Chương 30: Phương Nhi của ta

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Không lâu sau, những món ăn đã gọi được mang lên, từng món đều được làm rất chỉn chu, ngay cả cách trang trí cũng rất đẹp mắt.

Bên cạnh tay phải của Mạn Thanh Ly, cốc trà bình thường đã được đổi thành trà xanh, tỏa ra hương thơm dịu nhẹ. Cô nhấp một ngụm, vô cùng thưởng thức, động tác tao nhã, thanh lịch, lộ ra phong thái cao quý hiếm có.

"Xin lỗi" Giọng nói trầm thấp, có phần hơi lắng đọng chợt vang lên, khiến Mạn Thanh Ly ngẩng đầu lên.

Hàn Lăng Kiêu ngồi ở đối diện, ánh mắt hắn cụp xuống, môi hơi mím lại, đây là lần đầu tiên hắn chủ động xin lỗi một người con gái, đáng lẽ ra, hắn nên dừng cuộc họp lại để đến đây, như vậy, cô đã không phải chờ lâu đến như thế.

Nghĩ đến việc Mạn Thanh Ly ngồi tại nơi đây suốt 3 tiếng đồng hồ, thậm chí không có điện thoại để giết thời gian, chỉ đơn thuần ngồi im và chờ đợi, Hàn Lăng Kiêu liền cảm thấy cổ họng mình hơi nghẹn lại, phần ngực trái còn hơi nhức lên.

"Là do điện thoại tôi hết pin, không liên lạc được với anh, tôi mới phải xin lỗi chứ" Mạn Thanh Ly cười nhẹ, thanh âm như nốt nhạc ngọt ngào nhất của thế gian "Đừng để ý tới việc đó nữa, ăn thôi, đồ ăn ở nhà hàng này rất ngon đấy"

Hàn Lăng Kiêu nhìn Mạn Thanh Ly, không nói gì nữa, bắt đầu dùng bữa, động tác dùng dao nĩa rất thuần phục, giống như đã được đào tạo từ nhỏ.

"Thế nào? Ngon phải không?" Mạn Thanh Ly hỏi Hàn Lăng Kiêu với giọng nói hiếu kì, ánh mắt cong lên, đen tuyền xinh đẹp.

"Ừm, không tệ" Hàn Lăng Kiêu gật đầu.

Mạn Thanh Ly cười rộ lên, tựa đóa hoa sơn trà bừng lên giữa không gian thanh mát.

Ánh mắt Hàn Lăng Kiêu hơi lay động, từ trước đến giờ, hắn đã biết rằng cô cười rất đẹp, nhưng chưa lần nào hắn hết bất ngờ vì vẻ đẹp đó...

Hắn cũng mãi mãi không bao giờ lường trước được rằng, người con gái này mai sau sẽ thay đổi hoàn toàn cuộc sống của hắn.

* * *

Trong màn đêm, căn phòng không một ánh điện chìm vào bóng tối, chỉ có thể thấy lờ mờ một người đàn ông ngồi trên ghế, vắt chéo chân, tay chống vào thành ghế, nhìn vô định vào không trung, không rõ đang suy nghĩ điều gì.

Đứng đối diện là một người đàn ông khác, đầu hơi cúi xuống, đầy vẻ cung kính.

"Rốt cuộc cậu muốn gì?" Người đàn ông ngồi trên ghế nói, toàn thân lộ ra sự biếng nhác, nhưng ánh mắt lại sắc bén như chim ưng.

"Lão đại, vào hôm trước, tôi đã gọi người theo dõi Mạn Phương..." Hạo Nhân nói cẩn trọng, đến đây, anh ta hơi ngập ngừng ngẩng lên nhìn Lục Thần.

Choang!

Đột ngột, chiếc cốc thủy tinh vốn đang ở trên mặt bàn trước mặt Lục Thần bay thẳng qua mặt Hạo Nhân, nhanh đến mức anh ta không kịp nhìn thấy chuyển động của nó, đập mạnh vào bức tường phía sau, vỡ thành nhiều mảnh nhỏ sắc bén, tạo ra âm thanh chói tai.

Hạo Nhân hoàn toàn cả kinh, toàn thân anh ta run lên, ánh mắt chầm chậm liếc về phía chiếc cốc vừa vỡ tan tành. Những mảnh thủy tinh bé nhỏ lóe lên ánh sáng sắc nhọn đâm vào mắt anh ta, tựa như lời cảnh cáo đầy lạnh lẽo.

Nếu như vừa rồi,... chiếc cốc ấy không phải ném vào bức tường, mà là đầu anh ta... Nghĩ đến đây, Hạo Nhân liền cúi hẳn đầu xuống, trên trán đã rỉ ra một lớp mồ hôi mỏng.

"Ta đã cảnh cáo bao nhiêu lần, tuyệt đối không được động đến Phương Nhi?" Bàn tay của Lục Thần vẫn giữ nguyên tư thế vừa ném chiếc cốc, ánh mắt hắn sắc lẹm như dao, giống như muốn đâm nát cơ thể của Hạo Nhân đang đứng trước mặt.

"Thật sự xin lỗi, thưa lão đại..." Hạo Nhân run rẩy cất tiếng, anh ta đã lường trước được rằng Lục Thần sẽ rất tức giận, nhưng khi tận mắt chứng kiến vẫn khó tránh khỏi cảm giác sợ hãi.

Lục Thần... chỉ một cái nhấc tay nhẹ của hắn cũng có thể khiến anh ta đi luôn cái mạng này.

"Phương Nhi... là một con búp bê xinh đẹp với nhân cách hoàn hảo của ta, cậu hiểu không?" Giọng nói của Lục Thần chợt trở nên ma mị, âm u, có chút khàn khàn.

"Vâng..."

"Cho nên, nếu cậu dám phá hủy một góc nào trong con người Phương Nhi, ta sẽ giết cậu" Lục Thần đưa con ngươi nhìn thẳng vào Hạo Nhân, đồng tử dẹt lại, tựa như một con thú săn mồi, sắc bén như lưỡi cưa.

"Vâng, tôi hiểu rồi..." Lưng Hạo Nhân bây giờ đã ướt đẫm, giọng nói còn hơi run lên, mặc dù đã bên cạnh Lục Thần rất lâu, nhưng chưa một lần nào anh ta hết sợ hãi trước sự tức giận của hắn.

"Về chuyện cậu giám sát Phương Nhi, bỏ lệnh ngay trước khi Phương Nhi phát hiện" Ánh mắt Lục Thần nheo lại, trong bóng tối, con ngươi hắn giống như viên pha lê tinh xảo bị che mất ánh sáng "Không được phép để Phương Nhi chạy trốn khỏi ta"

Hạo Nhân gật đầu đã rõ, rồi nhanh chóng lui xuống, rốt cuộc, những chuyện Mạn Phương đã làm cũng chẳng thể đến tai Lục Thần.

Tại sao Lục Thần lại tin tưởng cô ta đến như thế? Thậm chí bây giờ, trong túi áo Hạo Nhân còn có hơn mười bức ảnh Mạn Phương thân thiết với Dư Mặc để làm bằng chứng khi Lục Thần hỏi anh ta về lí do điều tra.

Nhưng cuối cùng, Lục Thần chỉ muốn anh ta dừng theo dõi lại, chút thông tin cũng không cần biết.

Hạo Nhân mím chặt môi, Mạn Phương, người đã được Lục Thần đích thân ra mệnh lệnh tối cao, không được phép điều tra hay tìm hiểu bất cứ thứ gì về cô ta, nếu bất tuân, sẽ bị giết.

Hạo Nhân là một trong những trợ thủ đắc lực nhất của Lucifer, chính vì thế nên vừa rồi anh ta chỉ bị cảnh cáo...

Con chó chết Mạn Phương!

Hạo Nhân nghiến chặt răng, tay siết lại, nếu cô ta dám làm bất cứ điều gì tổn hại đến Lục Thần và Lucifer, anh sẽ liều chết với cô ta!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net