Chương 19: Lucifer ( H )

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Vũ, vừa nãy em vào nhầm phòng của em gái anh, thật xấu hổ mà" Thanh Phi sau khi vào được phòng của Mạn Vũ liền kể lại chuyện vừa rồi.

Nhớ lại khuôn mặt cực phẩm như thiên sứ của Mạn Thanh Ly vừa nãy, cô ta không nhịn được hiện lên sự ghen tị điên cuồng. Cô ta ghét những ai xinh đẹp hơn mình! Nó khiến cô ta chỉ muốn phá hủy triệt để!

Thấy Mạn Vũ không nói gì, Thanh Phi liền nhíu mày: "Anh có nghe em không thế?" Cô ta đưa mắt về phía giường rồi lập tức sững người lại.

Trên giường, Mạn Vũ đang ngồi dựa vào gối, chiếc áo thun cổ rộng lộ khuôn ngực trần rắn chắc, dưới ánh sáng của mặt trăng chiếu vào từ cửa sổ, cả thân hình cao lớn vững chãi toát ra thứ ánh sáng nhè nhẹ như câu dẫn hồn phách của đối phương.

Hàng lông mi dài cong vút che đi đôi mắt yêu mị, sắc bén, mái tóc vẫn còn hơi ướt, dường như là vì vừa tắm xong, liền rủ xuống trán, khiến nhan sắc càng thêm mờ ảo trong bóng tối.

Khuôn mặt góc cạnh rõ nét cùng bờ môi mỏng khiến vô vàn phụ nữ muốn chạm vào nâng niu. Ngay cả sống mũi cao thẳng cũng có hình dáng quyến rũ, do nước từ tóc nhỏ giọt xuống, khiến mũi anh được bao bọc bởi lớp màng trong suốt, càng thêm mê người đến cùng cực.

Thanh Phi nhìn người đàn ông trên giường, nhìn đến si mê.

Quả là quá tuyệt vời!

Chỉ có cô ta mới có thể xứng với người đàn ông như thế này! Thanh Phi cười thỏa mãn một cách thầm lặng.

Mạn Vũ là của cô ta! Tuyệt đối là như vậy!

"Vũ..." Thanh Phi trèo lên giường, từ từ bò về phía Mạn Vũ, gọi tên của anh với thanh âm khiêu gợi.

Mạn Vũ quay đầu ra, thấy Thanh Phi đã lên giường mình, cô ta mặc chiếc áo 2 dây mỏng dính, lại cúi xuống, lộ ra bộ ngực tròn đẫy đà, đang đung đưa theo từng nhịp di chuyển của cô ta.

Phải rồi, vừa nãy, anh có gọi Thanh Phi đến nhà để giải tỏa. Hôm nay Hàn Úc Tâm và Mạn Diệu Uy đều không có nhà, cách âm của các phòng trong Mạn gia đều rất tốt, cho nên anh có thể thoải mái mà phóng túng bản thân mình.

Thanh Phi chậm rãi ngồi lên người Mạn Vũ, nơi tư mật của 2 người ma sát qua lớp vải, cô ta dựa bộ ngực no đủ của mình lên người anh, cặp đùi trắng nõn không ngừng di chuyển lên xuống, quyến rũ đến ma dại.

Mọi hành động của Thanh Phi thành công khơi gợi lên dục vọng của Mạn Vũ, anh lập tức xoay người lại, đè cô xuống, bàn tay tham lam nắm chặt lấy nơi mềm mại của cô ta.

Hơi ngâm lên một tiếng nhẹ nhàng, Thanh Phi vòng tay lên kéo cổ Mạn Vũ, ý muốn hôn anh nhưng lại bị Mạn Vũ khéo léo né ra một bên.

Thấy anh tránh việc hôn môi, Thanh Phi hơi lộ ra vẻ bất mãn, nhưng khi Mạn Vũ từ từ hôn từ cổ xuống những nơi trên người cô ta, Thanh Phi liền bỏ qua chuyện vừa rồi, toàn thân tràn ngập sự thỏa mãn do Mạn Vũ mang lại.

Thanh Phi lật người lại, dùng răng của mình kéo khóa quần Mạn Vũ xuống, đôi môi đỏ mọng liền ngậm lấy vật nam tính của anh, tiếng "chậc chậc" vang lên giữa đêm khuya, đầy mờ ám.

Mạn Vũ thỏa mãn, tay ghì đầu Thanh Phi xuống, ép cô ta ngậm sâu hơn, tận hưởng khoang miệng mềm mại của người con gái trước mặt.

Suốt cả đêm, 2 cơ thể không ngừng quấn lấy nhau, dục vọng lan tỏa đến tận cùng của không gian trong căn phòng.

* * *

Mạn Thanh Ly ngồi bên mép giường, nhìn về phía cửa sổ, trên cao, ánh trăng vẫn tỏa ra thứ ánh sáng tao nhã mà dịu dàng.

Hàn Úc Tâm và Mạn Diệu Uy đã đi dự bữa tiệc của một tư nhân giàu sang nào đó trong thủ đô, nhưng do đường xá bất tiện, cộng thêm việc bữa tiệc bắt đầu khá muộn nên họ quyết định không về nhà hôm nay.

Bảo sao Thanh Phi đột nhiên xuất hiện, Mạn Thanh Ly cười lạnh, nhìn vẻ mặt của cô ta vừa rồi, hẳn là cũng không có thiện cảm với cô cho lắm đi?

Bên cạnh Mạn Thanh Ly, chiếc máy tính xách tay màu trắng mới nhất trên thị trường hiện nay dần hiện lên những dòng chữ mang nhiều thông tin khác nhau.

Truy cập thất bại.

Ánh mắt Mạn Thanh Ly liền lạnh đi, quả nhiên, Mạn Phương có một thế lực không đơn giản phía sau.

Theo Hàn Úc Tâm kể lại, Mạn Phương được đem đến trước cửa một nhà nông dân nghèo, cặp vợ chồng già đó vốn không có con, nên họ đã nhận nuôi Mạn Phương và chăm sóc cô ta suốt 16 năm trời.

Tuần trước, Hàn Úc Tâm bắt gặp Mạn Phương trong một lần dạo chơi ở ngoại ô, sau đó bà đến gặp cặp vợ chồng kia với mục đích muốn nhận lại con ruột của mình.

Cặp vợ chồng nông dân đó tuy luyến tiếc Mạn Phương, nhưng sau khi được Hàn Úc Tâm cho một khoản tiền không nhỏ liền đồng ý trao lại Mạn Phương cho bà.

Hàn Úc Tâm và Mạn Diệu Uy cũng không điều tra thêm, chỉ cần nhận lại Mạn Phương là gánh nặng năm xưa của họ cuối cùng cũng được bỏ xuống.

Chỉ có Mạn Thanh Ly mới biết, những thông tin đó đều là giả.

Cô lén điều tra về cặp vợ chồng đó, liền phát hiện bọn họ có một cuộc giao dịch với một người giấu tên, người đó cho họ một khoản tiền khổng lồ, với điều kiện cần bọn họ diễn kịch với Mạn Phương.

Cứ như vậy, Mạn Diệu Uy và Hàn Úc Tâm bị qua mặt một cách dễ dàng.

Không thể trách bọn họ, bởi quả thật, vở kịch kia quá hoàn hảo, thậm chí những tấm ảnh trong suốt quá trình trưởng thành của Mạn Phương cũng được cặp vợ chồng đó đưa ra.

Hơn nữa, khi chia tay, Hàn Úc Tâm kể lại rằng cặp vợ chồng đó đã thật sự khóc rất thương tâm, giống như Mạn Phương là con ruột của bọn họ vậy.

Mạn Thanh Ly chạm tay vào màn hình máy tính, cô đã điều tra về người bí ẩn giao dịch với cặp vợ chồng kia, nhưng không thể nào tìm được địa chỉ IP của người đó. 

Thật rắc rối mà.

Khóe miệng Mạn Thanh Ly nhếch lên một độ cong nhẹ nhàng, được thôi, cô sẽ chờ. Sớm thôi sẽ có ngày, thế lực sau lưng Mạn Phương cũng phải lộ diện.

* * *

"Chút chuyện cỏn con này cũng phải báo cáo với ta?"

Trong bóng đêm, một giọng nói lười biếng vang lên, đầy quyến rũ mà gợi cảm, chỉ nghe âm thanh cũng có thể nhận ra, người này có khí chất mạnh mẽ, mang quyền uy khiến người khác khó tránh khỏi chút sợ hãi.

"Thật sự xin lỗi, thế nhưng đối phương có thể truy cập vào mạng lưới của chúng ta, phải thừa nhận cũng có chút bản lĩnh"

Người đàn ông đang quỳ một gối nói, giọng anh ta hoàn toàn mang sự kính nể, thuần phục, giống như sẽ một lòng tuân theo người trước mặt đến cùng vậy.

"Có tra ra được là ai không?" Người đàn ông ngồi trên ghế đan tay vào nhau, nói một câu hờ hững, dáng ngồi cao thượng tựa không để ai vào mắt.

"Tạm thời vẫn chưa... Người kia dùng địa chỉ IP giả để thâm nhập, thông tin lại được bảo mật khá kĩ"

"Thú vị lắm, đến cả cậu cũng chưa tra ra được, người kia hẳn là không tệ" Người ngồi trên ghế phá lên cười, âm thanh đầy trầm thấp, ma mị.

Người đang quỳ mặt tái lại, không trả lời, chỉ có đầu cúi thấp hơn một chút.

"Hạo Nhân, cho người đó biết, cái giá khi động tới Lucifer" Tiếng cười chợt im bặt lại, thay vào đó là giọng nói lạnh lẽo như ma vương đòi mạng.

"Vâng" Người tên Hạo Nhân lập tức tuân lệnh.

"Còn nữa, để mắt đến Phương nhi" Người đàn ông ngồi trên ghế nói, âm thanh bỗng nhuộm một sự ấm áp không hề che giấu.

Hạo Nhân "Vâng" một tiếng, trong đầu thầm cảm thán, cũng chỉ có Mạn Phương mới có thể khiến Lục Thần lộ ra sự dịu dàng như vậy.

Anh ta từ từ lui xuống, trả lại sự tăm tối trong căn phòng giữa bức màn đêm.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net