Chương 37: Suy nghĩ của Mạn Vũ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sáng hôm sau

Mạn Thanh Ly sau khi ăn sáng cùng gia đình xong, liền bước ra cửa, không quên chào Mạn Vũ và bố mẹ Mạn. Cô nhẹ nhàng nhìn lướt qua ghế ngồi trống không của Mạn Phương, đáy mắt hơi lóe lên.

Mạn Phương nói rằng thời gian biểu của cô ta cùng Mạn Thanh Ly có lệch nhau nên đi chung sẽ hơi bất tiện, nghe vậy Hàn Úc Tâm liền lập tức thuê một lái xe riêng khác cho Mạn Phương, thậm chí còn trả giá rất cao để có được dịch vụ tốt nhất.

Mạn Diệu Uy tuy cảm thấy việc đó không cần thiết, nhưng vì kinh tế và điều kiện của gia đình cho phép, Mạn Vũ cũng không phản đối, nên ông liền mắt nhắm mắt mở cho qua sự nuông chiều này.

Đầu lông mày của Mạn Thanh Ly hơi nhíu lại, cô bắt đầu nhận ra, thời gian này quả thật Mạn Phương chiếm được không ít thiện cảm từ mẹ cô.

Không chỉ riêng việc lái xe, mà thẻ tín dụng với hạn mức chi tiêu cao nhất của bà cũng đưa cho Mạn Phương sử dụng.

Mạn Phương ở kiếp này, quả thật so với kiếp trước chỉ có hơn chứ không có kém.

Mạn Thanh Ly nghĩ đến việc Mạn Phương hành xử rất lễ phép trên bàn ăn lúc nãy, khi xin phép đến trường trước cũng vô cùng khéo léo, nụ cười của tinh nghịch của cô ta lúc ấy giống như những chiếc gai sắc nhọn, muốn lao đến đâm thủng nụ cười dịu dàng tựa thiên thần của cô.

Có tổ chức hùng hậu chống lưng, cách đối nhân xử thế đều hoàn hảo, chỉ cần cô ta muốn, không có ai có thể căm ghét cô ta.

Ánh mắt Mạn Thanh Ly lộ ra vẻ mệt mỏi.

Rốt cuộc cô phải sống trong sự cảnh giác như thế này đến bao giờ?

Chỉ cần cô buông lỏng, Mạn Phương sẽ thừa dịp tìm cách khiến mọi người quay lưng lại với cô. Thủ đoạn của cô ta, Mạn Thanh Ly chính là người hiểu rõ nhất.

Tại sao cô không thể sống giống như những người con gái bình thường khác?

Hứng chịu bao nhiêu ánh nhìn ghen tị và ngưỡng mộ từ người khác, Mạn Thanh Ly cũng đã quen, nhưng họ không bao giờ biết rằng, cô vốn dĩ hâm mộ cuộc sống giản đơn như bọn họ.

Không bị bắt cóc. Không bị đánh đập. Không bị cưỡng hiếp luân phiên. Không bị người nhà ghẻ lạnh, bị anh trai ghê tởm.

Không bị ép chết ở tuổi 18.

Sống một cuộc sống hạnh phúc đến già, chứ không phải may mắn được trọng sinh lại rồi phải gồng mình lên từng ngày để tránh né cái chết ở tương lai.

Mạn Thanh Ly bước từng bước trên sân vườn của biệt thự Mạn gia, hướng đến xe của Vương Hàn đang đỗ ở đường bên kia, bỗng chốc, cô cảm thấy thật nặng nề.

"Sao vậy?"

Đột ngột một giọng nói trầm thấp vang lên, cắt ngang suy nghĩ của Mạn Thanh Ly. Cô quay đầu lại, liền nhìn thấy Mạn Vũ đang đứng đằng sau mình, vì khoảng cách tương đối gần, Mạn Thanh Ly không tránh khỏi chút bất ngờ.

Mạn Vũ cao hơn cô rất nhiều, nên khi nhìn anh, cô phải ngẩng đầu lên. Bất chợt, tay của Mạn Vũ đưa lên, đặt lên đỉnh đầu cô một lon nước ngọt.

Để tránh cho lon nướt ngọt ấy rơi xuống, Mạn Thanh Ly liền luống cuống đưa tay lên đỡ, cô nhìn Mạn Vũ với vẻ khó hiểu.

Anh chậm rãi nói: "Cho em"

Nói xong, Mạn Vũ đưa tay lên xoa đầu cô. Không biết có phải Mạn Thanh Ly nhìn nhầm hay không, nhưng cô có cảm giác ngoài động tác chứa đựng sự cưng chiều ra, ánh mắt Mạn Vũ nhìn cô giống như có chút đau lòng và cả lo lắng.

"Em..."

Mạn Thanh Ly thấy Mạn Vũ như vậy, bỗng dưng không biết phải ứng xử sao. Bình thường, vốn dĩ Mạn Vũ là người rất lạnh lùng, tuy rằng khá hơn kiếp trước, nhưng vì tính cách tương đối khó gần của anh, số lần cả 2 nói chuyện vẫn không nhiều.

"Đi học đi nhé, anh đi đây" Giọng của Mạn Vũ rất ấm, tuy không có ma lực như giọng nói của Hàn Lăng Kiêu, nhưng không hiểu sao, Mạn Thanh Ly cảm nhận được, câu nói của anh lần này thật sự rất nhẹ nhàng.

Không đợi Mạn Thanh Ly trả lời, Mạn Vũ liền hướng về phía chiếc xe cao cấp nhất khu đã được đỗ sẵn ở ngoài kia, nhìn bóng lưng thẳng tắp của anh, nghĩ đến việc mình có một người anh trai luôn âm thầm bảo vệ, trái tim cô liền run lên.

Mạn Thanh Ly siết chặt lon nước trong tay, cô không biết tại sao Mạn Vũ lại nhận ra tâm trạng tiêu cực của cô lúc nãy, nhưng hành động của anh thật sự đã giúp cô nhớ lại những sự ấm áp nhất trong cuộc đời mù mịt lúc trước của cô.

Cô đã quên mất, ở kiếp trước, lần duy nhất anh thể hiện sự chán ghét với cô, là khi anh nhận ra tình cảm mà cô dành cho anh. Còn lại, cho dù Mạn Phương có tìm cách hãm hại cô như thế nào, Mạn Vũ cũng vẫn luôn đứng về phía cô, bảo vệ cô đến cùng.

Anh luôn là người tìm thấy cô đầu tiên khi cô bị mất tích, khi cô suýt chết dưới tay Dư Mặc, khi cô bị tẩy chay, phải chạy đến nghĩa trang để khóc một mình. Đều là anh tìm thấy cô.

Mạn Thanh Ly nhớ lại những kí ức cũ, mặc dù trong lòng hơi nhói lên, nhưng cô lại cười mỉm, cũng thật may mắn, tình cảm sai trái đó ở kiếp này đã bị vùi dập đi.

Sau khi cố gắng bình ổn lại tâm trạng, Mạn Thanh Ly ngẩng đầu lên, nhìn màu xanh ngọc của bầu trời, cô bỗng thấy cuộc sống này thật sự rất đẹp.

Khóe môi một lần nữa kéo lên độ cong tinh xảo, đôi mắt trong veo đen láy cuốn hút, làn da trắng giống như phát sáng dưới ánh nắng mặt trời. Mạn Thanh Ly vén tóc ra sau tai, để lộ góc mặt xinh đẹp, một lần nữa, cô lấy lại phong thái của nữ thần Minh Tư, chỉ một cái nhấc tay hay liếc mắt, cướp đi con tim của vạn người.

Chà, đến lúc đi học rồi nhỉ?

Mí mắt của Mạn Thanh Ly hơi cong lên, tựa như vầng trăng khuyết nhỏ nhắn, đôi lông mi dài như cánh quạt tí hon, chỉ chớp một cái cũng đủ để khiến người khác rung động. Sao cô có thể quên mất, cuộc sống này đẹp như thế nào cơ chứ?


Từ đằng xa, Mạn Vũ ngồi trong xe, thấy sự cao quý khó xâm phạm từ nụ cười của Mạn Thanh Ly cùng khí chất thường ngày của nữ thần Minh Tư, anh liền mỉm cười rất nhẹ, giống như khóe môi chưa hề di chuyển.

Có trời mới biết, khi mở cửa bước ra ngoài, nhìn thấy bóng lưng yếu đuối, bất lực thậm chí có phần tuyệt vọng của Mạn Thanh Ly, anh hốt hoảng đến như thế nào.

Từ bé đến giờ, Mạn Thanh Ly luôn là một cô gái rất đặc biệt, lúc nào xung quanh cô cũng giống như có một vầng hào quang bao bọc, chưa bao giờ Mạn Vũ thấy cô khóc, cũng chưa bao giờ thấy cô u sầu. Trên khóe môi cô lúc nào cũng đọng một nụ cười với độ cong tinh xảo, cùng với khuôn mặt xinh đẹp trời ban, thật sự khiến mọi người luôn phải ngước lên nhìn.

Mạn Vũ biết, đó là bước đầu mà cô đạt được danh hiệu nữ thần.

Mặc dù anh đã từng có cảm giác thoáng qua, rằng đó có thể không phải con người thật của cô, nhưng cô che giấu quá kĩ, đến anh cũng không tài nào nhìn thấu nổi.

Dần dần, Mạn Vũ đã cho rằng, em gái của anh có lẽ thật sự là một người không có khuyết điểm, từ tài năng, ngoại hình, học lực cho đến tính cách. Cô luôn luôn là người ban phát ánh sáng cho người khác, giống như một thiên sứ chiếu rọi giữa bóng đêm.

Đến vừa rồi, anh mới nhận ra Mạn Thanh Ly cũng sẽ có lúc buồn, sẽ có lúc nụ cười nhẹ nhàng thường trực trên môi cô biến mất. Rằng cô sẽ có lúc bị bóng tối bao vây, mất đi ánh sáng xinh đẹp suốt bao năm chưa bao giờ tắt.

Vì vốn là một người không biết cách an ủi, anh chỉ có cách đưa cho cô lon nước ngọt mà anh thích nhất, rồi vụng về xoa đầu cô.

Nghĩ đến bóng dáng của Mạn Thanh Ly vừa rồi, ánh mắt Mạn Vũ hiện lên vẻ xót xa.

Anh chưa bao giờ thấy cô như vậy. Có phải Mạn Thanh Ly đã từng trải qua chuyện gì mà anh chưa biết?

Tại sao cô phải xây dựng và cố gắng giữ hình tượng hoàn hảo đến như thế?

Bỗng chốc, Mạn Vũ nhận ra, có lẽ anh chưa từng hiểu được Mạn Thanh Ly như anh đã nghĩ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net