Chương 12: Lần đầu tiếp xúc

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hàn Lăng Kiêu vẫn đang lặng lẽ ngắm nhìn cô gái giống như thiên sứ đang đi, thậm chí đôi mắt còn hiện lên sự thưởng thức mà chính hắn cũng không nhận ra

Đột nhiên, một bóng dáng từ đằng sau hắn chạy thẳng ra ngoài, lao đến nơi cô gái kia đang bước đi, là Trương Dụ!

Ông ta dùng sức phi đến trước mặt Mạn Thanh Ly, lập tức quỳ xuống, cả thân thể béo núc ních ra sức ôm lấy chân của cô, gào lên:

"Cô gái! Làm ơn giúp tôi với! Tôi vừa nhìn đã nhận ra cô chính là nữ thần của Minh Tư! Làm ơn! Xin cô giúp tôi!"

Trương Dự từ trong cửa hàng đã nhìn thấy Mạn Thanh Ly bước đi, ông ta liếc mắt cũng nhận ra người con gái truyền thuyết này, sợ rằng đối với giới trẻ bây giờ, không có ai không biết cô.

Cô gái được xem trọng nhất học viện Minh Tư – Mạn Thanh Ly!

Thậm chí đến cả chính phủ cũng đang chú ý tới thành tích kinh người và tài năng của cô!

Lời nói của Mạn Thanh Ly vô cùng có trọng lượng, chỉ cần cô yêu cầu, mọi học sinh đều tận lực giúp cho cô cũng không phải nói quá.

Học sinh của học viện Minh Tư, hoàn toàn không có ai gia cảnh tầm thường. Đối đầu với hàng trăm gia tộc lớn nhỏ khắp thủ đô, chính là việc không ai muốn dây vào!

Không chỉ thế, đằng sau Mạn Thanh Ly còn có Mạn gia đang phát triển với tốc độ khiến người ta phải kinh hãi.

Chính vì vậy, khi nhìn thấy Mạn Thanh Ly, Trương Dụ liền biết mình có cơ may được sống, bèn dùng hết sức để phi ra ngoài cầu cứu mà quên mất rằng, cô cùng ông ta không có nửa điểm quan hệ.

Đột nhiên thấy một người đột nhiên lao ra ôm chân mình gào lên cầu cứu, Mạn Thanh Ly hơi sững sờ, cô cúi người gỡ đôi tay của ông ta ra rồi ngồi xuống, dùng đôi mắt trong veo như nước mùa thu mà hỏi nhẹ nhàng:

"Có chuyện gì vậy?"

Trương Dụ nhìn người con gái đang cười mỉm trước mặt mình, toàn thân ông ta bỗng nhẹ nhõm như được một dòng nước ấm đổ vào một cách kì lạ.

Thiên sứ! Nữ thần!

Có lẽ ngoài 2 từ này, chẳng có từ nào có thể miêu tả phù hợp hơn về người con gái này nữa.

Mạn Thanh Ly giống như được bao lấy bởi một ánh sáng dịu dàng, cô lặng lẽ tỏa ra khí chất dịu êm khiến người ta cảm thấy thoải mái

Trương Dụ vốn đã chuẩn bị sẵn những lời mình định nói để lừa Mạn Thanh Ly, nhưng bây giờ lập tức quên sạch, chỉ ấp úng được một vài từ: "Tôi... tôi..."

"Ông ta tham ô, bị bắt nên cầu cứu" Một giọng nói trầm thấp vang lên, âm thanh mị hoặc, giống như giai điệu tuyệt vời nhất của tạo hóa.

Không cần nhìn đến khuôn mặt thế nào, chỉ cần nghe giọng nói vừa rồi thôi, cũng đủ để khiến bao người con gái phải say mê tột cùng

Mạn Thanh Ly nhìn thấy một đôi giày da xuất hiện trước mặt cùng câu nói ấy, cô ngẩng đầu lên, liền chạm mắt với Hàn Lăng Kiêu

Nhan sắc của người đàn ông trước mặt khiến Mạn Thanh Ly không nhịn được mà hít sâu một hơi

Quá kinh diễm rồi!

Hàn Lăng Kiêu một thân tây trang màu đen, tạo nên sự thần bí khiến người ta phát cuồng. Ngũ quan như được gọt giũa một cách cẩn thận, cả người tỏa ra khí chất cao quý khó xâm phạm

Đây là lần đầu tiên, Mạn Thanh Ly thấy người đàn ông đẹp hơn Mạn Vũ.

Trước kia, cô đã từng nghĩ rằng, sắc đẹp được ông trời ưu ái không dành cho Mạn Vũ, thì cũng chính là Dư Mặc. Nhưng bây giờ, thực tế đã chứng minh, cô sai rồi

Hoàn toàn không thể so với người đàn ông trước mặt cô bây giờ được!

Hóa ra trên đời, vẫn còn có người đẹp đến như vậy...

Sau khi cảm khái ngoại hình của người vừa xuất hiện, Mạn Thanh Ly liền quay ra nhìn ánh mắt sợ hãi của Trương Dụ, thấy ông ta không phản bác gì, đáy mắt cô liền lạnh đi

Tham ô!

Trong khoảnh khắc, khí chất tựa thiên thần xung quanh Mạn Thanh Ly biến mất, thay vào đó là sự lạnh lẽo khiến người ta không rét mà run

Cô chậm rãi đứng dậy, ánh mắt dịu dàng giờ sắc lẹm như lưỡi dao, đôi mắt đen láy sâu hun hút, tỏa ra sự âm u như địa ngục, nhìn thẳng vào Trương Dụ khiến ông ta tái mét mặt mày

Sao... Sao lại thế này!? Cô gái thiên thần kia đâu rồi!?

Ánh mắt Mạn Thanh Ly nhìn Trương Dụ khiến cả người ông ta lập tức run lẩy bẩy, một chút cử động cũng không dám. Cái thứ áp bức gì thế này!?

Ngoài Hàn Lăng Kiêu, đây là lần đầu tiên ông ta bị ép đến mức không thở nổi như vậy! Hơn nữa lại là từ một đứa con gái còn chưa đến 18 tuổi!

Rốt cuộc cô ta đã trải qua những chuyện gì mà lại có ánh mắt đáng sợ đến như vậy!?

Mồ hôi của Trương Dực bỗng tuôn ra như mưa, ông ta run lập cập, ngã ngồi ra rồi từng bước lết về phía sau, ông ta phải chạy! Chạy ngay bây giờ! Khốn khiếp! Gặp cùng một lúc đến 2 con quái vật! Ông ta dẫm phải cái vận mệnh quỷ quái gì thế này!?

2 người vệ sĩ thấy Trương Dụ lao đến bên cạnh Mạn Thanh Ly, vốn định chạy ra kéo ông ta lại nhưng thấy cảnh tượng trước mặt thì cả 2 người đều cứng đờ cả sống lưng

Đây là lần đầu tiên bọn họ thấy một người con gái có thể dùng ánh mắt khiến người ta phải khiếp đảm đến như thế này

Hơn nữa là một người con gái rất xinh đẹp.

Hàn Lăng Kiêu quan sát từ đầu, thấy sự biến đổi của Mạn Thanh Ly, ánh mắt lóe lên sự sâu xa khó nhìn thấu.

Hắn liếc khóe mắt về phía 2 người vệ sĩ đang đứng đằng sau, bọn họ mới sực nhớ ra, lập tức vội chạy đến kéo Trương Dụ đi

Những người đàn ông trong cửa hàng vừa nãy không ngừng dập đầu xuống, giờ đây cũng không ai dám ho he một chút gì, nếu chạy ra ngoài giống Trương Dụ, e là cả mạng sống họ cũng không giữ nổi.

Chỉ trong chốc lát, ở đằng xa xuất hiện thêm vài người ăn mặc giống hệt như 2 vệ sĩ vừa rồi, lôi những người ở trong cửa hàng đi, bao gồm cả Trương Dụ

Mạn Thanh Ly thấy một đám người bị lôi đi, ánh mắt sớm đã trở lại thành một mảnh tĩnh lặng, không chút lay động.

Tầng trên cùng của ATT, những người giàu có mới đủ khả năng mua sắm ở nơi đây vì vậy mà rất ít người đến. Cho nên, đám người bị kéo đằng kia ngoài Mạn Thanh Ly và Hàn Lăng Kiêu, cũng chẳng ai thấy được.

Nơi đây đã khôi phục vẻ im ắng.

"Xin lỗi, làm phiền cô rồi" Hàn Lăng Kiêu quay ra nói, ánh mắt vốn sắc bén như chim ưng giờ hiện lên chút thay đổi khó nhận thấy

Mạn Thanh Ly cười nhẹ nhàng, cô không quen Hàn Lăng Kiêu, hơn nữa, nhìn qua khí chất cũng có thể nhận ra, thân phận hắn rất đặc thù. Cô không muốn dây vào phiền toái, chỉ khéo léo trả lời:

"Không có gì đâu, tôi xin phép về trước"

Người như thế này, giữ khoảng cách thì vẫn hơn.

Mạn Thanh Ly nói xong cũng hết hứng thú đi mua sắm, lặng lẽ quay người theo hướng ngược lại.

Cô chán rồi, về thôi.

Hàn Lăng Kiêu nhìn theo bóng lưng xinh đẹp của cô gái vừa rời đi, hắn từ từ lôi điện thoại ra, gọi vào số người trợ lí của hắn:

"Trịnh Cảnh, điều tra cho tôi một người"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net