Chương 39: Suy nghĩ và cảm xúc

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Vào buổi tối ngày hôm qua, anh đã trọng sinh đúng không...?"

Thanh âm nhẹ như lông vũ của Mạn Thanh Ly kết thúc kéo theo sự trầm lặng của không khí xung quanh. Đôi mắt cô vẫn nhìn chằm chằm vào Hàn Lăng Kiêu, hàng lông mi dài không ngừng run rẩy.

Sẽ ra sao nếu như Hàn Lăng Kiêu thật sự trọng sinh? Dựa vào sự thay đổi ngày hôm nay và tối hôm qua, không lẽ ở kiếp trước, hắn có mối liên quan gì tới cô? Cho nên hắn mới nói những câu như muốn cô gả cho hắn, hay là biết những sự đối nghịch ngầm giữa cô và Mạn Phương?

Như vậy, mục đích của Hàn Lăng Kiêu là gì?

Mạn Thanh Ly cố gắng lục lại những kí ức từ kiếp trước, nhưng cô hoàn toàn có thể khẳng định, cô chưa bao giờ gặp Hàn Lăng Kiêu.

Không tính đến gia thế, chỉ xét riêng về ngoại hình của hắn, hoàn toàn có thể để lại ấn tượng vô cùng sâu đậm chỉ với một cái nhìn.

Cho nên không có lí do nào mà cô đã gặp người đàn ông này mà quên mất hắn.

Bên cạnh đó, Hàn Lăng Kiêu cũng không có khả năng biết đến một nhân vật nhỏ bé tầm thường như cô ở kiếp trước, không chỉ hư hỏng, ngu ngốc mà còn mang theo những danh tiếng mà dù có chết cũng không rửa trôi được.

Rốt cuộc nguyên nhân dẫn đến sự thay đổi của Hàn Lăng Kiêu nằm ở đâu, hắn muốn gì ở cô?

"Em nói gì vậy? Trọng sinh?" Hàn Lăng Kiêu hơi nhíu mày, đôi môi mỏng cất ra âm thanh từ tốn, phá vỡ sự im lặng đang bao trùm, đồng thời cũng cắt đứt dòng suy nghĩ của Mạn Thanh Ly.

Trong đôi mắt của Hàn Lăng Kiêu, ngoài sự lãnh đạm xen chút nhu hòa mà vốn dĩ hắn luôn dùng để nhìn cô, thì chỉ có sự khó hiểu.

Mạn Thanh Ly nhìn vào đôi mắt ấy, đột nhiên cảm thấy bản thân thật ngớ ngẩn.

Đúng vậy, cô nghĩ gì thế nhỉ?

Việc trọng sinh xảy ra trên người cô đâu phải muốn gặp thì gặp? Từ trước đến nay, chưa bao giờ có một bản báo cáo khoa học hay bằng chứng xác thực nào chứng minh việc trọng sinh tồn tại.

Sao cô lại ngu ngốc nghĩ rằng, thứ đã xảy ra trên người cô thì cũng có thể xảy ra trên người khác? Một thứ phản khoa học, đi ngược lại với những quy luật về luân hồi như vậy?

Bên mạn phải thái dương của cô hơi giật lên, đấy là dấu hiệu của sự mệt mỏi quá độ. Mạn Thanh Ly hơi day trán, cô nhận ra tình trạng tinh thần của bản thân đang không ổn định.

Về thông tin thân thế của Mạn Phương mà cô đã phải trải qua việc chết một lần để đổi lấy, về tên họ Lục mà cô đã từng gặp trong quá khứ rất có thể liên quan đến Lucifer và Mạn Phương, thậm chí là về sự dịu dàng của Mạn Vũ khiến cho thứ tình cảm ghê tởm đã gián tiếp khiến cô chết ở kiếp trước đang cố gắng thoát khỏi sự kiềm chế suốt 10 năm nay của cô.

Còn có sự áp lực đến từ gánh nặng phải duy trì vỏ bọc "nữ thần", phải luôn xuất sắc, phải luôn hoàn hảo, không được phép có vết nhơ cho dù chỉ là một chút.

Từng thứ đó dồn nén lại khiến cho Mạn Thanh Ly không thể suy nghĩ thấu đáo. Cô nhận ra, nguồn gốc của những áp lực ấy đều đến từ việc cô trọng sinh.

Mạn Thanh Ly đã vô thức khiến cho bản thân không còn đủ tỉnh táo và bình tĩnh để phân tích từng vấn đề, cho nên khi cô thấy Hàn Lăng Kiêu thay đổi một chút, cũng liền nghĩ là hắn đã trọng sinh giống như bản thân cô.

Thật ngớ ngẩn.

Sau khi ổn định trạng thái tinh thần của bản thân, Mạn Thanh Ly liền lắc đầu với Hàn Lăng Kiêu: "Không có gì đâu, anh quên những điều tôi vừa nói đi"

Hàn Lăng Kiêu còn định nói gì đó, nhưng khi thấy vẻ mặt bình thản của Mạn Thanh Ly, liền hơi cau mày lại, nhưng rồi cũng không nói nữa.

Suốt chặng đường còn lại, Mạn Thanh Ly duy trì sự trầm mặc, Hàn Lăng Kiêu cũng không nói nửa lời.

Cứ như vậy, xe đã lái bánh đến trước cổng trường Minh Tư.

* * *

Mạn Phương đứng ở cửa sổ lớp học, cô ta nhìn xuống sân trường, thấy người chị gái sinh đôi của mình bước xuống từ chiếc xe Bugatti cao cấp, bộ dáng khoan thai và cao quý, giống như một thiên thần đi lạc nơi nhân gian.

Trên khóe môi của chị ta, treo một nụ cười với độ cong dịu dàng, Mạn Phương có cảm giác, nếu bây giờ cô ta đến trước mặt Mạn Thanh Ly, cắt một đường ở cổ chị ta, thì trên đôi môi tuyệt mĩ ấy vẫn hiện lên nụ cười như vậy.

Phải làm thế nào cô ta mới xé rách được cái vỏ bọc ấy? Khiến Mạn Thanh Ly kêu gào cầu xin cô ta, rũ bỏ cái vẻ thiên thần như điêu tạc trên khuôn mặt ấy?

Mạn Phương vân vê mái tóc xoăn màu nâu đỏ của mình, cô ta nghĩ đến bước đầu khiến Mạn Thanh Ly phải xấu hổ trước mặt mọi người ở bữa tiệc của Diệp Chân, nhưng vì Mạn Thanh Ly từ chối tham gia, khiến cô ta có lẽ phải nghĩ đến một kế hoạch khác.

Nhớ lại ánh mắt rét lạnh của Mạn Thanh Ly tối hôm qua, Mạn Phương nhìn thế nào cũng không khớp với sự thánh thiện ban phát ánh hào quang mà Mạn Thanh Ly đang có.

Có lẽ cô ta đã nhìn nhầm? Việc Mạn Thanh Ly, "nữ thần Minh Tư" có ánh mắt khiến cho người khác sợ hãi, kể ra có lẽ sẽ biến thành trò cười của thủ đô.

Nhìn từ xa, trông Mạn Thanh Ly yếu đuối và mong manh, thuần khiết như một tờ giấy trắng.

Mạn Phương càng nhìn, đôi mắt cô ta càng thể hiện rõ sự chán ghét, cô ta ghét sự thánh nhân giả tạo của Mạn Thanh Ly. Đôi lúc, cô ta thấy Mạn Thanh Ly sâu không lường được, như lại có khoảnh khắc, cô ta thấy Mạn Thanh Ly chẳng khác nào một con búp bê chỉ biết học và lấy lòng người khác.

Tuy nhiên, thứ cô ta để ý, lại là sự sung sướng mà Mạn Thanh Ly sở hữu từ khi mới lọt lòng.

Cùng một mẹ sinh ra, cùng mang một khuôn mặt, tại sao người bị bắt cóc lúc mới khai sinh lại là cô ta? Tại sao cô ta phải gánh chịu không biết bao nhiêu thứ để giành giật sự sống trong tổ chức Lucifer thì ngoài kia, Mạn Thanh Ly chỉ việc hưởng vinh hoa phú quý đến cuối đời?

Cô ta không cam tâm!

Cô ta đã phải ngoan ngoãn vô cùng trước mặt Lục Thần, coi hắn ta như vua chúa mà hầu hạ, chiều theo mọi yêu cầu vô lí của hắn ta thì mới được hắn ta cho phép rời khỏi tổ chức để sống.

Ngay lúc ấy, Mạn Phương đã lập tức truy tìm về gia đình mẹ đẻ của mình, khi biết được có một người con gái nữa giống như mình đã ngậm thìa vàng từ bé, thậm chí còn không biết đến sự tồn tại của cô ta, đã khiến cô ta bùng lên cảm giác ghen tị.

Đúng, cô ta ghen tị với Mạn Thanh Ly, sống trong sự nuông chiều, trong trăm ngàn ánh mắt ngưỡng mộ cùng hàng vạn lời yêu thương, tại sao số phận của cô ta và Mạn Thanh Ly lại khác nhau đến như vậy?

Không phải đó vốn là những thứ nên thuộc về cô ta hay sao?

Cứ như thế, cô ta đã tìm mọi cách, thuê người giả làm bố mẹ nuôi, ghép những tấm ảnh thơ ấu không có thật của cô ta dựa vào công nghệ hiện đại, sắp xếp kế hoạch một cách cẩn thận, thành công để Hàn Úc Tâm đưa cô ta về Mạn gia không có chút khó khăn.

Cô ta muốn cướp lại mọi thứ từ Mạn Thanh Ly, nên cô ta phải từng bước tiếp cận người chị gái có khả năng làm điên đảo chúng sinh ấy.

Mạn Phương nhìn Mạn Thanh Ly đang bước đi trên sân trường giữa những ánh mắt hâm mộ, phút chốc, cô ta chỉ muốn giết chết Mạn Thanh Ly, giành giật lại mọi thứ vốn cũng là của cô ta.

Muốn giết Mạn Thanh Ly, đối với Mạn Phương quả thật dễ như trở bàn tay, nhưng cô ta không thích như vậy, cô ta muốn Mạn Thanh Ly bị hủy hoại hoàn toàn thanh danh, chết một cách không dễ dàng.

Cô ta sẽ làm được.

Chỉ trong vài giây, tầm nhìn của Mạn Phương chuyển về phía cổng trường, cô ta chú ý đến biển số của Hàn gia đang gắn trên chiếc Bugatti cao cấp vừa đưa Mạn Thanh Ly đến, ánh mắt liền lạnh xuống.

Mạn Thanh Ly, cứ đợi đi, sẽ có một ngày, tôi sẽ tự tay đưa chị xuống địa ngục, cho dù có là Hàn gia, tôi cũng sẽ không dừng lại.

Sau khi bóng hình của Mạn Thanh Ly khuất đi sau tán cây ở sân trường, Mạn Phương cũng không nhìn xuống nữa, cô ta ngẩng đầu lên, đôi mắt giống như hòa làm một với màu xanh ngọc của bầu trời cao trên kia.

Mạn Phương gõ từng nhịp lên thành cửa sổ, giờ cô ta mới nhớ ra, đã một thời gian cô ta rời đi khỏi Lucifer nhưng Lục Thần vẫn chưa hề đưa ra yêu cầu muốn gặp cô ta.

Lục Thần, là một người rất biết giữ lời hứa. Hắn ta đã hứa với cô ta như vậy, nên hắn đã thực sự làm được.

Hắn không hề điều tra về cô ta, cũng không cho phép ai làm ảnh hưởng đến cuộc sống của cô ta hiện tại.

Mạn Phương biết, cô ta có thể sống an lành đến tận bây giờ, leo lên đến hàng ngũ cao nhất trong Lucifer, công sức không ít là nhờ Lục Thần, hắn đã che chở cho cô ta.

Liệu Lục Thần có biết đến sự tồn tại của Mạn Thanh Ly?

Nghĩ đến khí chất hiền hòa như thiên sứ của người chị gái sinh đôi, Mạn Phương cảm thấy Mạn Thanh Ly thật giống với những đám mây đang trôi nổi trên nền trời đẹp đến hư vô kia.

Thanh khiết không chút vẩn đục.

Đó là thứ khí chất mà Lục Thần chán ghét nhất trên cõi đời này.

Khóe môi Mạn Phương hơi giương lên, hàng lông mi dài che đi con ngươi xảo quyệt, ánh nắng phủ lên người cô ta, tỏa ra sự xinh đẹp đến hư ảo.

Trong mắt của vài người trong lớp, có một số người đã ánh lên sự si mê với nhan sắc của Mạn Phương.

Khác với Mạn Thanh Ly mang khí chất thuần khiết như thiên sứ, không một ai dám vẩn đục lên vẻ đẹp trong suốt mà cô sở hữu, thì Mạn Phương lại mang một vẻ đẹp gần gũi hơn, khiến người ta muốn chạm vào cô ta, giữ gìn và bảo vệ cô ta.

Còn đối với Mạn Thanh Ly, mọi người chỉ dám đứng từ xa dõi theo với ánh mắt hâm mộ mà thôi.

Mạn Phương đương nhiên cũng nhận ra điều đó. Đó là lí do, cô ta không cố gắng bắt chước phong thái thiên sứ của Mạn Thanh Ly.

Chị gái à, cứ cao quý và khiến người khác có cảm giác khó xâm phạm như vậy đi, và rồi đến khi chị nhận ra, chị sẽ chết trong sự cô độc mà thôi.

Mạn Phương quấn quanh ngón trỏ lọn tóc của mình rồi nhìn vào đó, đuôi mắt cô ta cong lên, trong đầu cô ta đang nghĩ điều gì, có lẽ chỉ mình cô ta mới biết.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net