Chương 35: Bữa tiệc được mời

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đúng bốn giờ chiều, tiếng chuông tan học của Minh Tư vang lên. Tiếng chuông ấy được đánh giá là âm thanh yêu thích nhất của toàn thể học sinh trong học viện.

Mạn Phương bước ra đến cổng trường, cô ta nhíu mày nhìn đồng hồ rồi thở dài, có lẽ hôm nay lại phải bắt taxi để về nhà.

Bình thường vốn dĩ là Dư Mặc đưa cô ta về, nhưng sau khi xảy ra chuyện hôm trước, cô ta đã hoàn toàn cắt đứt liên lạc với hắn ta. Bên cạnh đó, cô ta cũng không hứng thú gì chuyện đi cùng xe với Mạn Thanh Ly về, điều đó làm cô ta chỉ thấy buồn nôn.

Từ đằng xa, Dư Mặc đi cùng vài nam sinh khối dưới tiến đến phía sân bóng đá của trường, vì công việc của hội học sinh yêu cầu, nên anh phải đi giám sát tận nơi của đội tuyển bóng đá học viện Minh Tư. Đây là đội tuyển có tiềm năng đi thi đấu quốc tế, nên anh tuyệt đối không thể lơ là.

"Dư hội trưởng, kia không phải là bạn gái anh sao?" Một nam sinh năm nhất đi bên cạnh Dư Mặc cất tiếng, cậu nói rồi chỉ về phía cổng trường, nơi Mạn Phương đang đứng.

"Là em gái của nữ thần phải không? Dư hội trưởng, số anh cũng thật đỏ đấy!" Một người khác hùa theo, cười hâm mộ.

Dư Mặc nhìn theo hướng những nam sinh vừa rồi chỉ đến, liền trông thấy bóng hình mảnh mai của Mạn Phương đứng ở cổng trường. Anh hơi nhíu mày, tại sao cô ta không về cùng Mạn Thanh Ly?

"Có cần gọi cô ấy qua đây không? Em sẽ bảo cô ấy đợi anh xong việc..." Một nam sinh cất tiếng nói, nhìn bóng dáng lẻ loi của Mạn Phương, không hiểu sao có chút thương cảm, có lẽ vì vóc dáng mảnh mai đấy khiến cậu không tự chủ được mà nghĩ đến nữ thần.

Mang cái danh em gái của Mạn Thanh Ly cùng với gương mặt không chút khác biệt, quả nhiên Mạn Phương chiếm được rất nhiều suy nghĩ thiện cảm vào bản thân.

"Không cần, tôi đã gọi xe cho cô ấy về rồi, có lẽ vì tắc đường nên xe chưa đến" Dư Mặc trả lời lại cậu nam sinh kia. Đương nhiên, đó là nói dối.

Anh nhớ lại việc bản thân đang trên đà theo đuổi Mạn Thanh Ly thì đột nhiên bị Mạn Phương phá ngang, nắm tay không tự chủ được mà siết chặt lại. Kể cả bây giờ anh có chia tay hay tiếp tục với cô ta, anh vẫn mang cái danh dính líu tình cảm với Mạn  Phương.

Chỉ riêng điểm này, Mạn Thanh Ly sẽ không bao giờ để ý đến Dư Mặc, vì anh đã qua lại với em gái của cô.

Anh đã để mất Mạn Thanh Ly... chỉ vì ả khốn khiếp kia!

Mặc cho cô ta đang chờ ai đó đón hoặc không có ai đưa về, tốt nhất là cô ta ở đó chờ đến mục xương luôn đi!

"À, vậy được rồi" Cậu nam sinh kia cũng không suy nghĩ nhiều, hoàn toàn tin tưởng lời nói của Dư Mặc, cho dù cảm thấy hơi kì lạ về việc anh không ra chào hỏi bạn gái, nhưng vì là việc riêng của bọn họ nên cũng nhanh chóng vứt ra khỏi đầu.

Về việc Mạn Phương bị Dư Mặc cưỡng hiếp vào buổi sáng hôm trước, Dư Mặc cư nhiên không hề đi kể cho ai, còn Mạn Phương chỉ cần nỉ non một cách khôn khéo thêm vài câu, lớp của cô ta đã nghe cô ta răm rắp, cùng đồng lòng không để chuyện này lọt ra ngoài để bảo vệ danh dự cho Mạn Phương.

Họ không hề biết người đó là Dư Mặc, đối với họ, Dư Mặc cùng Mạn Phương vẫn rất hòa thuận, còn việc xảy ra với Mạn Phương buổi sáng có thể là do người tình cũ của Mạn Phương gây nên.

Cho nên có thể nói việc Mạn Phương cùng Dư Mặc đổ vỡ vẫn chưa một ai phát hiện ra ngoại trừ Mạn Thanh Ly, người đã đứng ngay bên ngoài cửa phòng vào hôm ấy.

Phía cổng trường, Mạn Phương cũng đã phát hiện Dư Mặc cùng vài nam sinh đi qua ở phía sau, cách khá xa chỗ cô ta đang đứng, cô ta hơi híp mắt lại, trong đầu bắt đầu tính toán.

Cho dù cô ta rất hận Dư Mặc, nhưng cô ta vẫn chưa mồi chài được gì từ anh, Dư gia lớn đến như vậy, nếu bây giờ cứ trực tiếp bỏ qua hoặc gây chuyện với anh, thì không phải quá uổng phí?

Mặc dù phía Lucifer rất nhiều tiền, nhưng mọi thứ cô ta tiêu đều nằm dưới sự kiểm soát của Lục Thần, nên đương nhiên, nhìn thấy Dư Mặc là một hòm tiền lớn như vậy, có thể tự do tiêu tiền của anh đương nhiên là tốt nhất.

Cô ta có rất nhiều thứ cần dùng đến tiền mà không muốn để cho Lục Thần biết. Vấn đề bây giờ, là phải làm thế nào để khiến Dư Mặc say như điếu đổ cô ta? Chớp mắt vài cái, trong đầu Mạn Phương chợt lóe lên một ý nghĩ.

Cô ta nhếch mép, việc Dư Mặc dám làm nhục cô ta, cô ta còn lâu mới quên, dựa vào kế hoạch đang hình thành trong đầu, nếu suôn sẻ chắc chắn sẽ khiến Dư Mặc trở thành một con chó dưới chân cô ta.

Mạn Phương che miệng cười, đáy mắt tràn ngập vẻ tàn nhẫn mà một cô gái 16 tuổi rất khó để có.



* * *

Mạn Thanh Ly đóng lại quyển vở trên bàn, sau khi giải xong đến gần 6 đề thi học sinh giỏi quốc gia, cô hơi dụi mắt một cách mệt mỏi.

Mọi sự thành công đương nhiên đều phải trả bằng những nỗ lực xứng đáng.

Mạn Thanh Ly không khỏi nghĩ rằng, nếu kiếp trước cô cũng chăm học như thế này rồi được tái sinh một lần nữa, việc cô vào được đại học năm 10 tuổi chắc cũng không phải không thể xảy ra.

1 giây sau, Mạn Thanh Ly liền bật cười về suy nghĩ của chính mình.

Cốc cốc!

Tiếng gõ cửa kéo lấy sự chú ý của Mạn Thanh Ly, cô nhíu mày, dù không thoải mái, nhưng vẫn nói rất nhẹ nhàng:

"Mời vào"

Cửa mở ra, không ngoài dự đoán, là Mạn Phương.

"Chào buổi tối chị" Mạn Phương cười nhỏ nhẹ.

Mạn Thanh Ly thời điểm này của kiếp trước hoàn toàn vẫn chưa biết được bộ mặt thật của Mạn Phương, cô ghét cô ta ra mặt, nhìn thấy Mạn Phương là gào lên mắng chửi cô ta.

Bởi vì Mạn Phương xuất hiện, chiếm lấy thiện cảm từ Hàn Úc Tâm và Mạn Diệu Uy, không chỉ học giỏi, ngoan ngoãn, cô ta còn rất biết cách nói chuyện lấy lòng người lớn.

Ngược lại, Mạn Thanh Ly của kiếp trước rất hồ đồ, nhìn thấy một đứa mang khuôn mặt của mình xuất hiện, nghĩ đến việc phải san sẻ mọi thứ cho cô ta, liền không chút kiêng kị biểu lộ tính xấu nhất, dùng những từ ngữ thô tục nhất để chửi Mạn Phương.

Cô không chỉ quậy phá, vui chơi cùng đám bạn là thành phần xấu của xã hội, thậm chí còn vung tiền của gia đình một cách bừa bãi, không chịu học hành.

Đặt lên bàn cân, dùng đầu gối cũng suy nghĩ được Mạn Phương và Mạn Thanh Ly, ai mới là người chiếm được nhiều thiện cảm hơn.

Chính vì vậy, Mạn Thanh Ly khi ấy lại càng ghét Mạn Phương hơn. Từ đó dẫn đến những hành động hay cách đối xử tồi tệ cô làm với Mạn Phương, hậu quả là khiến mọi người trở nên rất ghét cô, đồng thời sự tin tưởng vốn nhỏ bé cũng chẳng còn.

Khi Mạn Phương bắt đầu lộ bộ mặt thật của bản thân, Mạn Thanh Ly có nói với bao nhiêu người đi chăng nữa cũng không có đến một người tin cô.

Những điều tồi tệ xảy đến với cô đều được cho rằng là do cô tự chuốc lấy. Không một ai nghi ngờ hay thậm chí nghĩ đến là do Mạn Phương làm.

Kể cả người cô yêu khi đó, Mạn Vũ, cũng tin Mạn Phương hơn tin cô.

Lúc ấy, cô thật sự quá ngu ngốc, quá yếu đuối, bị Mạn Phương lừa hết lần này đến lần khác. Cuối cùng phải chọn con đường tuyệt vọng nhất, tự sát.

Cái khoảnh khắc thân thể cô chạm đất, từng khúc xương trong cơ thể vỡ vụn, rồi đầu cô đập thẳng xuống đất, mảnh xương xuyên qua não, chọc thủng con ngươi bên trái của cô, cả khuôn người chỉ còn là một đống thịt nát bét.

Mạn Thanh Ly đã chết không nhắm mắt, ở con mắt bên phải, nước mắt vẫn đọng lại, không bao giờ còn cơ hội rơi xuống.

Cô không còn kí ức gì về việc xảy ra sau đó nữa.

Không ngờ, việc gọi là trùng sinh lại xảy ra trên người cô, khiến cô có cơ hội làm lại cuộc đời mình.

Từng mối thù mà Mạn Phương đã gây ra cho cô ở kiếp trước, một chút cô cũng không quên, thậm chí nhiều đêm còn mơ thấy ác mộng việc cô tự sát lặp đi lặp lại, khiến cô ám ảnh đến nỗi phải tự mình học cách điều trị tâm lí.

Mãi đến khi Mạn Thanh Ly tự chữa khỏi bệnh tâm lí cho chính mình, cô mới thoát ra khỏi thảm cảnh không ngừng đeo bám cô từ lúc tái sinh một lần nữa.

"Chị, chị không nghe em nói sao?" Mạn Phương nói, âm giọng vang lên cao hơn, nhìn Mạn Thanh Ly hơi thất thần trước mặt, cô ta cau mày rất chặt, thậm chí còn huơ huơ tay mình trước mặt Mạn Thanh Ly.

Mạn Thanh Ly như bị giọng nói đó kéo trở về thực tại, liền sực tỉnh, nhìn thấy Mạn Phương đang nhướn mày trước mặt mình, trong cô bỗng bùng lên một ngọn lửa không tên.

Không được. Cô phải thật bình tĩnh.

Không thể để cảm xúc nhất thời phá hỏng mọi chuyện được. Mạn Thanh Ly mím môi, sau khi miết mi tâm, khuôn mặt cô liền thả lỏng.

Hít sâu vào một hơi, sau khi chắc chắn đã áp chế được những cảm xúc tiêu cực mà ám ảnh từ kiếp trước vừa mang lại, cô mỉm cười:

"Chị xin lỗi, có chuyện gì sao?"

Tuy Mạn Phương hơi nghi ngờ về thái độ trầm mặc của Mạn Thanh Ly vừa rồi, song cũng không hỏi gì thêm, cô ta cất tiếng:

"Như em vừa bảo, ngày mai lớp em có một bạn tổ chức tiệc sinh nhật, vì gia đình bạn ấy làm lĩnh vực ngoại giao nên mời rất nhiều nhân vật có tiếng trong thành phố..."

"Cho nên?" Mạn Thanh Ly nhướng mày, nụ cười của "nữ thần" trực trên môi, một độ cong rất hoàn hảo, đủ chan hòa, lại không quá gượng ép.

"Em muốn tự hỏi liệu chị và anh Mạn Vũ có thể đi cùng em không?" Mạn Phương bặm môi, đôi mắt mở to, đôi lông mày được tỉa cẩn thận nhướng lên như đang biểu thị sự mong chờ câu trả lời từ cô.

Tiệc sinh nhật?

Trong đầu Mạn Thanh Ly một lần nữa vụt qua kí ức của kiếp trước.

À...

Cô nhớ ra rồi.

Mạn Thanh Ly vì ghét Mạn Phương nên vốn định không đi, nhưng vì một lí do nào đó, Mạn Phương lại nài nỉ được Mạn Vũ đi cùng.

Khi ấy, cô không muốn để Mạn Phương và Mạn Vũ cùng ở một chỗ, nên dù không thích, cuối cùng cô vẫn xuất hiện ở buổi tiệc ngày hôm đấy.

Rồi kết cục trở thành trò cười cho thiên hạ, váy cô bị người nào đó đổ nước vào, lộ ra cả nội y bên trong, miệng truyền miệng, biến thành cô cố tình làm như vậy để đi quyến rũ những người đàn ông.

Tiệc hôm đó có rất nhiều người, nên Mạn Thanh Ly đã phải chịu đựng ánh mắt khinh thường suốt một thời gian dài sau đó.

Mãi đến khi gần chết, cô mới biết, mọi việc đó cũng là do Mạn Phương dựng lên.

Mạn Thanh Ly vén tóc ra đằng sau tai, giương ánh mắt đen láy nhìn vào Mạn Phương.

Nghĩ lại, mọi thảm họa rơi xuống đầu cô bắt nguồn từ bữa tiệc này. Sao cô có thể quên khuấy nó đi vậy nhỉ?

"Vậy ý chị như nào?" Mạn Phương nhìn Mạn Thanh Ly mãi không trả lời, bèn hỏi lại một lần nữa, chất giọng lộ ra vẻ sốt ruột kín đáo.

Sao còn không mau đồng ý đi?

"Tiếc quá, chị không có hứng, em và Mạn Vũ đi cùng nhau đi nhé" Mạn Thanh Ly rốt cuộc cũng nói, nếu cô đồng ý, vì lợi thế trọng sinh, cư nhiên chuyện kiếp trước sẽ không lặp lại.

Bất quá, cô không rảnh để đi.

Nghe được câu trả lời từ Mạn Thanh Ly, Mạn Phương liền sửng sốt. Câu trả lời này hoàn toàn không nằm trong dự đoán của cô ta.

Không phải hầu như nơi nào có Mạn Vũ thì đa số Mạn Thanh Ly cũng sẽ đi theo sao? Cả về việc Mạn Thanh Ly đi về muộn hôm trước rồi được Mạn Vũ bao che, nhìn ánh mắt mà Mạn Thanh Ly dành cho Mạn Vũ cũng có gì đó bất thường.

Chẳng lẽ cô ta đoán sai rồi?

Mạn Phương ngàn vạn lần cũng không biết, kiếp trước, quả thật là do Mạn Thanh Ly vì yêu sâu đậm Mạn Vũ nên mới liên tục bám theo anh. Nhưng còn kiếp này, vì Mạn Thanh Ly vô cùng xuất sắc, nên đi đâu Mạn Vũ cũng mang cô theo để mở rộng mối quan hệ.

Mặc dù cùng là xuất hiện với nhau, nhưng bản chất cư nhiên lại khác.

"Chị chắc chứ? Em mới chuyển đến nên thật sự cần người hướng dẫn..."

"Mạn Vũ sẽ giúp em, hoặc bạn bè em cũng có thể" Mạn Thanh Ly cắt ngang lời Mạn Phương nói, chất giọng bắt đầu hơi mất kiên nhẫn "Nếu không còn gì nữa, ra ngoài nhớ đóng cửa cho chị"

Mạn Thanh Ly vừa tập trung học suốt gần 5 tiếng đồng hồ, cho nên rất mệt mỏi, không chỉ những kí ức về kiếp trước đổ vào não cô, Mạn Phương còn liên tục lượn lờ trước mặt thật sự khiến cho tâm trạng cô rất không tốt.

Cũng may mắn vì cô đã nhẫn nhịn được một thời gian dài, nên mới kiềm chế được việc đá thẳng Mạn Phương ra ngoài ngay bây giờ.

"Chị cứ suy nghĩ đi, nếu không thì mai nói với em..." Mạn Phương vẫn ngoan cố nói thêm, tiệc cô ta đã thuê người giở trò để ảnh hưởng đến thanh danh của Mạn Thanh Ly, số tiền cũng không nhỏ, sao có thể nói không đi là không đi?

Cô ta coi như cũng dày công sắp xếp không nhỏ!

"Không nghe chị vừa bảo sao?" Mạn Thanh Ly nói, đến lúc này, cô hoàn toàn thu lại nụ cười trên môi, giọng nói cũng trở nên rét lạnh.

Việc hãm hại cô quan trọng đến như vậy sao?

Ánh mắt Mạn Thanh Ly trùng xuống, đồng tử dẹt lại, con ngươi đen láy vốn rất dịu dàng giờ đây không có một điểm sáng, lạnh lẽo nhìn thẳng vào Mạn Phương.

Có lẽ phải dọa Mạn Phương một chút, cô ta mới biết điều phải không?

Đáy mắt Mạn Thanh Ly ngày càng lạnh hơn, giống như muốn rít lên, đem Mạn Phương cắt thành từng mảnh nhỏ.

Việc giở trò ở cầu thang cô đã bỏ qua, việc tấm ảnh cô cũng bỏ qua, sao Mạn Phương không thể biết điều mà đừng làm phiền cô nữa?

Hay cô ta muốn bây giờ cô trả đũa luôn một thể những việc cô ta đã làm với cô cho đến tận bây giờ?

Bao gồm cả kiếp trước?

Bàn tay thon dài của Mạn Thanh Ly vẫn đang cầm chiếc bút máy, cô hơi miết nó, nếu bây giờ bẻ quặt tay Mạn Phương ra đằng sau, đẩy cô ta vào tường rồi nhân lúc cô ta chưa phản ứng kịp, dùng bút máy đâm thẳng vào cổ cô ta...

Bỗng chốc, Mạn Thanh Ly thật sự muốn thử.

Bị Mạn Thanh Ly nhìn thẳng, trái tim Mạn Phương đột nhiên giật mạnh lên. Trong khoảnh khắc, cô ta thậm chí cảm thấy sát khí từ Mạn Thanh Ly, vì được huấn luyện lâu năm, theo phản xạ, Mạn Phương lập tức lùi lại 2 bước, cả cơ thể vào trạng thái cảnh giác.

Chỉ một tíc tắc sau, nhận ra bản thân mình đột nhiên vì bị Mạn Thanh Ly nhìn mà có phản xạ như vậy, Mạn Phương lập tức cảm thấy mình ở trong Lucifer nhiều quá nên sinh ảo giác rồi.

Mạn Thanh Ly là một bông hoa trong lồng kính, từ bé đến giờ được sống trong nhung lụa, sao có thể biết đến sát khí?

Đến súng có lẽ còn chưa cầm bao giờ, số lần nhìn thấy máu có lẽ cũng đếm trên đầu ngón tay, chỉ ngần đấy thôi đã khiến bản thân Mạn Phương tự thấy Mạn Thanh Ly chẳng là cái đinh gì cả.

Những gì Mạn Thanh Ly có, đối với cô ta chỉ là thanh danh "nữ thần" cùng chút năng lực thiết kế.

Không thể nào có thể sánh ngang với năng lực của cô ta được.

Nhưng não Mạn Phương bỗng hơi giật lên, vậy tại sao ánh mắt Mạn Thanh Ly có thể lạnh đến như vậy?

Thậm chí trong khoảnh khắc vừa rồi, áp bức so với lúc đứng trước Lục Thần thật sự không mấy sai biệt.

Mạn Phương liền nhìn thẳng vào Mạn Thanh Ly, sự lạnh lẽo vừa rồi hoàn toàn biến mất, giống như chưa từng xuất hiện, trông cô hoàn toàn là dáng vẻ xinh đẹp bình thường, lông mày hơi nhướng lên nhìn ra cửa ám chỉ Mạn Phương có thể ra ngoài.

Chẳng lẽ cô ta nhìn nhầm?

Quan sát Mạn Thanh Ly thêm một chút, quả thật không có gì bất thường.

Vốn là một người vô cùng cẩn trọng, Mạn Phương bèn đem chuyện này ghi nhớ lại, cho dù là nhìn nhầm thật, cô ta cũng nên điều tra lại Mạn Thanh Ly thêm một lần nữa, rất có thể cô ta đã bỏ sót manh mối nào đó.

Nhưng vì đối phương là Mạn Thanh Ly, Mạn Phương cho dù dâng cao nghi ngờ, nhưng vẫn không thể loại bỏ suy nghĩ rất có thể do bản thân mệt mỏi quá độ.

"Được rồi..." Mạn Phương nheo mắt một chút, rồi cuối cùng xoay người bước ra ngoài, trả lại sự yên tĩnh cho căn phòng.

Mạn Thanh Ly dùng móng tay gõ xuống mặt bàn, đôi mắc liếc lại về phía Mạn Phương vừa rời đi.

Có lẽ bây giờ là lúc cô nên bắt đầu lên kế hoạch trả thù Mạn Phương chăng?

Đột ngột, máy tính Mạn Thanh Ly nháy ra tín hiệu, cô nhíu mày rồi mở máy lên, trước mắt đột ngột hiện ra một hàng dãy số được mã hóa theo những cách khác nhau.

Sau khi phân tích, Mạn Thanh Ly lập tức giải các thuật toán, trên màn hình máy tính liên tục nhảy các hàng chữ khác nhau.

Gần nửa tiếng sau khi gõ phím liên tục không ngừng nghỉ, cuối cùng trên màn hình nhảy ra một dòng chữ rất lớn ở trên, kèm tấm ảnh và thông tin khái quát của một người.

"Tổ chức Lucifer

Mạn Phương – 16 tuổi – nhân vật thuộc hàng Ngũ đẳng"

Bên phải màn hình là tấm ảnh mang khuôn mặt hoàn mĩ.

Tìm thấy rồi...

Ánh mắt Mạn Thanh Ly sáng lên, vì tập trung quá lâu, trên trán cô xuất hiện một lớp mồ hôi mỏng.

Ngũ đẳng?

Là một trong 5 người đứng đầu tổ chức sao?

Mẹ kiếp! Lần đầu tiên trong kiếp này, Mạn Thanh Ly chửi thề. Dù kiếp trước cô nói tục cùng chửi thề mỗi giờ đồng hồ, nhưng sau khi tái sinh thì hoàn toàn chưa từng.

Bối cảnh của Mạn Phương thật sự nằm ngoài phạm vi kiểm soát của cô rồi!

Cô ngàn vạn lần cũng không nghĩ đến lại là Lucifer!

Mạn Thanh Ly đỡ trán, nhân vật thuộc Ngũ đẳng của Lucifer, nếu dính đến thật sự sẽ vô cùng phiền phức.

Cô có nên ra đâm Mạn Phương một nhát rồi tự sát luôn cho xong việc không?

Sau vài giây suy nghĩ, như sực nhớ ra gì đó, Mạn Thanh Ly lập tức bật dậy xóa sạch những dấu vết về thông tin truy cập trái phép mà bản thân vừa để lại.

Cho dù là một trong 10 hacker đứng đầu quốc gia, Mạn Thanh Ly cũng không thể không cảnh giác, đối thủ là Lucifer, ai biết được bọn họ có thể tra ra danh tính của cô hay không cơ chứ.

Còn cái tên họ Lục kia...

Xẹt qua vài kí ức, Mạn Thanh Ly hơi nhíu mày rồi cũng cho qua.

Bây giờ, cô nên nghĩ cách đối phó với Mạn Phương trước, nếu không về sau cô ta giết người diệt khẩu cô cũng dễ như ăn một cái kẹo.

Trên bàn học, điện thoại Mạn Thanh Ly bỗng sáng lên, biểu thị tin nhắn vừa hiện đến:

"Ngủ chưa?"

Người gửi là Hàn Lăng Kiêu.

Những thao tác gõ trên bàn phím máy tính liền ngừng lại.

Nhớ đến gương mặt lạnh nhạt mà điên đảo chúng sinh kia, khóe môi Mạn Thanh Ly bỗng từ từ kéo lên một nụ cười ấm áp.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net