Chương 22: Nghi ngờ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Em gái của nữ thần... Mạn Phương phải không? Nói bọn tớ nghe đi, rốt cuộc đã có chuyện gì?" Một nữ sinh thở dài, đưa tay vuốt lấy tóc Mạn Phương thật dịu dàng, nhìn một người con gái phải chịu đựng như vậy, chỉ sợ khó ai có thể dửng dưng được.

"Tớ..." Mạn Phương hơi nấc lên, âm lượng cô ta phát ra cũng rất chuẩn, không cao đến mức chói tai, nhưng cũng không thấp khiến người ta phiền chán, vừa đủ để khiến mọi người xung quanh đều sinh thêm lòng thương tiếc cho cô ta.

"Đừng sợ, cứ nói đi" Một nam sinh lên tiếng, nhìn gương mặt Mạn Phương tràn ngập yếu đuối mà đem lòng si mê.

Một đứa con gái yếu đuối thế này hoàn toàn có thể khơi gợi sự bảo vệ của một người đàn ông, tất cả nam sinh trong lớp học này cũng không ngoại lệ.

Mạn Phương tỏ bộ dáng thật ấm ức như đã chịu đựng rất lâu, những giọt nước mắt cứ thế tuôn ra không ngừng, một lát sau, cô ta lắc đầu:

"Bỏ đi, dù sao đó cũng là người tớ từng yêu..." Thanh âm nghẹn ngào mà tiếc nuối.

Toàn bộ học sinh trong lớp giờ đã hoàn toàn xiêu lòng trước Mạn Phương.

Cần bao nhiêu tình yêu, mới có thể tha thứ cho kẻ đã làm nhục mình?

Mọi cô gái trong lớp đều có thể hình dung ra, nếu bị cưỡng hiếp bọn họ sẽ uất hận như thế nào, vậy mà Mạn Phương, lại quyết định tha thứ cho người đó, vì đó là người mà cô từng yêu.

Một tấm lòng chân thật và bao dung biết bao!

"Tớ đã nghĩ là một người lạ, không ngờ lại là người cậu từng yêu..." Một nữ sinh thở dài, trong lòng vô cùng xúc động, đồng thời cũng không ngờ hóa ra trên đời này kẻ cầm thú như vậy vẫn tồn tại!

Nữ sinh bọn họ thật phẫn hận thay cho Mạn Phương!

Lẽ ra, một nữ sinh bình thường sẽ không thể nào nhận được tình cảm đến như thế từ các học sinh khác, kể cả người đó có đáng thương đến thế nào đi chăng nữa, nhưng Mạn Phương còn có một thân phận khác, em gái của nữ thần Mạn Thanh Ly.

Nữ thần là người như thế nào? Là hình mẫu lí tưởng hoàn hảo ở lứa cấp trung học trong lòng mọi học sinh không chỉ ở học viện Minh Tư, mà là toàn thủ đô này.

Danh tiếng của Mạn Thanh Ly vang như sấm bên tai, một cô gái hoàn hảo không tì vết, viên ngọc sáng loáng của học viện Minh Tư, trường học đứng đầu cả nước, mọi học sinh trên cả thành phố này đều ngưỡng mộ cô.

Lớp học này cũng không ngoại lệ, trong lòng bọn họ, Mạn Thanh Ly chính là một nữ thần sống, vậy mà Mạn Phương lại là em gái sinh đôi của cô.

Cứ như vậy, trong ánh mắt của mọi học sinh trong lớp, hảo cảm dành cho Mạn Phương cũng tăng lên lúc nào không biết.

Đương nhiên, Mạn Phương cũng biết điều này. Nếu không, cô ta cũng không dám ăn liều mang cái bộ dạng này đi vào lớp, chẳng may không được như ý muốn, thì cô ta chính là đối tượng để mọi người lăng mạ.

Tuy rằng vô cùng ghét việc phải dùng danh tiếng của Mạn Thanh Ly để đẩy địa vị của mình lên cao, nhưng cô ta cũng buộc phải làm như thế.

Phải làm như thế này từng bước một, cô ta mới có thể vượt lên trên Mạn Thanh Ly. Danh tiếng nữ thần, phải là của cô ta!

Nhờ có khả năng diễn xuất một cách đáng thương khiến mọi người phải xót xa, cùng với cái danh em gái của nữ thần, kế hoạch lấy lòng tất cả mọi người trong lớp của Mạn Phương hoàn toàn thành công mĩ mãn.

Ánh mắt của cô ta lóe lên chút tinh quang, kế hoạch này, phải thành công hơn một chút nữa!

Mạn Phương lắc đầu, khiến nước mắt tuôn ra nhiều hơn, đôi môi cô ta mỉm cười yếu ớt: "Có các cậu quan tâm, thật sự cảm ơn rất nhiều"

"Đừng lo lắng, nếu cậu không muốn nói tên người đó, chúng tớ cũng không ép" Một nữ sinh khác lên tiếng, mọi người xung quanh cũng phụ họa đồng ý.

"Tớ chỉ mong các cậu một việc được không...?" Mạn Phương hơi nín lại tiếng khóc, giọng cô ta tuy không thể mềm mại như Mạn Thanh Ly, nhưng cũng gợi được cho người khác cảm giác muốn chở che.

"Được chứ, cậu mau nói đi"

"Chúng tớ sẽ giúp hết sức"

Mạn Phương cười nhẹ: "Tớ chỉ mong các cậu... không nói chuyện này cho chị tớ"

Giây phút này, toàn bộ mọi người trong lớp đều sững người lại.

Giấu nữ thần ư...?

Nhưng tại sao...?

Lẽ ra, nữ thần phải là người đầu tiên được biết chứ...?

Nhìn gương mặt hoang mang của mọi người xung quanh, Mạn Phương nhoẻn miệng một cách kín đáo nhưng giọng nói vẫn đầy cảm xúc, cô ta giải thích:

"Tớ không muốn chị lo lắng cho tớ... Chỉ cần các cậu không nói, chị sẽ không biết, nên tớ chỉ mong các cậu giúp tớ chuyện này thôi..."

Mạn Phương lau nước mắt, đôi mắt đỏ bừng lên trên gương mặt tuyệt mĩ.

Đã vào được học viện Minh Tư, thì chắc chắn phải thông minh cùng suy luận hơn người bình thường không ít, tất nhiên các thành viên trong lớp cũng như vậy, bọn họ hoàn toàn hiểu ra hàm ý được che giấu phía sau câu nói tưởng chừng như vô tình của Mạn Phương.

Chỉ cần không nói, Mạn Thanh Ly sẽ không biết, điều này chẳng khác nào nói rằng, cô ấy không quan tâm gì đến đứa em gái của mình. Dưới danh nghĩa một người chị, như vậy là vô trách nhiệm, vô tâm.

Trong khi đó, Mạn Phương lại là một người em hiếu thuận, vì muốn chị gái không lo lắng cho mình mà chấp nhận tủi nhục.

Giây phút đầu tiên tìm được khiếm khuyết trên con người được mệnh danh là "nữ thần" hoàn hảo, mọi người trong lớp đều hiện lên sự hoang mang rõ rệt, nửa tin nửa ngờ.

Nhìn phản ứng của những người xung quanh mình, khóe môi Mạn Phương nhếch lên nụ cười thỏa mãn, phải rồi, sự nghi ngờ, đây chính là kết quả mà cô ta mong muốn.

Mạn Thanh Ly, từng chút một, tao sẽ dìm mày xuống tận đáy của vũng bùn!

Đây mới chỉ là khởi đầu thôi!

Đáy mắt khẽ lay động, Mạn Phương liền nhớ lại cảnh ban sáng, hàm răng trắng nghiến chặt bờ môi mọng bên dưới.

Dư! Mặc! Vẫn còn tên khốn nạn đó!

Ban đầu, cô ta vẫn chưa hiểu lí do Dư Mặc dám làm như thế với mình, nhưng cô ta không hề ngu!

Ngoài việc do lúc trước anh say như điếu đổ con khốn Mạn Thanh Ly, thì còn có thể là lí do nào khác cơ chứ!?

Cô ta quên không tìm hiểu kĩ về tính cách của Dư Mặc! Thật con mẹ nó xui xẻo!

Mạn Phương giấu bàn tay đang siết chặt lại, ánh mắt bùng lên ngọn lửa giận dữ được che đậy kĩ càng.

Cả 2 người đó, cô ta sẽ trả thù gấp bội!

* * *

Mạn Thanh Ly ngồi trong lớp học, cô đặt bút xuống bàn, sau khi kiểm tra lại kết quả của bài toán cuối cùng trong đề kiểm tra, thấy không có sai sót gì, đôi môi liền mỉm cười hài lòng.

Cô nhìn xung quanh, thấy ai cũng cắn bút suy nghĩ, vò đầu bứt tai, liền chớp chớp đôi mắt ngây thơ xinh đẹp.

Khó đến thế sao?

Chỉ cần chăm chỉ một chút thôi là có thể làm được mà, tuần trước giáo viên cũng có nhắc qua rồi. Mạn Thanh Ly chống cằm, từng ngón tay gõ nhẹ theo nhịp lên gò má.

Ngay lúc này, cô hoàn toàn không biết, thù hận của Mạn Phương đối với cô đã tăng lên một bậc.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net