Chương 36: Bí ẩn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sau khi hoàn thành việc xóa dấu vết xâm nhập với tốc độ nhanh nhất có thể, Mạn Thanh Ly lập tức cầm lấy điện thoại lên trả lời lại tin nhắn của Hàn Lăng Kiêu, môi cô giữ nguyên một độ cong ngọt ngào.

Nói đúng ra, cô và Hàn Lăng Kiêu mới chỉ gặp nhau một vài lần, ban đầu, những gì Mạn Thanh Ly cảm thấy ấn tượng chỉ là ngoại hình xuất sắc mà khó người đàn ông nào có thể theo kịp. Nhưng sau vài lần nói chuyện, Mạn Thanh Ly liền nhận ra không chỉ ngoại hình, mà cả trí tuệ và gia thế của Hàn Lăng Kiêu thực sự đủ để khiến người khác phải chấn động.

Kể cả kiếp trước lẫn kiếp này, đây là lần đầu tiên cô gặp một người đàn ông xuất sắc hơn Mạn Vũ.

Tuy nhiên hiện tại, Mạn Thanh Ly cũng không quản nhiều, cô chỉ biết rằng bản thân mình có hứng thú với Hàn Lăng Kiêu.

Vậy còn cảm giác của Hàn Lăng Kiêu đối với cô?

Vấn đề này thật sự đáng suy nghĩ đây, Mạn Thanh Ly cau mày, nhưng 1 giây sau, cô liền vứt nó ra đằng sau đầu.

Cứ trả lời tin nhắn đã, mọi chuyện như thế nào tính sau cũng được.

"Sao vậy?" Mạn Thanh Ly nhắn lại cho Hàn Lăng Kiêu.

Chờ đợi chưa đến 1 phút, điện thoại cô liền rung lên một lần nữa. Lần này không phải là âm báo tin nhắn, mà là tiếng chuông gọi điện đến, trên màn hình, chữ "Lăng Kiêu" không ngừng nhấp nháy.

Sao nửa đêm rồi lại muốn gọi cho cô?

Dù hơi thắc mắc, nhưng Mạn Thanh Ly vẫn ấn nút nghe máy, thanh âm trong trẻo cắt ngang tiếng chuông điện thoại nhức nhối: "Alo?"

"Gọi muộn thế này có phiền em không?" Ở đầu dây bên kia, giọng nói của Hàn Lăng Kiêu hơi trầm, nhưng lại mang theo chút quyến rũ, giống như có một ma lực khiến Mạn Thanh Ly cảm giác tai mình nóng lên.

Mạn Thanh Ly chưa trả lời, nhẹ nhàng hít sâu một cái, cố gắng hạ nhiệt độ ở tai xuống. Bình tĩnh...

Chưa bao giờ cô cảm thấy giọng nói của một người đàn ông có thể mang đến mị lực như vậy, có lẽ chất giọng hay nhất của nam giới, cũng chỉ đạt tới cảnh giới như thế này.

Cố gắng xua đi mấy suy nghĩ linh tinh trong đầu, Mạn Thanh Ly liền trả lời lại không nhanh không chậm: "Không sao, có chuyện gì vậy?"

Đầu dây bên kia, Hàn Lăng Kiêu nghĩ đến khuôn mặt với nhan sắc động lòng người của Mạn Thanh Ly, âm điệu của hắn vẫn không thay đổi, nhưng lại chậm rãi nói từng chữ: "Em có thể dạy tôi cách theo đuổi em không?"

Mạn Thanh Ly vốn đang mỉm cười rất vui vẻ vì được nói chuyện với mĩ nam, sau khi nghe được câu nói kia, nụ cười liền đông cứng lại.

Gì?

Cô vừa nghe được cái gì thế?

"Xin lỗi?" Mạn Thanh Ly cố gắng giữ cho giọng nói của mình bình thưởng nhất có thể, nói lên một câu với âm điệu nghi vấn.

"Hay là em gả cho tôi đi"

Mạn Thanh Ly có cảm giác đầu của mình choáng váng trầm trọng. Để tránh việc bản thân nghe thêm những câu nói không nên nghe, cô dứt khoát tắt luôn điện thoại, cũng không trả lời thêm câu nào.

Cố gắng lấy lại sự bình tĩnh hàng ngày, Mạn Thanh Ly hít sâu một hơi, sau khi áp đi cảm giác hoảng loạn trong lòng, cô liền suy nghĩ một cách cẩn thận.

Sẽ không phải là Hàn Lăng Kiêu nhất thời bị vẻ ngoài của cô cuốn hút?

Không, không đúng. Mặc dù Mạn Thanh Ly tự biết bản thân có nhan sắc không tệ, thế nhưng Hàn Lăng Kiêu là ai chứ?

Chỉ tính riêng khuôn mặt đẹp tựa điêu khắc đấy thì việc xung quanh toàn mỹ nữ cũng không phải không thể xảy ra? Tuy rằng giữa những đứa con gái bình thường, cô có thể miễn cưỡng coi là mĩ nữ. Nhưng giữa một hàng mĩ nữ, thì cư nhiên Mạn Thanh Ly biết bản thân mình chỉ là một đứa con gái bình thường.

Hơn nữa, mặc dù chưa rõ địa vị của Hàn Lăng Kiêu trong Hàn gia, thế nhưng việc mang họ Hàn trực thuộc gia tộc đó cũng khiến hàng ngàn đứa con gái nguyện bên cạnh hắn cả đời.

Vậy thì tại sao lại là Mạn Thanh Ly cô cơ chứ?

Hơn nữa, cô cũng mới chỉ có 16 tuổi có được không?

Mặc dù thật sự cô cũng không phải không có cảm tình với Hàn Lăng Kiêu, thậm chí sau bữa ăn hôm trước, cô còn đối nghịch với Hàn Úc Tâm vì hắn, chứng tỏ vị trí của hắn vô thức đang lớn dần trong lòng cô.

Thế nhưng, Hàn Lăng Kiêu như vậy không phải quá nhanh sao?

Hơn nữa, trong suy nghĩ của Mạn Thanh Ly, rõ ràng đây phải là giai đoạn cô và Hàn Lăng Kiêu tìm hiểu nhau mới đúng. Rốt cuộc thì sao lại dẫn đến việc hắn tỏ tình xen lẫn cầu hôn cô ngay trong buổi đêm thế này?

Quá kì lạ...

Cô cùng Hàn Lăng Kiêu mới gặp nhau không quá ba lần. Một lần là vẫn coi như là người xa lạ, một lần cũng coi như là quen biết một chút, lần cuối cùng là buổi đi ăn tối hôm qua, cho dù là có thiện cảm với cô cũng không thể nhanh chóng đến như vậy được.

Không chỉ vậy, trong kí ức của Mạn Thanh Ly, Hàn Lăng Kiêu là một người tương đối lãnh đạm, để khiến hắn nói ra những lời như vừa rồi, thật sự không phải chuyện đơn giản.

Chẳng lẽ là người khác cầm máy của Hàn Lăng Kiêu rồi gọi điện trêu đùa cô?

Nhưng chất giọng đúng là Hàn Lăng Kiêu, không thể sai được.

Không lẽ Hàn Lăng Kiêu bị đa nhân cách? Thay đổi chỉ sau 1 đêm?

Nếu không thì sao bỗng nhiên lại thổ lộ với cô như vậy cơ chứ? Cũng làm gì có ai muốn lấy một người mới gặp có 3 lần?

Mạn Thanh Ly suy xét kĩ lưỡng như nào cũng không hiểu được trong đầu Hàn Lăng Kiêu có gì mà nói với cô như vậy. Cô liếc sang bàn học, nhìn thấy những đề thi toán nâng cao của Mỹ, bỗng nhiên đồng tử liền giãn ra.

Thay vì suy nghĩ chuyện rắc rối như thế, học để hoàn thiện bản thân có lẽ vẫn có ích cho cô hơn.

Sau khi cân nhắc kĩ lưỡng, Mạn Thanh Ly quyết định cho rằng cuộc gọi vừa rồi không tồn tại, học thêm một chút rồi đi ngủ là sự lựa chọn sáng suốt nhất.

Chính xác hơn, điều cô cần quan tâm bây giờ là Mạn Phương mới đúng.

Nghĩ đến Mạn Phương, bỗng Mạn Thanh Ly liền siết chặt chiếc bút đang cầm trên tay, ánh mắt cô hiện lên sự hận thù.

Cho dù là thuộc Ngũ đẳng của Lucifer, cô cũng sẽ trả thù. Trả lại mọi thứ ả ta đã làm với cô kiếp trước, kể cả khi bị Lucifer truy sát, cô cũng không quan tâm.

Ông trời đã cho cô một cơ hội nữa để trả thù, vậy thì cô sẽ không phụ bản thân ở kiếp trước.

Mạn Phương, đợi đi, đừng nghĩ rằng bản thân mày được Lucifer chống lưng, thì có thể thoát được.

Bằng mọi giá, tao sẽ kéo mày xuống địa ngục.

* * *

Trong căn phòng xa hoa của một căn biệt thự, ngoại trừ ánh sáng của trăng từ cửa sổ, toàn bộ đều bao trùm bởi bóng tối lạnh lẽo.

Hàn Lăng Kiêu cầm trên tay chiếc điện thoại, nghĩ lại việc vừa bị Mạn Thanh Ly cúp máy một cách lạnh lùng, hắn liền hơi nhếch môi lên.

Trong màn đêm, ánh mắt Hàn Lăng Kiêu giống như đang nhuốm màu đỏ của máu, hắn vân vê chiếc điện thoại trên tay. Ánh mắt lạnh lẽo hướng đến tấm ảnh của Mạn Thanh Ly ở trên bàn, liền ngưng đọng lại.

Hắn từ từ cầm bức ảnh lên, người con gái trong ảnh, tóc dài đến ngang lưng, đen thuần túy, đôi môi cong lên một cách nhẹ nhàng, ngũ quan tinh xảo, hoàn toàn xứng với cái danh "nữ thần".

Dưới ánh trăng, tấm ảnh giống như đang phát sáng, càng tôn lên nhan sắc đẹp đến động lòng của cô gái ấy.

Lông mi của Hàn Lăng Kiêu rất dài, che phủ đi cảm xúc hiện lên nơi đáy mắt, trong bóng đêm yên tĩnh, hắn nhìn vào tấm ảnh của Mạn Thanh Ly, giọng nói của hắn bất chợt vang lên nhẹ đến mức như không tồn tại, rồi chầm chậm tan vào hư vô, như chưa hề xuất hiện:

"Lần này, tôi nhất định sẽ không để em chết..."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net