Chương 28: Tại sao vẫn chờ?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bên ngoài cửa sổ, bầu trời đã nhuốm một màu đen tuyền, xám xịt, dưới những áng mây mờ ảo, trăng đã lấp ló hiện ra, tỏa ra thứ ánh sáng yếu ớt.

Ánh đèn trong căn phòng trên cùng của trụ sở chính tập đoàn Hàn thị cuối cùng cũng vụt tắt.

Tại nơi tiếp khách bên ngoài của phòng tổng giám đốc.

"Trịnh Cảnh, gửi lại thông tin tổng quát về cuộc họp hôm nay cho tôi, tôi về trước" Hàn Lăng Kiêu chỉnh lại chiếc áo khoác màu đen mỏng vừa mặc vào, tôn lên vóc dáng cao ráo như người mẫu, hắn lạnh lùng nhìn ra cửa sổ, bỗng nhiên cảm thấy giống như bỏ lỡ mất một điều gì đó.

"Vâng, thưa Hàn tổng" Trịnh Cảnh gật đầu.

"Cuối tháng tăng lương cho cậu" Giọng nói kia vang lên một cách lạnh nhạt.

Trịnh Cảnh đang đứng lật tài liệu trên tay, nghe xong bèn ngừng tay lại, ngẩng đầu lên, mắt nhìn chằm chằm Hàn Lăng Kiêu, dường như kiểm tra xem có đúng là hắn vừa nói câu đó hay không.

"Năng lực không tồi, xứng đáng" Hàn Lăng Kiêu nhướng mày lên với anh "Có ý kiến sao?"

Trịnh Cảnh chỉnh lại gọng kính trên mắt, anh nhếch môi lên, tạo thành một nụ cười tương đối vui vẻ: "Không, thưa Hàn tổng"

Hàn Lăng Kiêu gật đầu. Sau khi lấy xong giấy tờ, hắn sải bước ra ngoài, bóng lưng mang phong thái uy nghiêm khiến người khác không tự chủ được mà muốn khuất phục.

Trịnh Cảnh nhìn theo rồi cười khổ, Hàn tổng quá tài giỏi, nếu như anh không cố gắng hết sức, thúc ép bản thân vượt qua giới hạn, thì sẽ không thể nào giữ được vị trí này. Không ai biết, anh đã phải cố gắng như thế nào mới có thể mang được cái danh "trợ lí của Hàn Lăng Kiêu".

Cuối cùng, cho đến hôm nay, sự nỗ lực của anh cũng đã được chính Hàn Lăng Kiêu thừa nhận.



* * *

Giữa con đường rộng lớn, chiếc xe cao cấp Ferrari Aptera chạy với tốc độ tương đối nhanh, thu hút sự chú ý vô số người đi đường, đồng thời mang theo vô vàn ánh mắt ngưỡng mộ cùng ghen tị của bọn họ.

Hàn Lăng Kiêu cầm vô lăng, hắn cảm thấy một nỗi bất an không rõ ràng đang hiện hữu, giống như đang nhắc nhở hắn điều gì đó mà hắn đã bỏ sót.

Hắn đã lỡ mất điều gì sao...?

Cảm giác này đã đeo bám hắn từ khi còn ngồi trong phòng họp, đến bây giờ vẫn chưa hết, rốt cuộc là chuyện gì?

Mạn Thanh Ly!

Đột ngột, Hàn Lăng Kiêu phanh gấp xe lại, tiếng "kít" vang lên kéo dài, chiếc xe có phần chệch hướng, lao về phía ven đường rồi dừng lại, phần bánh xe còn bốc lên một lớp khói mờ do ma sát quá mạnh.

Đằng sau, có nhiều người bức xúc vì sự nguy hiểm vừa rồi, định lên tiếng chửi bới thì nhìn thấy biển số hiệu gắn trên đuôi xe, tất cả đều lập tức im bặt lại, coi như không có chuyện gì xảy ra.

Trong xe, Hàn Lăng Kiêu chẳng mảy may bận tâm đến việc đó, hắn cầm chiếc điện thoại đang để ở ghế lái phụ, mở phần tin nhắn với Mạn Thanh Ly lên.

Hắn đã gửi tin nhắn cho cô, nhưng vẫn chưa có hồi âm, lúc đầu, Hàn Lăng Kiêu cho rằng Mạn Thanh Ly không muốn trả lời lại nên cũng không để ý đến chuyện đó nữa.

Thế nhưng...

Hàn Lăng Kiêu nhìn vào màn hình, 1 giây sau, hắn siết chặt điện thoại, như muốn bẻ nát nó.

Sau khi nhìn đồng hồ đã gần 10 giờ, Hàn Lăng Kiêu liền ném mạnh điện thoại mình về phía cửa xe, nó đập vào kính rồi rơi xuống ghế lái phụ. Phần mảng kính ở cửa hiện lên vết nứt mờ mờ, nếu là những chiếc xe bình thường khác, toàn bộ mặt kính đã sớm vỡ toang. Chiếc điện thoại cũng móp đi một góc không nhỏ.

Hàn Lăng Kiêu đạp ga, chiếc xe cao cấp phóng như bay về phía trước với tốc độ kinh người.

Bên ghế lái phụ, ánh sáng từ màn hình điện thoại hơi chập chờn, nó vẫn hiện khung tin nhắn với Mạn Thanh Ly, chữ "đã gửi" nằm ở đó một cách tĩnh lặng.

Hàn Lăng Kiêu cố gắng phóng xe nhanh hơn, đến địa chỉ mà Mạn Thanh Ly đã gửi cho hắn.

Điện thoại của Hàn Lăng Kiêu là mẫu mới nhất, thậm chí còn chưa được bày bán tại thị trường, nó đã được cải tiến không ít, có thể biết được người ở đầu bên kia đã đọc được tin nhắn chưa.

Không ngoài dự đoán của hắn, Mạn Thanh Ly vẫn chưa hề đọc tin nhắn mà hắn đã gửi cho cô!

Hàn Lăng Kiêu chửi thề một tiếng, chiếc xe lao vút đi trong màn đêm.

* * *

Nhà hàng Lan Kha

Trước một bàn ăn dành cho 2 người, một cô gái đang ngồi yên lặng, bàn tay mảnh mai cầm thìa, không biết đã khuấy bao nhiêu vòng trên cốc trà xanh thơm ngát.

Cô bỏ thìa xuống, nhấc chiếc cốc lên uống một ngụm nhỏ, mùi vị trà xanh tan trên đầu lưỡi, nhưng vì quá nguội, nên vị ngọt đã mất đi không ít.

Tiếc thật, trà xanh là thức uống yêu thích của cô đấy.

Mái tóc đen dài xõa ra một cách mềm mại trên lưng, vài sợi vương ra trước ngực, tôn lên khuôn mặt nhỏ bé cùng vóc dáng như thiên thần.

Ở một vài bàn ăn khác, có người giơ điện thoại lên chụp ảnh, thậm chí còn cảm thấy bản thân thật sự quá may mắn, tự hỏi không biết mình đã tích đức nhiều đến thế nào mới có thể gặp được một người con gái tuyệt sắc đến như vậy.

Lông mi Mạn Thanh Ly hơi rũ xuống, nụ cười dịu dàng thường trực trên môi giờ đây đã mím lại. Xung quanh cô tạo ra thứ khí chất dịu nhẹ, khiến người ta không tự chủ được mà nán lại nhìn lâu hơn một chút, cho dù chỉ thấy thoáng qua, cũng sẽ không thể nào quên được.

Mạn Thanh Ly hoàn toàn biết rõ, có bao nhiêu con mắt đang đổ dồn về phía mình, nhưng cô không quan tâm.

Bây giờ, Mạn Thanh Ly chỉ tự hỏi, tại sao Hàn Lăng Kiêu lại không đến?

Có việc bận? Hay chưa đọc được tin nhắn của cô? Hay là vì không muốn ăn cùng cô?

Cũng có một câu hỏi khác, tại sao cô vẫn chờ Hàn Lăng Kiêu?

Ngồi ngây ngốc ở đây đã gần 3 tiếng, Mạn Thanh Ly đã suy nghĩ nhiều đến mức đầu óc hỗn loạn.

Trong thâm tâm, phần nào đó trong cô đã khẳng định rằng Hàn Lăng Kiêu sẽ đến, nên cô vẫn chờ ở đây.

Tại sao cô lại khẳng định như vậy?

Mạn Thanh Ly hơi cau mày, phải chăng cô đã có chút quá tự kiêu về bản thân mình?

Thật không thoải mái, cái cảm giác bây giờ.

Mạn Thanh Ly dụi lại mắt, cầm cốc trà xanh lên uống một ngụm nữa.

Ánh mắt đẹp như tranh vẽ liếc sang bên cạnh, chạm mắt vài người đang nhìn về phía này, bọn họ thấy cô nhìn lại, đều bối rối quay mặt đi một cách ngượng ngùng.

Mạn Thanh Ly nở một nụ cười kiều diễm, tựa ánh nắng bừng lên giữa đêm tối tịch mịch.

Toàn bộ những người vừa rồi đều ngẩn người ra, tim ai nấy đều đập mạnh lên như bị bỏ bùa.

Tiếng piano vang ra từ phía sảnh, quấy nhiễu tâm trạng của Mạn Thanh Ly.

Cô không nhìn về phía đám người vừa rồi nữa, tầm mắt hạ xuống chiếc đồng hồ nhỏ bé được đặt trên bàn ăn, kim giờ đã gần nhích đến số 10.

Chắc Hàn Lăng Kiêu sẽ không đến rồi... Cô thật ngu ngốc, chờ đợi gì cơ chứ?

Mạn Thanh Ly quấn vài lọn tóc quanh ngón tay, thất thần một chút. Có lẽ, đây là lần đầu tiên và cũng sẽ là lần cuối cùng cô chủ động mời một người đàn ông nào đó đi ăn.

Cảm giác bị từ chối, thật không dễ chịu mà.

Vào khoảnh khắc Mạn Thanh Ly định đứng dậy, thì một giọng nói trầm thấp vang lên sau lưng, đột ngột khiến trái tim cô run lên theo từng chữ:

"Tại sao vẫn chờ?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net