Chương 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Gió rít gào lên từng hồi, sấm chớp lóe lên vang vọng cả bầu trời, từng hạt mưa nặng trịch không ngừng tuôn xối xả. Cả hàng cây không ngừng đung đưa, những chiếc lá xanh biếc cố bám trụ níu lấy cành cây rồi lại phải bỏ cuộc trước sức mạnh của thiên nhiên, để bản thân cuốn theo ngọn gió mạnh mẽ như muốn lật tung cả thành phố.

Mạn Thanh Ly đứng im ngoài ban công, mặc cho gió quật vào người đau buốt, cô vẫn không lay chuyển, ánh mắt vô hồn hướng về xa xăm, cả gương mặt toát lên sự yếu đuối cùng tuyệt vọng. Cả người cô không còn chút sức sống, giống như một con búp bê bị đày vào cõi chết

Từng đoạn kí ức nhuốm máu như ùa vào tâm trí Mạn Thanh Ly, khiến cả người cô bỗng run lên bần bật

"Loại như mày cũng xứng đáng để tao gọi một tiếng con? Tao còn cảm thấy xấu hổ khi đã sinh ra thứ như mày! Cùng là chị em, cùng một dòng máu, cùng một khuôn mặt nhưng những gì mày mang lại cho Mạn gia chỉ là sự nhục nhã"

Đó sẽ là lời mà một người mẹ nói với con gái của mình sao?

"Cô đi đi, Mạn Phương là đứa con gái duy nhất của Mạn gia, tôi sẽ xóa tên cô khỏi hộ tịch, bù lại sẽ chu cấp cho cô một khoản tiền xứng đáng để cô sống tốt"

Đó sẽ là lời một người cha nói với con gái của mình sao?

Còn Mạn Vũ, anh chỉ đứng đó dùng ánh mắt thất vọng và thương tiếc nhìn cô. Tiếng thở dài của anh và bóng lưng vào khoảnh khắc anh quay đi đã trở thành tâm ma vĩnh viễn không thể xóa mờ trong lòng Mạn Thanh Ly

Rốt cuộc, tất cả cũng là vì sự ngu ngốc đến cùng cực của cô đúng không?

Mạn Thanh Ly tưởng rằng trái tim mình đã khô cứng, trở nên chai sạn, nhưng khi những kí ức sắc bén đó ùa về, hốc mắt cô vẫn nóng lên, nước mắt hòa cùng nước mưa, khiến cả khuôn mặt cô thảm hại vô cùng.

Nhớ lại đêm kinh hoàng của 7 hôm trước, sự đau đớn trong ánh mắt Mạn Thanh Ly liền chuyển thành nỗi sợ hãi vô tận, hai hàm răng cô va lập cập vào nhau, những ngón tay siết chặt vào thành lan can đến trắng bệch, từng khớp xương lộ rõ dưới làn da mỏng manh

Rất nhiều người đàn ông...

Bọn họ cứ tiến dần về phía cô, mặc cho cô hét lên sợ hãi đến đau lòng, bọn họ vẫn không dừng lại... Mạn Thanh Ly vẫn nhớ rõ lúc đó bản thân lúc đó đã dùng những câu từ như thế nào để van xin chúng tha cho cô... Nhưng cũng không thay đổi được 1 kết cục

Cô đã bị cưỡng hiếp luân phiên...

Người đầu tiên phát hiện ra là anh trai cô, Mạn Vũ. Lúc đó cả khuôn mặt anh giống như bị bao phủ bởi một tầng sương lạnh, anh dùng chiếc áo khoác của mình ôm lấy thân thể không mảnh vải của Mạn Thanh Ly, ánh mắt như muốn giết người của anh khi ấy không một ai được chứng kiến ngoài cô

Mạn Thanh Ly nhanh chóng được đưa vào bệnh viện, sau khi kiểm tra, bác sĩ nói rằng, tử cung của cô đã bị tổn thương, mai sau vĩnh viễn không thể có con được nữa.

Tưởng chừng đó đã là sự đáng sợ nhất, vậy nhưng mà, đoạn video cô bị cưỡng hiếp được đăng lên mạng ngay ngày hôm sau

Không một ai trong thành phố không biết rằng con gái thứ của Mạn gia đã xảy ra chuyện kinh khủng đến cỡ nào.

Thanh danh một đời của Mạn Thanh Ly đã bị phá hủy, cô không thể có con được nữa, đồng thời cũng sẽ không một ai dám lấy đứa con gái bị hủy hoại hoàn toàn như cô.

Bà Mạn là người trọng danh dự, thấy nhân phẩm của con gái đã bị đổ nát hoàn toàn, cùng với việc cô không thể mang thai được nữa, bà kích động đến không nói nên lời, rồi ngất xỉu trong bệnh viện, bà ta không muốn gặp Mạn Thanh Ly, vì cô đã mang lại sự ô uế cho Mạn gia.

Ông Mạn từ trước tới giờ chỉ coi trọng công việc kinh doanh của Mạn gia, biết tin con gái thứ xảy ra chuyện nhưng vẫn còn sống, ông chỉ ậm ừ nói đã biết. Không một câu hỏi han, lại càng không đến bệnh viện thăm Mạn Thanh Ly dù chỉ một lần, ông vốn không quan tâm một đứa con gái chưa từng mang lại chút ích lợi gì như cô.

Như thế cũng gọi là gia đình sao?

Mạn Vũ nhìn em gái xảy ra chuyện, dù gương mặt không thể hiện ra, nhưng ánh mắt anh vẫn thể hiện sự thương xót. Anh nói với cô rằng, bằng mọi giá, anh sẽ tìm được người đứng đằng sau chuyện này, lấy lại công bằng cho cô.

Mạn Thanh Ly chỉ biết cười đau đớn, điều đó còn có ích sao?

Khi ấy, người im lặng đứng cạnh Mạn Vũ từ đầu, người có khuôn mặt giống cô như khuôn tạc, cất giọng nói nhẹ nhàng:

"Chị có ổn không?"

Bị em gái hỏi như vậy, Mạn Thanh Ly liền chậm rãi ngước lên nhìn cô ta, thấy sự tinh thuần không chút bụi bẩn trên người có khuôn mặt giống mình như đúc, trong lòng cô bỗng xuất hiện sự căm phẫn. Bỗng chốc, Mạn Thanh Ly cảm thấy sự tủi thân trào lên từ lồng ngực như làn sóng, mắt cô đỏ lừ, rồi hóa thành những giọt nước mắt không sao kìm nén.

Tại sao cô phải chịu đựng những điều như vậy?

Mạn Phương nhìn người chị gái sinh đôi của mình, trong mắt liền hiện ra chút quỷ dị, cô ta quay người về phía Mạn Vũ, cất tiếng

"Anh đi trước đi, dù sao bọn em cũng là sinh đôi, không ai hiểu chị ý bằng em, để em nói chuyện với chị một lát"

Mạn Vũ nhìn Mạn Thanh Ly một lát, rồi gật đầu với Mạn Phương, đi ra ngoài, để lại không gian riêng tư cho hai chị em, trước khi đi, anh còn nhìn đôi tay đang ôm mặt không ngừng run rẩy của đứa em gái, môi khẽ mím lại thành một đường thẳng tắp, rồi nhẹ đóng cửa lại.

"Chị..."

"Là mày phải không?"

Mạn Thanh Ly giương lên đôi mắt đỏ ngầu đầy hận thù nhìn đứa em gái trước mặt, gương mặt cô tràn ngập bi phẫn

Mạn Phương chỉ im lặng, lặng lẽ nhìn người chị gái mang khuôn mặt dữ tợn mà nhìn cô ta, sau khi đánh giá sự cách âm của căn phòng này, cô ta liền nhoẻn miệng cười

"Tại sao chị lại nghĩ như vậy nhỉ?"

"Tại sao mày phải đối xử như vậy với tao!? Tại sao!? Tại sao?!" Mạn Thanh Ly liền gào lên, cô hiểu rõ, những người cưỡng hiếp cô là do một tay Mạn Phương gọi đến, cô căm hận người em gái này, cô muốn giết nó, giết chết nó! Cùng theo ý nghĩ, cô liền đứng bật dậy, hai cánh tay túm lấy cổ áo của Mạn Phương, dùng hết sức đẩy cô ta vào tường. Cả đầu bất chợp bị đập vào mặt bê tông cứng rắn khiến Mạn Phương rên lên đau đớn.

Ánh mắt ả chợt biến đổi, ả lạnh lùng nhìn Mạn Thanh Ly đang giống như một con thú xổng chuồng, khóe miệng nhếch lên một độ cong hoàn hảo

"Chị quên mất tôi biết bí mật lớn nhất của chị sao?"

Chỉ một câu nói ngắn ngủi, nhẹ nhàng, nhưng đánh tan sự tức giận trên khuôn mặt Mạn Thanh Ly, thay vào đó là sự hoảng sợ, sợ hãi đến tột độ. Hai cánh tay cô từ từ rời khỏi cổ áo của Mạn Phương, cô run rẩy, lùi dần về phía chiếc giường bệnh.

Phải rồi. Sao cô có thể quên được? Bí mật mà cô phải che giấu cả đời này đã bị người em gái trước mặt phát hiện.

Mạn Thanh Ly ngồi thụp xuống giường, vô hồn nhìn vào khoảng không vô định.

Bỗng chốc, một chiếc điện thoại xuất hiện trước mặt cô, trên đó, đang phát một đoạn video quay lén nho nhỏ

"A... a... Em yêu anh..."

Cả khuôn mặt của Mạn Thanh Ly liền biến sắc, màu da trở nên trắng bệch, cô đưa tay chộp lấy cái điện thoại trước mặt, hét lên

"Tắt nó đi cho tao!"

Mạn Phương như đã đoán được trước, cô ta liền cầm chiếc điện thoại lùi lại phía sau, khiến Mạn Thanh Ly bắt trượt

Âm thanh điện thoại vẫn vang lên tiếng rên rỉ của người con gái

"A.. em yêu anh... Mạn Vũ!"

"Không!!!!!" Mạn Thanh Ly bịt chặt tai mình lại, vừa lắc đầu vừa khóc, cả tinh thần cô như rơi xuống đáy vực sâu thẳm, cô sợ hãi. Sợ đến mức không thể nào kiềm chế được, những giọt nước mắt vừa được ngăn lại giờ lại rơi lã chã, vương đầy khuôn mặt xinh đẹp mà đáng thương

"Chậc chậc, cứ mỗi lần mở lại, tôi lại không ngờ, người chị gái thân yêu của tôi lại làm ra chuyện như vậy, tự thỏa mãn bản thân và gọi tên... anh trai của chính mình!"

Mạn Phương cong cong đôi mắt xinh đẹp, giọng nói tràn ngập vẻ châm biếm, thậm chí, lòng cô ta còn có chút ghê tởm người chị gái trước mặt, nhiều hơn là vẻ căm ghét, yêu Mạn Vũ? Là ruột thịt mà cũng dám có ý nghĩ như vậy, thật sự khiến người ta sợ hãi than.

"Mày im ngay cho tao! Rốt cuộc mày muốn gì!? Mày hại tao chưa đủ thảm sao!? Rốt cuộc mày còn muốn gì ở tao nữa!?"

Mạn Thanh Ly rít lên, nếu như nó để lộ đoạn video này ra bên ngoài, cả cuộc sống của cô sẽ bị phá hủy, trở nên mục ruỗng hoàn toàn. Quan trọng hơn hết, Mạn Thanh Ly sợ hãi, sợ phải nhìn thấy ánh mắt ghê tởm mà Mạn Vũ dành cho mình... Cô có thể chịu đựng bất cứ thứ gì... Trừ điều đó...

Khóe mắt Mạn Phương hơi đảo qua lại trong căn phòng, cô ta bước từng bước đến bên giường bệnh của Mạn Thanh Ly, cô ta nhẹ nhàng cúi xuống, nói với âm thanh bé đến vô cùng, thậm chí chính Mạn Thanh Ly còn không chắc rằng mình nghe rõ

"Quả thật xin lỗi, việc chị vô sinh là điều ngoài ý muốn, tôi không ngờ... bọn họ lại mãnh liệt như vậy! Còn việc tôi muốn gì ở chị ư? Được, để tôi nói, tôi muốn chị bị hủy hoại hoàn toàn, thân danh bại liệt! Bị ghẻ lạnh, mãi mãi không được ai yêu thương!!"

"Con khốn nạn!!" Mạn Thanh Ly không thể kiềm chế được nữa, cô giơ cánh tay lên, giáng thật mạnh một cái tát xuống khuôn mặt không có một điểm sai lệch so với bản thân. Tiếng chát vang lên mạnh mẽ, thậm chí tát xong, bàn tay Mạn Thanh Ly còn trở nên tê rần, chỉ vậy cũng đủ biết, cái tát vừa rồi mạnh đến mức nào

Mạn Phương hơi nghiêng đầu sang một bên, khóe môi bị rách đến rướm máu, cả khuôn mặt sưng đỏ một cách đáng sợ, ánh mắt cô ta âm u như vực tối, tỏa ra sự rét lạnh, bỗng cô ta nhẹ nhàng nói

"Anh thấy chị đánh em như vậy mà không ngăn sao?"

"Mày đang nói cái g..."

Bỗng chốc nhận ra sự khác thường trong lời nói của Mạn Phương, Mạn Thanh Ly liền có cảm giác sợ hãi, từng nhịp tim như muốn phá tung ra khỏi lồng ngực, cả sống lưng cô liền trở nên cứng lại

Sẽ không phải là...?

Mạn Thanh Ly nghĩ đến một việc, cô liền run rẩy quay đầu về hướng cửa ra vào, khoảnh khắc này đối với cô thậm chí còn dài hơn cả một thiên niên kỉ, làm ơn,...

Tại cửa ra vào của phòng bệnh, cánh cửa được hé ra một đoạn nhỏ, một thân hình cao lớn đang đứng ở đó

Mạn Vũ chết sững, chạm vào ánh mắt với Mạn Thanh Ly trên không trung

Anh không biết, cũng chẳng cần biết Mạn Phương đã nói gì khiến Mạn Thanh Ly tát cô ta mạnh đến như vậy, bởi vì trái tim anh, từ khoảnh khắc âm thanh video từ chiếc điện thoại vang lên, cả người anh đã hoàn toàn hóa đá

Mạn Thanh Ly, đứa em gái mà anh chứng kiến từng bước trưởng thành, lại yêu anh.

Thậm chí còn làm ra việc như vậy rồi bị quay lén lại...

Có phải nếu anh không đứng ở đây nghe, thì sẽ bị che giấu mãi mãi không? Mạn Vũ nhìn từng sắc thái trên khuôn mặt của Mạn Thanh Ly, từ khủng hoảng, đến khiếp sợ, rồi đến kinh hoàng,... thậm chí, anh đã nhìn ra trong ánh mắt của cô, có một sự mong chờ, nhỏ bé đến mức giống như không tồn tại

Mong chờ? Cô đang mong chờ anh trai ruột của cô có tình cảm với mình?

Mạn Vũ cắn chặt răng, liền sải bước nhanh ra khỏi cánh cửa của phòng bệnh, đi về phía hành lang.

Khoảnh khắc anh rời đi, Mạn Thanh Ly mới ý thức được chuyện vừa xảy ra, anh đã ở đó từ khi nào, anh đã nghe được hết rồi sao? Anh đã biết được bí mật của cô thật sao?... Không! Không thể như vậy được!! Cô lập tức chạy theo Mạn Vũ, trong ánh mắt của cô hiện giờ, chỉ có Mạn Vũ, cô chỉ cần anh trai! Chỉ cần anh đừng ghẻ lạnh cô!

Khoảnh khắc Mạn Thanh Ly dùng hết sức để chạy ra khỏi phòng bệnh, Mạn Phương chỉ đứng im nhìn theo, phải rồi... cô ta bỗng cười lạnh lẽo đến thấu xương, vết rách vì cái tát vừa rồi ở khóe miệng càng làm nụ cười thêm quỷ dị

Chạy theo đi, chị gái của tôi... Trông chị chật vật, thảm hại, thật khiến tôi hạnh phúc làm sao, haha...

Vì đã gần nửa đêm, xung quanh hành lang ngoài Mạn Vũ đang sải bước rất nhanh và Mạn Thanh Ly đang chạy theo điên cuồng đằng sau thì không còn một ai

Dùng hết sức lực của mình, cô tóm được tay anh, kéo lại, cả thân người cô run bần bật

"Vũ! Hãy nghe em giải thích! Mọi chuyện không phải như vậy! Xin anh..."

"Cô còn có thể giải thích được cái gì!?" Mạn Vũ đè giọng xuống, lạnh đến mức khiến cả người Mạn Thanh Ly như bị ngàn vạn cây kim chích

"Em... em..."

"Tôi không thể tin được! Thế mà cô lại yêu tôi!? Cô yêu chính anh trai ruột của mình!?"

Cả người Mạn Thanh Ly rơi vào sự hoang mang, sợ hãi, cô chưa bao giờ thấy anh quát mắng mình như vậy. Tuy rằng anh rất lạnh lùng, nhưng chưa to tiếng với cô dù chỉ một lần

Ngoài trời tối mù mịt, bỗng nhiên một tiếng vang lên như xé toạc cả bầu trời, từ cửa sổ, ánh sáng của sấm chỉ lóe lên chốc lát rồi trả về màu tối đen của màn đêm

Nhưng chỉ trong chốc lát đó, khoảnh khắc mà ánh chớp lóe lên, ánh sáng đã soi rõ người trước mặt Mạn Thanh Ly, vì họ đang đứng gần cửa sổ, nên cô nhìn rõ hơn ai hết

Sự ghê tởm trong ánh mắt của anh

Môi cô run rẩy mấp máy, nhưng không thể thốt ra bất cứ âm thanh gì...

"Mày yêu Mạn Vũ...?" Một thanh âm vang lên, như đang đè nén một xúc cảm muốn bùng lên mãnh liệt

Mạn Vũ và Mạn Thanh Ly đồng loạt quay đầu, cả hai đều chết sững khi thấy Hàn Úc Tâm đang đứng ở bên cạnh cửa của phòng viện trưởng...

"Mẹ..." Mạn Thanh Ly kêu lên

Hết rồi...

Hết thật rồi...

Cả cuộc sống của cô... hết thật sự rồi...

Mạn Thanh Ly không thể nào quên được khoảnh khắc Hàn Úc Tâm chửi mắng cô, bà sỉ nhục cô, hối hận vì đã sinh ra đứa con đại nghịch bất đạo như cô.

Và cả khi bà nói tin cho ông Mạn biết, bọn họ quyết định không thể để lại một mầm sống có hại như cô ở bên cạnh người thừa kế tập đoàn Mạn thị, liền trực tiếp trục xuất cô ra khỏi nhà họ Mạn để bảo vệ danh tiếng của Mạn gia, và cả để cô tránh xa khỏi đứa con trai yêu quý của họ, Mạn Vũ, cũng là người cô yêu.

Mạn Phương thậm chí còn ban cho cô ánh mắt thương hại, nụ cười khẩy của cô ta khiến Mạn Thanh Ly cảm giác bản thân đang cười chính mình

Chậm rãi mở mắt ra, gió vẫn lồng lộng từng cơn rét buốt, Mạn Thanh Ly vẫn siết chặt tay vào thành ban công. Sau những hồi tưởng như vậy, lòng cô không còn gì ngoài đau đớn... Cô còn sống có tác dụng gì nữa đây...?

Tầng 19, rơi xuống từ đây, ngoài chết ra chẳng còn con đường nào khác

Mạn Thanh Ly cười một cách đau đớn, trái tim cô quặn thắt lại, nhớ lại sự ghê tởm trong ánh mắt của Mạn Vũ, quyết tâm tự sát lại càng bùng lên trong cô

Đủ rồi...

Mạn Phương, bây giờ hợp ý mày lắm rồi đấy...

Cô mệt lắm rồi...

Anh, em mệt rồi...

Liệu anh, sẽ có chút nào buồn khổ khi em chết không...?

Dứt ý nghĩ, cả người Mạn Thanh Ly thả lỏng, cô như một cánh diều đứt dây rơi xuống từ tầng 19 của bệnh viện A

Nếu có kiếp sau... cô sẽ thay đổi... Cô sẽ không bao giờ yêu Mạn Vũ, vào giây phút anh ghê tởm cô, cô đã chết tâm rồi.

Về Mạn Phương và Mạn gia, cô sẽ trả lại cả vốn lẫn lời...

Sau đó, thân thể Mạn Thanh Ly vỡ nát

***

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net