Chương 18: Trao đổi số

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trước cổng nhà Mạn gia

"Cảm ơn đã đưa tôi về nhé" Mạn Thanh Ly nói, trong giọng điệu không giấu được sự vui vẻ.

"Không có gì" Hàn Lăng Kiêu đáp, trên khuôn mặt vẫn là sự lãnh đạm như thường, không chút biểu cảm, tuy giống như xa cách nhưng lại càng tôn lên sự quyến rũ chết người.

"Có thể cho tôi mượn điện thoại chút không?" Đưa đôi tay nhỏ nhắn xinh đẹp ra trước mặt Hàn Lăng Kiêu, Mạn Thanh Ly cười mỉm.

Tuy không biết cô định làm gì nhưng Hàn Lăng Kiêu vẫn lấy điện thoại từ túi mình ra đặt vào bàn tay đang đưa ra ấy.

Hắn hơi nheo mắt, mặc dù xung quanh ánh sáng không được tốt nhưng làn da cô trông vẫn rất trắng, từng ngón tay đều tinh xảo vô cùng...

Mạn Thanh Ly nhận lấy điện thoại của Hàn Lăng Kiêu, ấn vài số trên màn hình. Khoảng vài giây sau, trong túi áo cô vang lên tiếng chuông điện thoại, là âm thanh piano rất dễ nghe. 

Hàn Lăng Kiêu tay đang đặt trên vô lăng bỗng cứng đờ.

Cô dùng máy hắn gọi vào máy cô, tức là muốn lưu số của hắn lại sao...?

Sau khi trao đổi số xong, Mạn Thanh Ly trả lại máy cho người đàn ông tuyệt mĩ ngồi trong xe, cười có chút tinh nghịch:

"Vì anh đã đưa tôi về nhà, nên nếu có dịp sẽ mời anh ăn cơm nhé" Cô vừa nói vừa giơ chiếc điện thoại mình lên "Liên lạc số này của anh"

Trên màn hình điện thoại của Mạn Thanh Ly, chữ "Lăng Kiêu" được lưu làm tên rất nổi bật, bên dưới là số điện thoại của Hàn Lăng Kiêu.

"Được" Hàn Lăng Kiêu nhận lại điện thoại, cũng không quên đưa khóe mắt nhìn 2 chữ "Lăng Kiêu" kia.

Không phải Hàn Lăng Kiêu, mà là Lăng Kiêu.

Nghe tựa hồ có chút thân mật...

Thấy Hàn Lăng Kiêu nhìn vào cái tên mình lưu trên điện thoại, Mạn Thanh Ly vội nói:

"Chỉ là đề phòng mẹ tôi nhìn thấy trong điện thoại tôi thôi, bà rất quan trọng thể diện, nếu biết anh họ Hàn, e rằng sẽ làm phiền anh mất" Cô hơi cười trừ, cũng có chút khó xử.

"Không sao" Hàn Lăng Kiêu nói, trong đầu liền tưởng tượng giọng nói mềm mại của Mạn Thanh Ly cất lên 2 tiếng "Lăng Kiêu"

Ánh mắt sắc bén bỗng nhuộm một tia dịu dàng mà chính hắn cũng không phát hiện ra.

"Vậy tạm biệt, tôi về đây" Cô vẫy tay với Hàn Lăng Kiêu, nụ cười tươi rói tựa thiên thần tỏa ra ánh sáng chói mắt trong đêm tối.

"Tạm biệt" Hàn Lăng Kiêu tuy không vẫy lại, nhưng ánh mắt vẫn dõi theo bóng dáng của Mạn Thanh Ly đến lúc vào căn biệt thự của Mạn gia.

Sau khi thấy cô bước vào trong nhà, hắn mới quay đầu, bắt đầu lái xe trở về Hàn gia.

Như chợt nhớ ra thứ gì đó, Hàn Lăng Kiêu liền cầm điện thoại lên, thấy Mạn Thanh Ly đã lưu lại số cô trên điện thoại hắn, đề tên là "Mạn Thanh Ly".

Suy nghĩ một chút, tay Hàn Lăng Kiêu liền bấm vào chỗ chỉnh sửa, xóa chữ "Mạn" đi, chỉ còn lại 2 chữ "Thanh Ly".

Hàn Lăng Kiêu sau khi hoàn thành việc chỉnh sửa liền để điện thoại sang ghế bên cạnh rồi làm như không có chuyện gì.

Thanh Ly, không phải Mạn Thanh Ly

Như vậy dễ nghe hơn...

Cố gắng nén xuống cảm giác kì lạ đang nảy sinh trong lòng, Hàn Lăng Kiêu liền nhấn ga, chiếc xe cao cấp phóng vụt đi trong màn đêm.

* * *

12 giờ đêm

Mạn Thanh Ly đứng trước gương, mái tóc đen dài giống như thác nước thu nhỏ, rũ xuống lưng một cách mềm mại, một vài lọn tóc vương lên trước ngực, tôn lên khuôn mặt nhỏ xinh đẹp cùng làn da trắng ngần.

Ánh trăng từ ngoài cửa sổ bao bọc quanh cô một lớp sáng bạc lộng lẫy, khiến làn da trắng nõn mịn màng lại càng thêm mê người.

Mạn Thanh Ly rũ lông mi xuống, che đi con ngươi đang tỏa ra ánh sáng kì lạ...

Trong màn đêm, tiếng gõ cửa "cộc cộc" phá tan sự im lặng vốn có, âm thanh vang lên đột ngột khiến Mạn Thanh Ly nhíu mày.

Muộn đến như vậy rồi còn làm phiền người khác.

"Vào đi" Mạn Thanh Ly cất tiếng, đôi mắt đen xẹt qua tia khó chịu rồi quay trở về sự hiền hoà vốn có.

Người mở cửa ra, không giống như dự tính của Mạn Thanh Ly là Mạn Phương, trước mặt cô bây giờ lại là một cô gái vô cùng lạ mặt.

Một cô gái với mái tóc nâu hạt dẻ, khuôn mặt được trang điểm khá đậm, nhìn tổng thể tuy không xinh bằng Mạn Thanh Ly, nhưng không thể phủ nhận đây là một mĩ nhân hiếm có.

Ánh mắt Mạn Thanh Ly sau khi nhìn kĩ cô gái trước mặt, liền tối sầm lại. Tuy kiếp này là lần đầu gặp mặt, như kiếp trước cô đã gặp qua cô ta rồi.

Thấy trong phòng là Mạn Thanh Ly, cô gái đang đứng ở cửa lập tức lúng túng, cô ta cười khan 2 tiếng: "Xin lỗi... đây không phải phòng của Vũ sao?"

"Phòng anh ấy đúng là ở vị trí này, nhưng là tầng trên" Mạn Thanh Ly từ tốn đáp, trên mặt khôi phục lại nụ cười dịu nhẹ ấm áp chan hòa.

"Thật sự xin lỗi, tôi đi nhầm" Cô gái kia cúi đầu xuống, cười trừ, rồi lui về phía sau, tiện thể cũng đóng cửa lại cho Mạn Thanh Ly, trả lại sự tối tăm của màn đêm.

Mạn Thanh Ly nhìn vào cánh cửa vừa đóng, trong đầu bắt đầu xẹt qua những kí ức ở kiếp trước.

Ở khoảng thời gian này, Mạn Vũ có qua lại với một người, Thanh Phi, cũng chính là cô gái vừa rồi. Vì ghen tức, Mạn Thanh Ly liền chửi bới cô ta, nhưng bị Mạn Phương phát hiện và ghi âm lại.

Kết cục, cả 2 người đều tố cáo cho Mạn Vũ, khiến anh tức giận, bỏ mặc cô một khoảng thời gian. Không có sự trông coi của Mạn Vũ, Mạn Thanh Ly mất đi sự bảo vệ, liền dễ dàng rơi vào bẫy mà Thanh Phi đặt ra, bị chuốc rượu rồi lôi vào khách sạn.

Sáng hôm sau, trên các trang báo mạng tràn ngập tấm ảnh khỏa thân của Mạn Thanh Ly – con gái thứ của Mạn gia, nhờ có Mạn Vũ gây sức ép tới truyền thông, mới ngăn được những tấm ảnh đó phát tán.

Số người biết được chuyện đó không nhiều, nhưng luôn là nỗi nhục nhã trong lòng Mạn Thanh Ly.

Là cô chửi bới Thanh Phi trước, cô không phủ nhận...

Mạn Thanh Ly lặng lẽ nhìn xuống sàn, con ngươi dâng lên chút trào phúng. Giống như Dư Mặc, cô tạm thời sẽ không tính toán với Thanh Phi, nhưng nếu cô ta dám động vào cô, cô sẽ có cách của riêng mình, khiến cô ta phải chịu sự đau đớn cùng cực về cả thể xác và tâm hồn!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net