Chương 17: Đã trải qua chuyện gì?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nếu Mạn gia là một trong những gia tộc đứng đầu thủ đô, thì Hàn gia chính là gia tộc đứng đầu cả nước, có chi nhánh ở hơn 50 quốc gia trên toàn thế giới, quy mô lớn đến mức không gia tộc nào có thể sánh kịp.

"Anh là người của Hàn gia sao?" Mạn Thanh Ly hơi mất bình tĩnh, hỏi thăm dò.

"Miễn cưỡng cho là như vậy" Hàn Lăng Kiêu ậm ừ cho qua.

Miễn cưỡng? Hàn gia lớn như vậy, không khỏi có vô vàn dòng dõi nhỏ xung quanh dòng chính, xem ra, Hàn Lăng Kiêu chính là người thuộc bộ phận như vậy đi.

Nghĩ đến đây, Mạn Thanh Ly gật gù cảm thấy đúng đắn. Nếu thuộc dòng chính của Hàn gia, hẳn sẽ không nói chuyện với một nhân vật nho nhỏ như cô, thậm chí còn mang vòng trả cho cô như vậy.

Cho dù là dòng phụ nhưng chỉ cần thuộc Hàn gia, thì chắc chắn sẽ nhận được sự kính nể đến vô cùng từ mọi người trong giới thượng lưu, mang họ Hàn, khó tránh khỏi sự kiêu ngạo tự đắc ngấm vào tận xương tủy, thế nhưng Hàn Lăng Kiêu lại không như thế, phong thái tuy âm lãnh, nhưng kì thực lại rất tốt.

Đôi mắt Mạn Thanh Ly liền cong lên, trừ bỏ xuất thân quá lớn, thì người này rất giống với mẫu người tiêu chuẩn của cô đấy.

Nếu biết được Mạn Thanh Ly đang nghĩ gì, Hàn Lăng Kiêu tuyệt đối sẽ đem thân phận con trai trưởng dòng chính, người thừa kế được xác định tập đoàn Hàn thị của mình giấu nhẹm đi vĩnh viễn luôn.

"À, tôi là Mạn Thanh Ly, rất vui được gặp" Mạn Thanh Ly cong khóe môi, tự giới thiệu mình.

"Nữ thần của Minh Tư, học viện đứng đầu cả nước, e rằng khắp thủ đô không ai không biết cô rồi" Hàn Lăng Kiêu trầm ổn nói, hơi vặn chìa khóa, bắt đầu khởi động xe.

Mạn Thanh Ly cười trừ, cũng không nói gì nữa, hơi dựa vào tựa lưng êm ái của ghế lái phụ, đôi mắt hướng ra bên ngoài bầu trời kia.

Mặt trời đã dần lặn đi, ánh nắng cũng đã tắt, tia tử ngoại không còn xâm nhập vào con ngươi khiến đôi mắt cô có chút dễ chịu.

"Địa chỉ?" Hàn Lăng Kiêu nhướng mày.

Mạn Thanh Ly nói ra nơi ở của Mạn gia, đôi mắt trong veo thoạt nhìn có sự ngây thơ đến thuần khiết.

Hàn Lăng Kiêu nhìn đôi mắt ấy, khao khát được biết thêm về cô bỗng trào lên mãnh liệt.

Một người con gái 16 tuổi lại có đôi mắt có thể khiến người ta hoảng sợ đến mức ám ảnh. Chỉ dùng ánh nhìn cũng làm cho người khác phải chịu sự áp bức cùng cực, cả xương cốt đều phải run lên.

Cô đã trải qua những chuyện gì mới có thể khiến đôi mắt đơn thuần của mình trở thành như vậy?

Hàn Lăng Kiêu đã cho Trịnh Cảnh điều tra về Mạn Thanh Ly, cuộc đời cô từ bé đến lớn xảy ra thế nào đã được hắn nắm rõ như lòng bàn tay.

Từ bé đã được cưng chiều, nhờ thành tích xuất sắc mà ông bà Mạn không bao giờ ngược đãi cô, là điển hình cách mà một cô tiểu thư trong giới thượng lưu lớn lên.

Tuy Mạn gia cũng có không ít kẻ thù, nhưng nhờ có sự bảo vệ nghiêm ngặt, Mạn Thanh Ly chưa hề chịu bất cứ tổn thương nào, thậm chí chút khó khăn cũng chưa từng trải qua.

Có thể nói, cuộc đời suốt 16 năm của Mạn Thanh Ly đều rất yên bình, êm ái. Thậm chí cô còn có danh tiếng "nữ thần" vang xa khắp thủ đô, sống trong sự ngưỡng mộ của vô vàn con người.

Hàn Lăng Kiêu đã phải trải qua không biết bao nhiêu đau đớn, tắm trong máu của vô số người, vượt qua không biết bao nhiêu thủ đoạn, mới có thể lấy được địa vị ngày hôm nay. Đôi mắt sắc bén khiến người khác không rét mà run của hắn, cũng từ đó được sinh ra.

Nhưng còn Mạn Thanh Ly thì sao? Sống trong một cuộc đời êm đẹp, không chút sóng gió, nhưng đôi mắt cô lại có thể giống như ma quỷ đòi mạng, để lại ám ảnh khôn cùng, so với đôi mắt của Hàn Lăng Kiêu, chỉ có hơn chứ không có kém.

Rốt cuộc điều bí ẩn nằm ở chỗ nào? Mạn Thanh Ly đã trải qua điều gì mà Hàn Lăng Kiêu hắn đã không thể tìm ra được sao?

Bởi vì Mạn Thanh Ly đã từng chết một lần, đây là bí mật mà Hàn Lăng Kiêu không thể nào biết được, cũng sẽ không bao giờ có thể điều tra ra.

"Anh đang nghĩ gì về tôi sao?" Mạn Thanh Ly chợt nói, phá tan bầu im lặng.

"Ừm, đại loại vậy" Hàn Lăng Kiêu cũng không giấu diếm, trực tiếp nói với cô

Phản ứng của Hàn Lăng Kiêu khiến Mạn Thanh Ly có chút kinh ngạc, cô chỉ là phỏng đoán thôi, ai ngờ lại đúng, càng không ngờ hơn là hắn lại thừa nhận.

Sao cô lại thấy tựa hồ có chút kì lạ?

"Hàn Lăng Kiêu?" Mạn Thanh Ly gọi nhỏ, chất giọng mềm mại, nhẹ như bông khẽ đáp xuống tim Hàn Lăng Kiêu, khiến tim hắn hơi run lên.

Giọng cô rất hay...

"Ừ?" Hàn Lăng Kiêu trả lời, có phần không hiểu lí do tự nhiên Mạn Thanh Ly lại gọi cả họ tên mình, tuy quen nhau chưa được bao lâu, nếu theo lẽ thường cô nên gọi hắn là "Hàn tiên sinh" mới đúng.

Bất quá, hắn không hề ghét thế này, còn lần đầu tiên cảm thấy hóa ra tên mình cũng có thể dễ nghe đến như vậy...

Mạn Thanh Ly bỗng cười nhẹ: "Không có gì, chỉ là thấy tên anh rất hay, nghe rất khí phách"

Hàn Lăng Kiêu nghe xong liền liếc cô gái nhỏ hơn mình đến gần 10 tuổi ở bên cạnh, trong đầu không ngừng sinh ra những cảm xúc hỗn loạn, hắn tự thầm mắng một câu "Chết tiệt" rồi nhấn ga đi nhanh hơn một chút.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net