Chương 25: Nhà thiết kế của Angel

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Từ bên ngoài, một người phụ nữ bước một cách nhanh chóng vào Angel, khí chất đầy sang trọng, quý phái, trông vẫn còn rất trẻ, gương mặt nghiêm nghị nhưng không thể che đi những đường nét tinh xảo đầy cuốn hút.

Giờ đây, khuôn mặt ấy hoàn toàn lộ rõ vẻ tức giận.

Đám nhân viên đều run lên trước uy áp mà người phụ nữ kia mang lại, nhưng hoàn toàn không biết người đó là ai.

Chỉ có duy nhất quản lí Hoa nhận ra người phụ nữ đó, mặt bà ta tái mét lại, giờ đây cả người bà ta đã run lẩy bẩy. Tại sao...? Tại sao Lâm Nhiên lại ở đây?

"Chủ... Chủ tịch" Quản lí Hoa thấy Lâm Nhiên đã vào bên trong Angel, lập tức cúi đầu chào, bà ta nặn ra nụ cười tươi rói. Tuy không biết tại sao Lâm Nhiên lại xuất hiện ở đây, nhưng tốt hơn hết bà ta vẫn nên có ý thức thì hơn.

Tất cả nhân viên ở Angel đều sững người, bộ não bọn họ căng thẳng như sắp ngừng tư duy. Chủ tịch...?

Người mà quản lí Hoa gọi là chủ tịch chỉ có thể là... Nghỉ đến một nhân vật, đám nhân viên đang xếp hàng đều run bắn cả lên.

Người sáng lập ra Angel! Lâm Nhiên!

Quản lí Hoa hơi toát mồ hôi, bà ta cười lấy lòng: "Không biết có chuyện gì mà chủ tịch đích thân đến..."

Chát!

Một cái bạt tai vang vọng cả cửa hàng, chặn đứng lại toàn bộ lời nói của quản lí Hoa.

Lâm Nhiên vừa tát thẳng vào mặt quản lí Hoa, không chút lưu tình, lực cổ tay vô cùng mạnh mẽ.

Nghe thanh âm vừa rồi, mọi người đang đứng trong Angel đều bất ngờ đến mức run lẩy bẩy, ai cũng dường như sắp quỳ sụp xuống đến nơi, cả Thanh Phi cũng phải há hốc mồm, chân không tự chủ được mà lùi về phía sau một bước.

Duy chỉ có Mạn Thanh Ly tương đối bình tĩnh, dửng dưng chứng kiến mọi việc.

"Thứ xấc láo! Cô nghĩ rằng cô vừa đuổi ai!?" Lâm Nhiên chỉ thẳng tay vào mặt quản lí Hoa rồi quát, bà ta đang ôm gò má sưng đỏ của mình, đôi mắt hoàn toàn hiện lên vẻ sợ hãi.

Đuổi? Bà ta đuổi ai!?

Sao đột nhiên Lâm Nhiên lại đánh bà ta!?

Quản lí Hoa đột nhiên nhìn thấy, tay còn lại của Lâm Nhiên đang siết chặt chiếc điện thoại, trên màn hình là camera tại cơ sở Angel này.

Có nghĩa là, mọi sự việc xảy ra ở nơi đây từ đầu đến cuối, Lâm Nhiên đã chứng kiến toàn bộ.

Giống như vừa nghĩ ra gì đó, quản lí Hoa liền sợ hãi, chầm chậm quay đầu nhìn Mạn Thanh Ly. Cô đứng im, không chút bất ngờ, trên gương mặt nhỏ nhắn là đôi mắt sáng ngời, toát ra sự cao quý từ tận xương tủy.

"Tôi nói cho cô biết! Thanh Ly chính là nhà thiết kế duy nhất của Angel! Cô dám đuổi!? Thật to gan! Nếu như cô ấy đi thật, thì Angel cũng sẽ đi theo luôn! Cô có hiểu không!?" Lâm Nhiên nói với giọng điệu vô cùng phẫn nộ, cô liếc nhìn toàn bộ đám nhân viên dường như đã hóa đá, và cả Thanh Phi đang há hốc mồm đứng phía sau.

Quản lí Hoa bây giờ đã hoàn toàn sốc đến đờ người.

Nhà thiết kế của Angel...? Cô gái đó?

Sao lại có thể như vậy!? Nhà thiết kế bí ẩn từ trước đến nay lại là một cô gái chưa đến 18 tuổi sao...?

Thôi xong rồi... Hết thật rồi...

Quản lí Hoa ngồi sụp xuống sàn, tay vẫn ôm một bên má vừa bị tát, cả gương mặt đều tràn ngập vẻ tuyệt vọng.

Bà ta đã làm gì thế này...? Bà ta vừa mới hạ giọng đuổi nhà thiết kế duy nhất của Angel...

Lâm Nhiên quay ra nhìn Thanh Phi, lớn tiếng: "Còn cô! Tôi nói cho cô biết, số tiền mà cô đã từng bỏ ra cho Angel từ trước đến nay, may ra chỉ bằng thu nhập của Thanh Ly trong một ngày thôi! Cô có tư cách gì mà nói nhà thiết kế của tôi?"

Gương mặt Thanh Phi từ đỏ bừng rồi chuyển sang trắng bệch, sau cùng lại trở nên tím tái, cô ta chỉ ngón tay vào Lâm Nhiên, ấp úng mãi không nói nổi một câu: "Cô..."

Nhà thiết kế của Angel?

Hóa ra từ trước đến nay, cô ta đều bỏ vô số tiền ra để mua lại thiết kế của Mạn Thanh Ly!?

Sự thật này khiến Thanh Phi cảm thấy như nghẹt thở. Cơn tức giận cùng xấu hổ như muốn phá tung lồng ngực của cô ta.

Sau cùng, Lâm Nhiên nhìn đám nhân viên đang cứng đờ cả người, ai cũng sợ hãi đến nỗi mặt mũi trắng bệch, vẻ mặt cô hiện lên sự chán ghét, lười nói dù chỉ một câu. Cô đi về phía Mạn Thanh Ly, lông mày cũng cau chặt lại

"Chị đã nói với em bao nhiêu lần rồi? Có việc gì thì phải gọi chị cơ mà? Nếu chị không đến, chẳng lẽ em cứ thế mà bỏ đi sao?" Lâm Nhiên nói với Mạn Thanh Ly, cô mím môi lại, ánh mắt hiện lên vẻ xót xa.

"Em không sao mà, không phải chị đã đến rồi đấy thôi" Mạn Thanh Ly cười dịu dàng.

"Cái đồ ngốc này" Lâm Nhiên thở dài một tiếng, nhìn thấy nụ cười vương trên môi Mạn Thanh Ly, cảm giác giận dữ cũng từ từ giảm bớt.

Cô thật sự không hiểu nổi con bé này nghĩ gì nữa. Sao nó có thể bình tĩnh khi được sỉ nhục đến như thế cơ chứ?

Như vừa nhớ ra chuyện gì đó, Lâm Nhiên quay sang nhìn nhân viên đã nói về việc Mạn Thanh Ly không mua hàng, ánh mắt tràn ngập sự lạnh lẽo.

Nhân viên kia giờ đây chính là người sợ hãi nhất, cảm nhận được ánh nhìn của Lâm Nhiên dành cho mình, cô ta lập tức bủn rủn chân tay, cả người cũng run lên bần bật.

Bản thân cô ta thật sự đã nhận ra, cô ta sắp mất công việc này rồi...

Sao cô ta lại ngu xuẩn đến như vậy!? Cái gì mà không mua hàng!? Người ta căn bản vốn dĩ không cần mua! Chỉ cần một cuộc gọi điện thoại, tất cả mặt hàng đều có thể giao đến cho Mạn Thanh Ly ngay tức khắc!

Cô ta phải làm sao bây giờ!? Công việc ở đây lương rất cao!

Cô ta còn phải chi trả bao nhiêu loại phí nữa!

Vậy mà... Vậy mà chỉ trong 1 phút bốc đồng, cô ta đã mất sạch!

Lâm Nhiên nhìn nhân viên kia đã hoàn toàn suy sụp cùng ánh nhìn tràn đầy tuyệt vọng, cô ta run lập cập một cách đáng thương, nhưng cô chẳng muốn liếc thêm một giây nào nữa.

"Bọn họ giao cho em xử lí, em muốn thế nào?" Lâm Nhiên nói với Mạn Thanh Ly rồi hất mặt về phía quản lí Hoa và đám nhân viên đang vô cùng sợ hãi.

"Em?" Mạn Thanh Ly chỉ vào mình, sau đó hàng lông mi rũ xuống, giống như phải đưa ra quyết định này thật khó khăn vậy.

Nhìn thấy biểu cảm như thế của Mạn Thanh Ly, quản lí Hoa như thấy được hi vọng, bà ta lập tức lao đến dưới chân cô, đầu liên tục dập xuống:

"Xin em! Là chị có mắt không tròng! Không phân biệt đúng sai! Chị thành thực xin lỗi! Mong em cho chị một con đường sống"

Quản lí Hoa gào lên, giống như bây giờ, Mạn Thanh Ly chính là niềm hi vọng duy nhất của bà ta vậy, trái tim bà ta giống như đang được treo lơ lửng giữa không trung, bà ta hối hận rồi, vô cùng hối hận rồi!

Bà ta không thể mất công việc này được!

Đám nhân viên xung quanh thấy quản lí Hoa làm như thế, giống như bị kích động, bọn họ cũng đồng loạt cúi gập người xuống, van nài tuyệt vọng:

"Cô gái, làm ơn tha cho chúng tôi!"

"Cầu xin cô"

"Tôi còn mẹ già dưới quê, nếu như mất công việc này, tôi sẽ chết mất"

"Tôi thật sự xin lỗi! Làm ơn tha thứ cho tôi!"

Chỉ trong chốc lát, cả cửa hàng Angel ngập tràn những lời cầu xin tha thứ, nhiều đến mức chói tai, tất cả đều hướng vào Mạn Thanh Ly mà nói.

Thanh Phi nhìn cảnh tượng đang diễn ra trước mặt mình, tức đến suýt ngất đi.

Bọn họ đều cầu xin Mạn Thanh Ly!

Con mẹ nó! Chỉ vài phút trước, bọn họ đều là những người phải khúm núm trước cô ta!

Có đánh chết cô ta cũng không bao giờ nghĩ đến, nhà thiết kế bí ẩn của Angel lại chính là Mạn Thanh Ly!

Cô ta thật muốn phát điên lên ngay bây giờ!!

Nhìn mười mấy con người đang cầu xin tha thứ, ánh mắt Mạn Thanh Ly liền có chút biến hóa, cô chậm rãi quay đầu về phía Lâm Nhiên rồi thở dài, không nói thêm câu gì.

"Thanh Ly!" Lâm Nhiên cau chặt lông mày lại, con bé không phải là muốn tha thứ cho lũ người này chứ?

Những người đang quỳ bên dưới kia giống như nhìn thấy ánh mặt trời sáng rọi, im lặng như vậy tức là Mạn Thanh Ly sẽ không giải quyết họ đúng không?

Quản lí Hoa có chút bất ngờ, bắt đầu suy đoán về việc Mạn Thanh Ly sẽ rộng lòng tha thứ, ngoài mặt bà ta tỏ ra hạnh phúc đến chảy cả nước mắt, nhưng trong lòng bắt đầu cười thầm.

Hóa ra nhà thiết kế của Angel cũng chỉ là một con đầu gỗ thích làm thánh mẫu mà thôi!

"Hình phạt như thế nào đây nhỉ? Khó nghĩ thật đấy" Giọng nói dịu dàng ấm áp của Mạn Thanh Ly bất chợt vang lên.

Khuôn mặt vốn đang tươi cười như gió mùa xuân của quản lí Hoa lập tức cứng đờ. Những tiếng cảm ơn chưa kịp vang lên của đám nhân viên cũng ngừng lại trong giây lát.

Cô ấy vừa nói gì cơ...?

Trái tim vừa được hạ xuống của quản lí Hoa giờ đây lại lập tức treo ngược lên, bây giờ, bà ta hoàn toàn có dự cảm rất xấu. Mạn Thanh Ly sẽ không tha thứ sao...?

Không không, có lẽ cô chỉ đùa một chút mà thôi.

Khuôn mặt hiền dịu như vậy, sao có thể phá hủy tương lai của người khác được cơ chứ?

Đáng tiếc, quản lí Hoa đã nhầm.

Mạn Thanh Ly nhìn bà ta và đám nhân viên đang quỳ dưới chân mình, cô nở nụ cười thật nhẹ.

Khóe môi đỏ hồng mê người kéo lên một độ cong hoàn mĩ, ánh mắt mềm mại như chiếc lông vũ rơi xuống gò má của những người đang chứng kiến, khiến bọn họ đều ngây ngẩn.

Nụ cười ấy, giống như nụ cười của thiên sứ...

Toàn bộ đã bị mê hoặc trong chốc lát, giống như lạc vào những chiếc cánh hoa đang rơi lả tả, đẹp đến mức không thể thoát ra.

Chưa bao giờ bọn họ được chứng kiến một nụ cười có thể làm rung động lòng người, điên đảo chúng sinh đến như thế...

Chỉ một giây sau, đôi môi xinh đẹp ấy đã cất lên giọng nói nhẹ bẫng như tan vào hư vô:

"Giết hết bọn họ đi"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net