười, hóa ra gã YoonGi đó lại có sức cuốn hút như vậy ư? Đám nữ sinh mồm năm miệng mười đáp: “Dĩ nhiên rồi! Còn có rất nhiều em gái khối dưới tìm cậu ta xin chữ ký nữa đấy!”

Trời ạ! Tôi trợn mắt, gã nhóc này là idol của thiên hạ ư?

Đến buổi liên hoan hôm đó, để cặp đôi với MC nam, tôi đã chọn một chiếc váy liền thân màu xanh nhạt, trông rất trang nhã, duyên dáng nhưng đứng trong gió lạnh, tôi thấy rét căm căm. Mẹ sợ tôi cảm lạnh, liền chuẩn bị trước cho tôi chiếc áo khoác nhung của bố.

Trước khi mở màn, tôi ngồi cuộn tròn trong chiếc áo khoác xem các vị lãnh đạo phát biểu khai mạc, YoonGi liền cười giả lả bước đến.

“Cậu có lạnh không?” Hắn vỗ vào áo tôi hỏi.

Tôi ngẩn đầu lên nhìn hắn trong bộ lễ phục màu xanh rêu rất hợp với dáng người, khiến hắn càng thêm khôi ngô, nổi bật và mang nét gì đó của các ngôi sao điện ảnh. Tự nhiên cảm thấy trong lòng có điều gì đó không được cân bằng, tôi liền hậm hực mắng: “Cậu bảo thời tiết này có lạnh không chứ? Cậu thì cuộn mình trong chiếc áo ấm đánh đàn, còn tôi thì phải mặc phong phanh chịu lạnh!”

Hắn sững người một lát, rồi cảm thán với vẻ rất xót xa: “Không đâu, không đâu, chắc chắn tôi sẽ không để cậu phải chịu lạnh!”



Quả nhiên, trong các tiết mục tiếp theo, chỉ cần không phải ra biểu diễn, hắn đều đứng sau cách gà cầm áo khoác đợi tôi. Tôi vừa ra là hắn liền khoác ngay áo lên người cho tôi. Tất cả mọi người đều nhìn tôi bằng ánh mắt ngưỡng mộ và thi nhau thăm dò: “Hai người có quan hệ thế nào vậy?”

Tôi liền mỉm cười, rụt rè đáp: “Bố mẹ bọn tớ quen nhau thôi, không có quan hệ gì khác nữa.”

Nghe thấy vậy, YoonGi liền lặng lẽ quay mặt đi, vẻ như đang bị tổn thương.

Tôi liền nhìn hắn với vẻ biết lỗi, nhưng cũng không có cách nào khác. Sự lạnh lùng đã ăn sâu vào trái tim tôi, và đứng trước YoonGj, tôi không cần phải ngụy trang mình.

Buổi liên hoan đã kết thúc tốt đẹp, tôi cũng nhận được rất nhiều lời khen, thậm chí còn nổi trội hơn cả Min YoonGi. Có một số em khóa dưới bắt đầu bàn luận về tôi và YoonGi, nói tôi xinh xắn, đi với Min YoonGi rất đẹp đôi. Sau đó, tất cả những điều này đều lọt vào tai đám con gái lớp tôi.

Bọn họ bắt đầu ghét tôi, cho rằng tôi đã cướp đi chàng hoàng tử của bọn họ. thế là dù ở đâu hay khi nào, họ đều tìm mọi cách để đối đầu với tôi, ra sức mỉa mai, châm chọc tôi.

Ví dụ như hôm ấy, cả lớp đang thảo luận về bộ phim Titanic, ai cũng bảo mình khóc rất nhiều, dường như người sau khóc thảm hơn người trước. Tôi liền buông ngay một câu: “Đâu có đến mức cảm động như vậy? Tớ chẳng rơi giọt nước mắt nào cả!” Câu nói này khiến tôi trở thành đối tượng bị cả đám con gái công kích, nói tôi là kẻ bụng dạ thâm hiểm, là đứa con gái máu lạnh gì gì đó.

Lại có một hôm khác, nhà trường tổ chức cho chúng tôi xem buổi biểu diễn của đoàn nghệ thuật gồm các phạm nhân được cải tạo trong trại tạm giam. Họ ngồi trên sân khấu và hối hận vì hồi trước đã có những hành động nông nổi, thiếu suy nghĩ, nước mắt tuôn trào, thế là ở dưới, rất nhiều cô bạn cũng khóc không thành tiếng. Còn tôi thì xem tiết mục với vẻ mặt vô cảm, mắt không đỏ phút nào. Những câu nói như tôi là kẻ giả tạo, máu lạnh… lập tức xuất hiện vào ngày hôm sau.

Tôi vẫn bình tĩnh đối mặt với những lời đồn thổi, không đưa ra bất kỳ lời giải thích hay thanh minh nào. Không hiểu tại sao, bọn họ chửi càng hăng, tôi lại càng muốn cười.

Các cậu chẳng hiểu gì hết, những điều các cậu nói ra làm sao có thể làm tổn thương tôi được?

Thực ra hồi ấy tôi rất muốn nói với bọn họ như vậy.

Cuối cùng,  YoonGi đã nghe thấy những lời đồn thổi đó và đến tìm tôi.

“Vì tôi mà bọn họ đối xử với cậu như vậy, tôi rất xin lỗi!” Hắn tỏ ra sốt sắng, luôn miệng nói xin lỗi.

“Tại sao phải xin lỗi?” Tôi uể oải nhìn ra ngoài cửa sổ, chẳng buồn nhìn hắn một cái.

“… Không phải con gái các cậu rất coi trọng lời đánh giá của người khác sao?” Dường như hắn rất sửng sốt trước câu trả lời của tôi.

“Đúng vậy, nhưng tại sao phải coi trọng những lời bình phẩm của bọn họ?” Tôi khẽ mỉm cười: “Tôi và bọn họ cùng nhau được bao lâu? Bọn họ đem lại lợi ích gì cho tương lai của tôi chứ?”

Nghe thấy giọng nói khinh miệt của tôi, sắc mặt hắn lập tức biến đổi: “Ý cậu nói rằng cậu chỉ chơi với người có lợi cho tương lai của cậu ư?”

Tôi hiểu ngay ra rằng hắn đã hiểu nhầm ý tôi, nhưng trong khoảnh khắc đó, một ý nghĩ chợt nảy lên trong đầu: “Cứ để cho hắn hiểu nhầm đi!” Thế là tôi liền im lặng, không thanh minh gì thêm.

Min YoonGi sầm mặt, bàn tay nắm chặt thành nắm đấm, nghiến răng hỏi lại: “Có phải từ trước đến nay cậu vẫn đang lợi dụng tôi không?”

Tôi há miệng, không thốt ra được lời nào.

Cuối cùng, hắn không thể chịu được nữa, bực bội bỏ đi.



Sau chuyện đó không lâu, tin đồn công tử Min YoonGi trường Nhất Trung đã tán đổ hoa khôi bắt đầu lan rộng.

Kể từ đó trở đi, tôi thường nhìn thấy bóng họ cặp kè bên nhau ở trường cả ngày, YoonGi nhìn rất rạng rỡ, còn chị hoa khôi thì càng xinh xắn, duyên dáng hơn.

Một cặp đôi tuyệt vời biết bao, đúng là trai tài gái sắc, tiên đồng ngọc nữ.

Tôi cười thầm sau lưng họ.

Trên thế giới này, đã là con người thì đều sẽ thay đổi. Tôi có thể lạnh lùng,  YoonGi cũng có thể thay lòng đổi dạ.

Nói là sẽ đợi tôi? Hơ hơ, đó cũng chỉ là lời hứa xốc nổi nhất thời mà thôi.

Tôi quay đi, mỉm cười duyên dáng, bước đi trong gió.

 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net